Ăn Xong Chùi Mép - Ông Nụi Sữa Bò

9

“Choang”.

Ly rượu trong tay tôi rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu nặng nề,

Hoắc Cứu cũng quay sang, tiếp tục hờ hững trước vẻ lấy lòng của đám người kia.

Tôi nhân lúc nhặt cốc mà lặng lẽ dụi khóe mắt đã phiếm đỏ.

Hoắc Cứu sẽ không tha thứ cho tôi nữa.

Cũng phải thôi.

Tôi hại ch.ết em gái anh, anh hận tôi mới phải lẽ.

Nhưng càng nghĩ vậy lòng tôi lại càng đau đớn dữ dội.

Hình ảnh Hoắc Cứu với ánh mắt ngập tràn nồng nhiệt của ba năm trước và Hoắc Cứu nói yêu tôi đầy khó hiểu lúc gặp lại không ngừng đan xen lên nhau.

Cuối cùng, cả hai đều bị Hoắc Cứu lạnh lùng xa lạ của tối nay đánh tan.

Tôi cắn môi muốn rời đi để giữ thể diện nhưng lại bị đẩy đến trước mặt anh.

- Cậu Hoắc, cô Giang đây quả là xinh đẹp, đúng không?

- Nếu cậu chịu để lọt ít tài nguyên trong tay cậu ra thì cô ấy có thể dùng mọi thủ đoạn để cầu xin cậu đấy… Cậu Hoắc quả là có diễm phúc!

Tâm huyết của tôi và Châu Tranh lại bị bọn họ hạ thấp mà cười chê đủ đường.

Bọn họ còn vô liêm sỉ dùng con mắt dâm dê để phỏng đoán tôi, nói bóng nói gió tôi.

Tôi bơ vơ không ai giúp đỡ, chỉ biết giận đến run người.

Nhìn Hoắc Cứu mặt mày lạnh nhạt, nỗi tủi thân cuộn trào trong lòng tôi tựa sóng cả.

- Giang Vãn Ninh…

Anh hờ hững liếc tôi mà cười khẩy:

- Đúng là đẹp thật, nhưng không phải kiểu tôi thích.

- Cái kiểu liễu yếu đào tơ gió thổi là gãy này sao có thể so với Tinh Anh được?

Tôi ngây người.

Những lời âu yếm anh nói tối hôm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:

- Ninh Ninh, em yên tâm, anh sẽ không cưới cô ta.

- Anh sẽ chỉ ở bên người anh thích.

Thì ra khi hận một người thật sự sẽ thể hiện rõ rệt đến thế.

Tôi bỗng thấy không thể đứng vững.

Cô cố gượng cười, cầm ly rượu bên cạnh lên nốc cạn một hơi.

- Vậy thì chúc cậu Hoắc với cô Lâm trăm năm hoà hợp.

Ánh mắt Hoắc Cứu tối sầm lại.

Một giây trước khi tôi quay người rời đi, anh bỗng cất tiếng:

- Nếu cô Giang có thể uống tiếp chỗ rượu này thì tôi sẽ đồng ý đầu tư cho cô.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Các ly rượu được xếp đầy mặt bàn gần đấy lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

10

Đám người vây quanh tức khắc trở nên náo nhiệt:

- Uống! Uống!

Mặt tôi trắng bệch đi, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.

Anh biết rõ tửu lượng của tôi, cũng biết rõ nếu tôi uống nhiều thì hôm sau nữa sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy khắp người.

Thế nhưng anh vẫn ép tôi uống, thậm chí còn ép tôi uống trên bàn nhậu tiến thoái lưỡng nan này.

- Sao? Cô Giang sợ rồi à?

Hoắc Cứu nhướng mày cười lạnh.

Cùng một câu nói nhưng hôm nay nghe lại khác một trời một vực.

- Uống.

Tôi cố đè nén nỗi chua xót trong lòng mà cố cười:

- Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi hay sao? Mong cậu Hoắc nói lời giữ lời.

Qua xéo mắt, tôi dường như trông thấy khoé môi anh mím chặt thêm.

Rượu được bày trên bàn tiệc của giới thượng lưu đều là rượu vang hảo hạng cất giữ mấy chục năm.

Nghe nói làm thế sẽ giữ được nùi hương tinh khiết, khi uống ngập tràn hương vị.

Nhưng tôi uống hết ly này đến ly khác, hoàn toàn chẳng cảm nhận được hương vị gì mà ngược lại, chỉ có vị đắng chát cay nồng thiêu cháy cổ họng, khó chịu đến mức khiến tôi gần như rơi lệ.

Lúc uống đến ly thứ ba, một bàn tay thon gầy chặn miệng ly lại.

Hoắc Cứu nhíu chặt mày tựa như rất ngứa mắt dáng vẻ thảm hại này của tôi.

- Đủ rồi, cô Giang, đi rửa mặt trước đi.

Tôi đầu quay mòng mòng:

- Nhưng tôi vẫn chưa uống xong.

Chính anh đã nói chỉ cần tôi uống hết thì sẽ đầu tư.

Nếu tôi không làm được thì người khác lại càng không bàn chuyện hợp tác với tôi.

- Tôi nói đủ rồi thì là đủ rồi.

Giọng điệu của anh bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng:

- Cô yên tâm, tôi sẽ bảo trợ lí liên hệ với bọn cô.

Tâm trạng không yên của tôi lập tức được thả lỏng.

Tôi gần như cuống cuồng bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

Còn chưa ăn tối đã nốc cả đống rượu khiến cái dạ dày yếu ớt của tôi đau như búa nện.

Sau khi rời khỏi bàn nhậu ngập rượu thuốc ấy, cảm giác dạ dày cuộn lên mãnh liệt vẫn không hề thuyên giảm.

Tôi trì hoãn đợi cơn cuộn trào khó chịu nhất qua đi.

Đợi đến khi tỉnh táo hơn chút, tôi rửa mặt qua loa rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Không ngờ, tôi lại đụng trúng Hoắc Cứu ở góc quẹo.

11

Không biết anh đã đợi bao lâu.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt vẫn lạnh lùng hờ hững.

- Hoắc Cứu. - Tôi hé môi gọi anh. - Em xin lỗi.

Đôi mắt mà trước kia tôi thích nhất giờ đây chỉ toàn sự lạnh lùng.

Anh nhếch mép:

- Cô nên nói câu này với Tiểu Yên chứ không phải với tôi.

Hoắc Yên là vết sẹo cắt ngang chúng tôi.

Tôi cười tự giễu, bỗng thấy hơi muốn khóc.

- Hoắc Cứu, chắc anh hận em lắm nhỉ?

Sự phán quyết đến muộn ba năm cuối cùng vẫn đến rồi.

Hoắc Cứu khựng lại, tiếp đó chợt cười khẩy:

- Giang Vãn Ninh, hận cô chẳng có nghĩa lí gì.

Anh châm thuốc, làn khói bốc lên che phủ mặt anh.

- Sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Anh dùng giọng điệu biếng nhác tựa như đang nói hôm nay thời tiết đẹp thật để nói ra câu nói lạnh lẽo ấy.

Mùi thuốc gay mũi xộc vào mũi, tôi khó chịu bấm tay cố nhịn cơn nôn khan.

Hoắc Cứu cúi đầu chửi một tiếng.

Lúc tôi ngước lên, điếu thuốc vừa mới châm còn chưa hút được mấy hơi đã bị anh dụi tắt rồi vứt vào thùng rác một cách thô bạo.

Trong chút tàn khói lượn lờ, anh rụt vội tay lại như bị bỏng.

Một ý nghĩa hão huyền chợt dâng lên trong lòng tôi.

Tôi gần như chờ mong cố rặn từng chữ:

- Hoắc Cứu, anh còn yêu em không?

Bầu không khí bỗng lặng ngắt.

Hoắc Cứu day mày:

- Yêu hay không quan trọng lắm à?

- Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi lại nhớ đến A Yên tối ấy phải ch.ết trong cô độc.

Mặt tôi trắng bệch nhưng vẫn cố chấp nhìn anh.

- Rất quan trọng.

- Điều này rất quan trọng với em.

Sắc mặt Hoắc Cứu hơi sa sầm lại. Anh bất chợt tiến lên một bước tóm cằm tôi:

- Giang Vãn Ninh, tôi không muốn trả lời câu hỏi tẻ nhạt này.

- Tôi không muốn nhìn thấy cô, tốt nhất là cô nên tránh xa tôi vào, hiểu chưa?

Tôi bị giam trong không gian chật hẹp, bị ép phải ngẩng đầu lên.

Song, tôi vẫn mỉm cười:

- Hoắc Cứu, không yêu khó nói thành lời đến vậy sao?

- Anh yên tâm, chỉ cần anh nói không yêu thì em tuyệt đối sẽ không đến đeo bám anh nữa.

Hồ băng trong mắt anh tựa như bị nứt ra, có thứ cảm xúc mà tôi không thể nhìn thấu.

Hồi lâu sau, anh mới lạnh lùng nói:

- Không yêu.

Bóng dáng Hoắc Cứu dần biến mất khỏi tầm mắt.

Tôi dựa vào tường đá hoa lạnh lẽo, mất hết sức lực từ từ trượt xuống.

Hồi lâu sau, tôi bưng mặt vừa khóc vừa cười.

Khả năng nói dối của anh vô cùng tệ.

Miệng nói không yêu nhưng ánh mắt lại luyến lưu.

Hoắc Cứu, anh thực sự không yêu em ư?

Em không tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui