Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Cố Diễn nháy mắt nhìn Tiểu Thất, trên mặt đều là nụ cười ôn nhu, mặc dù là như thế, Tiểu Thất vẫn còn nhớ rõ hắn chê cười chính mình. Tiểu Thất phồng gương mặt bánh bao, sẵng giọng: "Đại Bạch, ngươi vừa rồi tại sao cười ta, chẳng lẽ... Chẳng lẽ ngươi biết đó là ai?"

Cố Diễn cảm thấy, mình hôm nay đã biểu hiện rất tốt rất thông minh, nếu như quá thông minh, vậy thì sẽ lộ tẩy nha. Nghĩ như vậy, hắn ẳng ư một tiếng, từ trên bàn nhảy xuống, hắn đi đến bên cạnh Tiểu Thất, ngồi ở bên chân của nàng.

Tiểu Thất kéo hắn, "Đừng ngồi dưới đất, thật lạnh. Như vậy đối với bao tử không tốt."

Lúc là chó thì không sao cả, nhưng hiện tại nếu đã huyễn hóa thành người, như vậy phải chú ý thân thể một chút.

Cố Diễn xem xét Tiểu Thất, lần nữa ẳng ư một tiếng, cắn lấy ống quần Tiểu Thất, Tiểu Thất "Khanh khách" nở nụ cười, "Không được cắn a, ngoan!"

Một đại nam nhân, còn là một đại nam nhân đẹp mắt, cứ như vậy ngồi dưới đất cắn ống quần thiếu nữ, cảnh tượng này đối với Tiểu Đào mà nói, đó chính là bốn chữ: Không! Dám! Nhìn! Thẳng!

Tiểu Đào không đành lòng nhìn thẳng, thân là chủ nhân của hắn, Tiểu Thất cũng cảm thấy, cảm giác này là lạ, mặc dù nàng coi hắn như Đại Bạch, nhưng nói cho cùng hắn vẫn là một thiếu niên, một người nam tử làm như vậy, tình cảnh thật là thập phần quái dị.

"Ngoan a, đứng lên đứng lên."


Tiểu Thất sờ đầu Cố Diễn, trong giọng nói ấm áp trấn an làm cho Cố Diễn hơi híp lại mắt. Hắn từng ngồi chồm hổm ở chóp tường nhìn lén, thấy Tiểu Thất vuốt lông Đại Bạch như vậy, mềm mại nhu nhu nói chuyện, mà Đại Bạch thì lại quỳ rạp trên mặt đất, hơi hí mắt lại, hết sức hưởng thụ, hắn rất không hiểu, thật sự là rất không hiểu có cái gì thoải mái đây.

Nhưng bây giờ cuối cùng hắn hiểu được, được tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Thất khẽ vuốt, thật sự có loại cảm giác an bình, mặc dù Tiểu Thất bảo hắn đứng lên, nhưng Cố Diễn không chỉ không chịu đứng lên, ngược lại trực tiếp ngã xuống, hắn nằm dưới đất, ôm lấy mắt cá chân Tiểu Thất, từ từ cọ!

Ta thích Tiểu Thất nhất!

Tiểu Thất quả thực là dở khóc dở cười, nàng chọt đầu Cố Diễn, "Ngươi không nên kéo như vậy, mau đứng lên, cảm lạnh bây giờ."

Cố Diễn không chịu, ta không đứng dậy ta không đứng dậy, hiện tại ta là cẩu, tùy tiện như thế nào cũng có thể, Cố Diễn cảm thấy, mình là bình nứt không sợ vỡ, ai bảo hắn là chó! Làm chó, cũng có đặc quyền nha. Nghĩ như vậy, hắn càng không thành thật, lăn lộn lăn lộn!

Tiểu Thất thấy hắn không nghe lời, dùng sức kéo hắn, "Không nghe lời ta thì ta sẽ đánh người a, hôm nay ban ngày mới vừa biểu hiện tốt lên một chút, hiện tại lại bắt đầu làm bậy. Như vậy cũng không hay a! Chọc giận ta, ta sẽ không khách khí."

Cố Diễn nhìn hai má xinh đẹp của Tiểu Thất, thật sự có chút tức giận, sắc mặt nàng hồng phác phác, hắn đã nói qua hắn sẽ không lại làm cho Tiểu Thất khổ sở, nghĩ như vậy, hắn nhu thuận ngồi dậy.

Tiểu Thất gật đầu: "Đúng, không được nháo a! Ngạch, sắc trời cũng không sớm, chúng ta rửa mặt ngủ đi. Đại Bạch ngoan một chút."

Đại Bạch biết nói, chuyện này làm cho Tiểu Thất càng thêm cảm thấy, chỉ cần tâm thành, như vậy khẩn cầu của bọn họ, nhất định có thể thực hiện.

Ngay cả Đại Bạch cũng đã trở về, mặc dù có chút sai lầm, nhưng hắn đã trở lại, không chỉ trở lại, còn có thể nói. Như vậy cha nàng nhất định cũng sẽ tốt.

Đêm khuya, Tiểu Thất lăn qua lộn lại không ngủ được, đứng dậy khoác y phục đi ra sân, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, nàng ngồi ở trên bậc thang, tựa vào cửa trên cây cột, tối nay ánh trăng vừa vặn, sao lốm đốm đầy trời, Tiểu Thất cứ như vậy ngửa đầu nhìn, vốn đang nôn nóng cũng từ từ bình phục lại.

Tiếng mở cửa rất nhẹ, nhưng Tiểu Thất vẫn cảm giác được, nàng cũng không quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tiểu Đào, ta đã đi được vài ngày, ngươi nói ở nhà như thế nào? Cũng không biết phụ thân có khá hơn một chút hay không."


Sau lưng thập phần yên tĩnh, Tiểu Thất quay đầu lại, người đến không phải là Tiểu Đào, mà là Đại Bạch, Đại Bạch đứng ở cửa, mang theo ấm áp vui vẻ, kỳ thật Đại Bạch biến thành hình người, theo Tiểu Thất, cũng không phải là dạng người ấm áp như vậy, có một chút bất đồng với tính cách của người này, vốn là Đại Bạch thật thà phúc hậu ấm áp, trì độn. Mà bây giờ thì không phải vậy, nếu như không nói, hắn đứng ở nơi đó, một thân cao lãnh. Mặc dù như thế, nhưng chỉ cần nàng ở đây, hắn liền sẽ biến thành Đại Bạch hoạt bát, khờ ngốc, thích kề cận nàng như trước đây.

Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất khoát tay áo, "Ngươi tới!"

Cố Diễn nhìn thần sắc Tiểu Thất từ mơ hồ đến kiên định, cũng không biết là nghĩ cái gì, hắn đi đến bên cạnh nàng, lẳng lặng ngồi xuống, hắn nghiêng thân thể tựa đầu đặt trên đùi Tiểu Thất, lẳng lặng nằm xuống.

Tiểu Thất vuốt đầu của hắn, giống như trước đây, nàng cúi đầu nói: "Ngươi trở nên không có cảm giác an toàn, là vì đã từng lạc đường qua sao? Đại Bạch, ngươi đến tột cùng là làm sao lại tới đây!"

Cố Diễn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nằm trên đùi Tiểu Thất, cảm thụ nàng ôn nhu vuốt ve.

"Ta cảm thấy, tất cả sự tình sâu xa đều là tự có định số, ta cho là ngươi bị mất, ngay lúc ta bất lực, ngươi lại trở lại, Đại Bạch, như vậy thật tốt, hình như là hết thảy đều có định số."

Tiểu Thất êm ái thì thầm, chỉ làm cho Cố Diễn càng thêm đau lòng, nếu như không phải hắn, nếu như không phải hắn tạo thành chuyện ngoài ý muốn này, Tiểu Thất bây giờ vẫn là tiểu cô nương thiên chân không biết sầu lo, nhưng bây giờ nàng sẽ khó chịu, sẽ thương tâm. Hết thảy đều là bởi vì hắn không tốt.

Hắn nắm tay Tiểu Thất, Tiểu Thất dừng lại động tác sờ, hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Diễn nhe răng cười một tiếng, mặc dù tuổi không lớn, nhưng hắn bây giờ tươi cười đã có thể làm cho người cảm thấy mê hoặc. Tiểu Thất trong nháy mắt thất thần, bất quá rất nhanh hồi phục bình thường, nàng lại hỏi: "Ngươi lo lắng ta sao?"


Cố Diễn cúi đầu "Ẳng ư".

Tiểu Thất nở nụ cười, nàng thì thầm: "Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta rất kiên cường. Đại Bạch, có ngươi ở đây, ta nhất định sẽ kiên cường, ngươi là tiểu đồng bọn của ta, không phải sao?"

Cố Diễn bắt đầu mỉm cười, giữa hai người hết sức ấm áp, chỉ là...

Tiểu Thất bị Cố Diễn cầm tay, lặng lẽ cào lòng bàn tay hắn, cười: "Kỳ thật a, lại nói tới, đáng ghét nhất đúng là tiểu thế tử. Đại Bạch, ngươi nói tiểu thế tử kia vì sao không xuất hiện? Sẽ không phải là biết rõ sai rồi, bế môn tư quá đi?"

Cố Diễn yên lặng hắc tuyến, ngạch, tiểu thế tử hiện tại núp ở bên cạnh ngươi a!

Tiểu Thất cũng không có trông cậy vào Đại Bạch có thể trả lời, nàng tiếp tục nói: "Hắn thật đáng ghét. Nếu như không phải là hắn, cha ta làm sao sẽ bị thương, nhưng hắn ngay cả tự mình đến cửa nhìn một chút cha ta cũng không có. Không phải là ta lòng dạ hẹp hòi a, ta chỉ là vì cha ta không đáng, dạy một đệ tử như vậy, không phải là bạch nhãn lang thì là gì?"

Cố Diễn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận