Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Trịnh lão phu nhân lẳng lặng nghe Tiểu Thất tự thuật hết, hỏi: "Tuệ Thiện đại sư? Chính là Chu thái phi?"

Tiểu Thất gật đầu.

Ánh mắt Trịnh lão phu nhân chợt lóe, nghiêm nghị nói: "Tĩnh Xu, ngươi nói, Tiểu Thất nói có phải thật vậy hay không?"

Tĩnh Xu cùng Tiểu Thất thường xuyên giận dỗi, nhưng nghiêm khắc như lần này, thì là rất ít, trong lòng nàng ta cả kinh, cũng quỳ xuống, "Tổ mẫu, ta, ta, ta cũng là lo lắng muội muội bị người ta lừa, chỗ đó dù sao cũng không phải Trịnh phủ..."

Lông mày Trịnh lão phu nhân cau lại, vô cùng nghiêm khắc: "Nói bậy bạ gì đó! Cái gì bị người ta lừa, nơi đó là chỗ bình thường sao? Phật môn tịnh địa, ai cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ. Ai không biết, An Hoa Tự căn bản không cho nam nhân lên núi, trông thấy nam nhân? Nha hoàn của ngươi nói cái gì là cái đó sao? Chu bà tử, kêu nha đầu Thúy Đào chết tiệt kia đến đây, lão thân ngược lại muốn nhìn một chút, là ai cho nàng ta lá gan này, muốn lừa gạt tiểu thư nhà mình. Lại nói, dù là nơi chốn tầm thường, trông thấy nam nhân lại còn muốn mang theo người khác vào cửa (tra người), nếu như thật sự có vấn đề thì làm sao bây giờ? Ngươi có vì Trịnh gia suy tính qua chưa? Thể diện này, là ngươi làm mất mặt, hay cha ngươi có thể làm mất mặt?"

Trịnh lão phu nhân nhìn trúng chính là thể diện của Trịnh gia, nói cách khác, Tĩnh Xu thật sự mang theo Thúy Đào lục soát người, cũng là vứt bỏ thể diện của Trịnh gia, Tiểu Thất đừng nghĩ hảo, nàng ta cũng giống như vậy đừng nghĩ hảo. Tĩnh Xu lúc này mới hiểu được, nàng ta cắn môi khóc: "Tổ mẫu, ta sai rồi, ta biết rõ sai rồi. Ta lúc ấy không có suy nghĩ nhiều như vậy, cũng là lo lắng muội muội trong sân có người xấu, cho nên ta mới nhất thời xúc động, hơn nữa, bộ dáng Tiểu Thất là lạ, hiện tại ngẫm nghĩ lại, chắc là nàng cố ý nói dối ta a, tổ mẫu, ngài hiểu rõ ta nhất, ta là người không có ý xấu gì lại xúc động đơn thuần, Thất muội muội chính là nhìn đúng điểm này của ta, mới lừa ta."


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thất đỏ lên, nàng tức giận nhìn Tĩnh Xu, nói: "Có phải nha hoàn của ngươi nói phòng của ta ẩn giấu nam nhân hay không; có phải bản thân ngươi dẫn Tuệ Thiện đại sư vào cửa hay không; có phải ngươi người thứ nhất xông vào trong phòng khắp nơi tìm kiếm hay không ... Ngươi cái dạng kia, thật đúng là không giống như là vì muốn tốt cho ta, giống như là hận trong phòng ta thật sự không có người đàn ông. Bây giờ nói ta dụ dỗ ngươi, thật sự là quá buồn cười."

"Được rồi, hai người các ngươi một người nói ít đi một câu, khi ta không tồn tại sao!" Lão phu nhân gõ cái bàn.

Tiểu Thất ủy khuất lên án: "Tổ mẫu, ngày thường Lục tỷ tỷ nói ta cái khác thì ta không chấp nhặt với nàng ấy, nhưng ngài xem nàng ta hiện tại, nàng ta nói vậy. Chuyện như vậy có thể là tùy tiện nói giỡn sao? Đây chính là đại sự, không riêng gì chính mình, cũng liên lụy đến Trịnh gia chúng ta a! Nào có tỷ muội nào nói mình như vậy, ta không tốt, nàng ta có thể gả đi được sao?"

"Tiểu Thất!" Lâm thị trách mắng: "Bảo ngươi im, ngươi không có nghe thấy sao! Ai cho ngươi cái lá gan này, mới đi ra ngoài mấy ngày, ngươi đã học hư rồi hay sao? Hảo hảo nghe tổ mẫu ngươi nói."

Tiểu Thất lập tức cúi đầu, không nói nữa.

Trịnh lão phu nhân liếc nhìn hai vị cô nương, hai cô nương này lớn lên đều xuất sắc, bà vốn cảm thấy, đây là chuyện thật tốt của Trịnh gia bọn họ, cô nương xuất sắc, mới có thể càng thêm giúp đỡ trong nhà, nhưng là bây giờ nhìn lại, hai người này đều là bùn loãng không thể trát tường.

Một chút chuyện nhỏ như vậy có thể nháo long trời lở đất, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, bọn họ căn bản cũng không biết cái gì quan trọng hơn.

Nghĩ đến chỗ này, Trịnh lão phu nhân cũng không muốn nhiều lời, bà nghiêm mặt, lãnh nói: "Hai người các ngươi, không có một người hiểu chuyện, lớn không có dáng vẻ của lớn, nhỏ không có dáng vẻ của nhỏ. Cả ngày tranh mấy thứ vô dụng, dư thừa, ta cũng lười nói với các ngươi. Đều trở về phòng tỉnh lại đi."

"Ta..." Tĩnh Xu còn muốn nịnh nọt thêm, kết quả bị Trịnh lão phu nhân quát lớn, "Cút!"


Tiểu Thất đi theo Lâm thị ra cửa, Lâm thị cũng không nói gì, chỉ mang theo nàng trở về tiểu viện của tam phòng. Tiểu Thất kéo vạt áo Lâm thị, "Mẫu thân, ta sai rồi."

Nàng ngoan ngoãn, có điều Lâm thị ngược lại liên tục nghiêm mặt, đợi trở về phòng, Lâm thị trừng mắt nhìn Tiểu Thất, hỏi: "Ngươi nói cho ta, đến cùng là thế nào?"

Tiểu Thất giơ ngón tay, nịnh nọt nói: "Mẫu thân, ta sai rồi, cũng không phải là đại sự gì, nên lúc nãy không nói cho ngài. Mẫu thân, ngài đừng nóng giận được hay không?"

Lâm thị đuổi mấy nha hoàn đi ra ngoài, hỏi: "Được rồi, ngươi bây giờ nói, đến cùng là chuyện gì?"

Tiểu Thất cúi thấp đầu, "Ta không có. Chính là Lục tỷ tỷ có chủ tâm bới lông tìm vết."

Hiểu con không ai bằng mẹ, Lâm thị làm sao không biết nữ nhi mình là cái tính tình gì, bà gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thất, nói: "Ngươi nói rõ ràng cho ta. Đừng dùng dáng vẻ lừa gạt bọn họ kia lừa gạt ta, ngươi cho ta ngốc? Nói, đến cùng là thế nào? Nương tin tưởng ngươi sẽ không giấu nam nhân, nhưng ta tin tưởng, nàng ta sẽ không không duyên cớ oan uổng ngươi, Tĩnh Xu dám, Thúy Đào cũng không dám."

Tiểu Thất lúng túng, thật lâu sau mới lầm bầm: "Chính là... Chính là sáng sớm Lục tỷ tỷ liền bới lông tìm vết, nàng ta đầu tiên là khoe khoang chuyện đính hôn, khoe khoang đủ rồi, lại sỉ nhục ta. Ta không đáp lại nàng ta, ta cũng nghĩ qua, dựa theo tính cách của nàng ta, chuyện như vậy tất nhiên còn chưa xong, ta liền... Ta liền cố ý để Tiểu Đào xuyên nam trang bò tường khiến các nàng hiểu lầm. Sau đó lại nói nàng ta oan uổng ta. Ngài xem, nàng ta hồi phủ quả nhiên đi tìm tổ mẫu, ta biết tất nhiên sẽ có chuyện như vậy nên cố ý làm mất mặt nàng ta!"


Tiểu Thất căn bản không dám nhìn Lâm thị, lời nói dối này, là nàng cùng Tiểu Đào thương lượng qua. Nếu không, chuyện như vậy nói không rõ ràng a, cũng không thể nói, đúng rồi, nàng ta nói rất đúng, chỉ là người nam nhân kia các nàng trông thấy là Đại Bạch mà chúng ta nuôi!

Loại sự tình này nếu như nói, mẹ nàng tin hay không còn chưa tính, sẽ không để cho Đại Bạch lưu lại chính là nhất định. Bởi vậy Tiểu Thất đã sớm nghĩ kỹ hồi phủ có thể sẽ có tình huống. Đây cũng là lần đầu tiên nàng lừa gạt mẹ nàng, nghĩ đến chỗ này, nàng có chút khổ sở bắt đầu rơi nước mắt, nàng thật sự là xấu!

Tiểu Thất vừa nói vừa khóc, thật ra khiến Lâm thị tin, bà thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cái nha đầu này, Lục tỷ tỷ ngươi không hiểu chuyện, ngươi không để ý tới nàng là được, làm như vậy làm gì. Làm lớn chuyện đối với ngươi cũng không phải là chuyện tốt. Nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không cần để ý nàng ta, ngươi càng để ý nàng ta, nàng ta càng làm căng. Đều là người một nhà, hòa hòa khí khí mới là đứng đắn. Về sau cũng không có chuyện gì rồi."

Tiểu Thất nức nở: "Nhưng dù ta không để ý tới nàng ta, nàng ta cũng không khách khí a, hơn nữa còn làm trầm trọng thêm. Ta chỉ không rõ, nàng ta tại sao không thích ta như vậy, cả ngày nhằm vào ta. Ta không muốn có người một nhà như vậy. Từ nhỏ ta muốn làm chị em tốt với nàng ta, thiếu chút nữa bị nàng ta đẩy vào trong nước chết đuối, kể từ thời điểm đó, ta cũng biết là, ta cùng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không là hảo tỷ muội."

Tiểu Thất khóc ủy khuất, sắc mặt Lâm thị biến đổi, thở dài một tiếng, cuối cùng không nói gì, ôm nữ nhi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận