Ta đi theo nàng ta lần nữa, dọc đường không dám nhìn quá nhiều.
Mãi đến khi tiến vào đại sảnh, công chúa Hoa Dương ngồi ở trên cao mới lười biếng nói: “Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn xem.”
Lúc này ta mới nhìn rõ mặt mũi của nàng.
Mặc bộ vải lụa màu vàng nhạt, làn da trắng mịn như tuyết, lười biếng nằm trên ghế, chỉ cần nhấc tay đã có cảm giác ung dung và cao quý.
"Phốc...cũng chỉ có thế.”
"Tay nghề của ngươi quả thực không tệ, có điều ngươi có biết tại sao bổn cung triệu ngươi không?"
“Thảo dân không biết ạ.” - Ta thận trọng nói.
"Chậc, phiền phức thật đấy.
Vậy thì để bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung triệu ngươi đến, chính vì muốn xem nữ tử thế nào mà có thể thu hút được sự chú ý của Tống Hành Vân, thủ lĩnh Xích Vũ Vệ của chúng ta, thậm chí còn từ chối mối hôn sự phụ hoàng ban với bổn cung.
"
Tống Hành Vân?
Lòng ta bối rối tột cùng.
Tình hình dưới mắt đã rõ ràng, Công chúa Hoa Dương không hài lòng với việc Tống Hành Vân từ chối hôn sự, nên tìm ta gây khó dễ.
“Ngươi biết không, vốn dĩ bổn cung và hắn từng có hôn ước.
Tuy rằng đó chỉ là lời hứa suông của phụ hoàng, hơn nữa chưa kịp tuyên bố thì Tống gia đã bị tịch thu tài sản.
Bổn cung nói với hắn, chỉ cần hắn bằng lòng làm nam nhân bổn cung yêu thích nhất, bổn cung có thể cầu xin phụ hoàng thương xót, hắn sẽ không cần hủy hoại khuôn mặt của mình và trở thành con d.a.o trong tay phụ hoàng để bảo vệ người nhà.
"Nhưng hắn vậy mà không muốn!”
"Ánh mắt của bổn cung quả không sai, hắn vẫn dựa vào năng lực bản thân mới đi đến ngày hôm nay.
Thế nên bổn cung lại một lần nữa đề nghị hắn làm phò mã của bổn cung.
Dù sao thân phận hiện tại của hắn rất xứng với bổn cung, có thể làm chính thất.
Ấy thế mà hắn lại từ chối.”
"Cho nên, bổn cung muốn xem là cao nhân phương nào có thể lọt vào mắt của Tống thủ lĩnh."
Lòng bàn tay ta đầm đìa mồ hôi, cảm thấy hôm nay ắt hẳn phải chết.
Ta vừa thầm mắng Tống Hành Vân trong lòng, vừa nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
Bịch một tiếng, ta quỳ xuống, giải thích với Công chúa Hoa Dương: “Thân phận thảo dân hèn mọn, làm sao có thể so sánh với Tống thủ lĩnh và công chúa người được.
Công chúa là con gái cưng của trời, Tống thủ lĩnh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ viên ngọc quý."
"Ngươi rất khéo ăn nói đấy." - Công chúa Hoa Dương hài lòng nói.
Nàng ta đột nhiên hỏi ta một câu hỏi khác: "Ngươi có thích Tống Hành Vân không?"
Tiền sảnh rơi vào im lặng, yên tĩnh đến nỗi âm thanh duy nhất ta có thể nghe được là tiếng tim mình đập, ta nói từng chữ một: “Thân phận của Tống thủ lĩnh cao quý, thảo dân tự biết mình không thể trèo cao, tất nhiên không dám có mộng tưởng.”
Im lặng một lúc, Công chúa Hoa Dương cười một cách tùy hứng.
"Hay cho câu không có mộng tưởng, Tống Hành Vân, hóa ra ngươi cũng có ngày phải đơn phương..."
"Điện hạ, xin có chừng mực."
Tống Hành Vân từ ngoài đại sảnh sải bước đi vào, giọng nói lạnh lùng, kéo ta dậy và ôm vào lòng.
"Vi thần đưa An cô nương đi, vẫn xin Công chúa thứ tội." - Nói xong, Tống Hành Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng cười trào phúng của công chúa Hoa Dương: "An chưởng quỹ, bánh ngọt của ngươi ngon lắm, lần sau sẽ còn mời ngươi đến...Ngươi phải cân nhắc kỹ xem Tống Hành Vân thật sự thích ngươi hay chỉ là để báo đáp ân tình đấy..."
Giọng nói của Công chúa Hoa Dương dần biến mất, nhưng để lại dấu ấn trong lòng ta.
Ta nhìn Tống Hành Vân đang kéo tay ta, trong lòng khẽ run lên.
Lời Hoa Dương nói là thật sao? Tống Hành Vân thật sự thích ta? Hay vì trả ơn?
Trong lúc nhất thời, vô số suy nghĩ quẩn quanh trong đầu ta, dòng suy nghĩ vô cùng lộn xộn.
Mãi cho đến khi ra khỏi phủ, Tống Hành Vân mới nắm lấy bả vai ta, nhìn thẳng vào ta và nói: "An Ý, đừng nghe nàng ta, hãy nghe ta nói thôi, được không?"