Ta đẩy An Ninh ra với vẻ mặt ghét bỏ, cười nói: “Con nhóc nghịch ngợm này.”
Chuyện xảy ra đêm qua giống như chuồn chuồn lướt nước, làm nội tâm yên tĩnh như nước hồ mùa thu của ta gợn sóng.
Ta ảo não lắc đầu, đoán mò gì vậy, dù là tiên nhân tạm thời rơi xuống đám mây, cuối cùng cũng có ngày trở về, làm sao ta có thể chạm tay.
Ta thở dài và thầm nghĩ, chăm chỉ kiếm tiền vẫn là điều quan trọng.
Cuộc sống của người bình thường không có quá nhiều biến cố, cuộc sống của ta vẫn như thường lệ.
Làm chiếc bánh ngọt mình thích, tự tay kiếm tiền và trải qua cuộc sống tốt đẹp bên những người thân yêu.
Cuộc sống bình thường như thế này là điều ta luôn mong mỏi nhất.
Cây liễu cao xanh nuốt chửng con ve sầu mới, làn gió nam ấm áp thổi qua.
Chớp mắt đã là năm thứ bảy An Ninh ở đây.
Trong sân nhỏ, An Ninh đang quơ cây trường thương mình mới lấy được.
“Cẩn thận trúng dưa chuột ta trồng đấy!” - Ta lớn tiếng căn dặn với nàng.
“Tỷ tỷ yên tâm, sẽ không đâu.”
Ta lắc đầu và mỉm cười.
Khi đánh đến mệt, An Ninh thở hổn hển, chạy tới bên cạnh ta uống nước: “Không biết tại sao ca ca lại gọi Kim Ngọc tỷ về làm gì, muội muốn học chiêu thức mới."
Ta vừa hái đậu, vừa đáp: “Muội sắp móc sạch các chiêu thức của Kim Ngọc tỷ rồi.”
Ba năm nay, võ công của An Ninh ngày càng tinh thông, nàng luôn chiếm thế thượng phong mỗi khi đánh nhau với Thôi Tiểu Hà.
Điều này cũng khiến họ luôn hẹn đánh nhau, đáng tiếc cuối cùng đều bị thím Thôi dạy dỗ một phen.
Nàng dâu của Thôi gia cũng sinh được một bé trai mập mạp sau năm thứ hai được gả tới.
Thím Thôi mừng đến mức cả ngày không ngậm được miệng.
Về phần Tống Hành Vân, tần suất đến thăm An Ninh trong hai năm qua dần dần ổn định.
Mọi thứ đều đang phát triển đúng hướng.
Tiệm bánh ngọt của ta dần được nhiều người ở kinh thành biết đến hơn, thậm chí một số gia đình giàu sang còn lái xe đến chỗ ta để đặt bánh ngọt.
"Ý nha đầu, bên ngoài có người tìm kìa!"
Thím Thôi đứng ngoài cửa gọi với vào.
"Vâng! Đến ngay đây!"
Ta nhanh chóng bước ra ngoài, thím Thôi đứng trong cửa tiệm có vẻ sốt ruột, dùng ánh mắt thúc giục ta.
Trong tiệm, một nữ tử mặc áo tơ lụa nhìn quanh bốn phía, thấy ta tới mới mỉm cười nói: “Chắc hẳn đây là An chưởng quỹ.
Chủ nhân nhà ta nghe nói bánh ngọt ngươi làm vô cùng ngon, muốn mời ngươi đến phủ làm một phần."
16.
Xe ngựa lạch cạch chạy qua đường phố, đi vào một ngôi nhà.
Ta theo nữ tử kia xuống xe, cẩn thận nhìn thoáng qua bảng hiệu, ba chữ "Phủ công chúa" bất thình lình đập vào mắt.
Trong lòng ta dâng lên sóng biển ngập trời, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, cuối cùng ta đành giả vờ bình tĩnh.
“Xin mời, An chưởng quỹ.” - Nữ tử thúc giục.
Nàng ta dẫn ta vòng vèo một hồi, cuối cùng dừng lại trước một căn bếp: "An chưởng quỹ, nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn cho ngươi hết rồi, nếu cần gì thì cứ sai bảo đám người hầu kia."
“Vâng.” - Ta cúi đầu đáp.
Công chúa Hoa Dương là con gái được đương kim Thánh thượng sủng ái nhất, chưa thành thân đã có phủ riêng của mình.
Hoàng đế đối với nàng ta muốn sao cho sao, muốn mặt trăng cho mặt trăng, cưng chiều hết mực.
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì công chúa Hoa Dương muốn ăn bánh ngọt thôi sao?
Dù có nghi ngờ đến đâu thì ta vẫn phải giải quyết xong việc trước mắt đã.
Ta vô cùng nỗ lực để làm bánh ngọt, cố gắng làm cho từng miếng bánh trở nên hoàn hảo.
Khi nữ tử kia bưng những chiếc bánh đã làm xong rời đi, rồi bước vào lần nữa, lưng ta toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Điện hạ rất thích, mời cô nương đến tiền sảnh gặp mặt.".