Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Trịnh Tam Lang có khởi sắc, mà Tiết thần y lại quả quyết ông ta sắp tới sẽ thanh tỉnh, trong lúc nhất thời, tam phòng thật sự là vui sướng. Mà Trịnh lão phu nhân cũng bởi vì con thứ ba khởi sắc cao hứng không thôi.

Nhưng dù cho cao hứng thế nào, chuyện nên xử lý càng không thể không xử lý, bà ta kiên định đưa Vương thị cùng Tĩnh Xu đến biệt viện, nếu như mặc kệ bọn họ, kế tiếp như thế nào thật sự là không thể tưởng tượng ra. Trịnh lão phu nhân không thích tam phu nhân cùng Tiểu Thất, nhưng là sự tình quan hệ Trịnh gia, bà ta phải nghĩ xa hơn, rất hiển nhiên, Vương thị cùng Tĩnh Xu càng ngày càng không hiểu chuyện, nếu như lúc này còn không ước thúc bọn họ, sợ là chuyện sẽ càng thêm ác liệt.

Đại lão gia lần này cũng không có xin xỏ, lại nói tới, ông ta cũng có chút khó xử, tam phu nhân không giữ thể diện ở trong viện như vậy, sẵng giọng với ông ta.

Tiểu Thất nghe nói Vương thị cùng Tĩnh Xu đã đi, tay đang lau mặt cho phụ thân dừng lại một chút, Tiểu Đào ở một bên nói: "Những thứ này đều là bọn họ tự làm tự chịu."

Tiểu Thất gật đầu: "Ngươi nói đúng. Chỉ hy vọng họ thật có thể thật tốt tỉnh lại, đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa. Có đôi khi đả thương người cũng là một thanh lợi kiếm, càng lâu sẽ chỉ làm lòng người sinh chán ghét, tất cả thân tình cũng sẽ phai mờ." Nói đến thân tình, Tiểu Thất ngược lại nói không nên lời trong lòng mình là mùi vị gì, nên biết, Tĩnh Xu từ nhỏ đã đối chọi gay gắt với nàng. Nghĩ nghĩ, vĩnh viễn không bao giờ tốt được, một chút cũng không.

"Được rồi, họ như thế nào, không quan hệ với chúng ta, chúng ta tự lo cho mình là được."

Tiểu Đào gật đầu xưng vâng

Tiểu Thất đem khăn trên tay giao cho Tiểu Đào, rơi vào trầm tư. Tiểu Đào bên cạnh nói: "Tiểu thư, không nghĩ tới phu nhân lợi hại như vậy. Ta giật nảy cả mình."

Tiểu Thất ngẩng đầu, mắt lấp lánh: "Ngươi không biết là mẫu thân siêu cấp ngang ngược sao?"

Tiểu Đào gật đầu như bằm tỏi.

Lâm thị ở cửa nghe, chỉ cảm thấy buồn cười, bà ta vén rèm lên vào cửa, Tiểu Thất liền vội vàng tiến lên, ngọt mềm kêu một tiếng, "Mẫu thân."


Lâm thị lôi kéo tay của nàng, "Hôm qua dọa hỏng ngươi đi?" Kỳ thật bà ta vẫn có chút lo lắng nữ nhi không thể tiếp nhận tính tính này của bà ta, nhưng nhìn nàng không chỉ có thích ứng, hơn nữa tựa hồ thật cao hứng bản thân bà lợi hại, bà ta lại cảm thấy, mình là già thật rồi. Hiện tại tâm tư tiểu cô nương, bà ta xem không hiểu.

Tiểu Thất nghiêm túc lắc đầu, suy nghĩ một chút, thành khẩn nói: "Không, ta kỳ thật thật cao hứng. Ta thật cao hứng mẫu thân thật lợi hại, mà không phải mềm mại như trước đây, tính tình nếu như quá mức mềm mại, sẽ chỉ làm người khi dễ. Dù là Đại bá mẫu hay là Tĩnh Xu, bọn họ vẫn là như vậy, nếu ngài lợi hại, bọn họ liền lui về phía sau hai bước; nếu ngài mềm yếu, bọn họ liền tiến lên. Giỏi nhất khi dễ người chính là bọn họ. Cho nên ta vẫn luôn rất không yên tâm mẫu thân, sợ ngài bị bọn họ khi dễ. Có điều bây giờ tốt như vậy, ta một chút cũng không lo lắng."

Tiểu Thất cười tủm tỉm: "Mẫu thân của ta mới sẽ không bị những người xấu kia khi dễ, không chỉ có sẽ không, còn có thể bảo vệ ta, nghĩ tới đây, ta đã cảm thấy hết sức cao hứng."

Lâm thị bị nàng chọc cười, "Như thế nào, ngươi là sợ ngươi sau khi gả đi rời khỏi đây không có người bảo vệ ta sao?"

Tiểu Thất lập tức mặt đỏ: "Mới không thể nào."

Lâm thị từ ái nhìn nữ nhi, mặc dù bà ta chỉ có một nữ nhi không có con trai, nhưng là bà ta một chút cũng không tiếc nuối, Tiểu Thất tốt như vậy, ai cũng không bằng.

"Mẫu thân không cầu khác, chỉ cầu Tiểu Thất thật tốt." Lâm thị cảm khái nói: "Nương chỉ có duy nhất một nữ nhi là ngươi, ngươi vui vẻ, nương đã cảm thấy là hạnh phúc lớn nhất."

Tiểu Thất nhíu mày hỏi: "Mẫu thân sao lại kích động như vậy, thật là lạ."

Lâm thị hì hì một tiếng bật cười: "Ngươi đứa nhỏ này a! Thiệt là!"

Tiểu Thất tựa vào vai Lâm thị: "Mẫu thân cũng không thể cười nhạo ta đi."


"Ngươi nha!" Lâm thị chọc chọc hai má Tiểu Thất, "Ngươi ngày mai đi An Hoa Tự một chuyến đi!"

Tiểu Thất mờ mịt ngẩng đầu: "Vì sao a!"

Thì ra, đây là ý tứ lão phu nhân, lão phu nhân cảm thấy, Tiểu Thất trước ở An Hoa Tự cầu phúc một tháng, trở lại chưa bao lâu cha nàng liền là có tri giác, tựa hồ tốt hơn vài phần, bởi vậy chính là cảm thấy thần thánh cực kỳ linh nghiệm.

Nhưng phàm là hứa nguyện, nào có không trả nguyện, bởi vậy lão phu nhân mệnh Tiểu Thất lại đi một lần An Hoa Tự, coi như là lễ tạ thần.

Tiểu Thất nghe, gật đầu xưng vâng

Vì tốt cho cha nàng, mặc kệ hữu dụng hay không, nàng đều vui lòng làm.

"Vậy ta ngày mai ra cửa, mẫu thân, ngài muốn cùng đi với ta không?" Tiểu Thất lay áo Lâm thị.

Lâm thị đương nhiên không thể đồng hành cùng Tiểu Thất, bà ta dù sao cũng không thể yên tâm Trịnh Tam Lang, điềm đạm lắc đầu, Lâm thị dặn dò: "Một mình ngươi đi thôi, có điều mọi việc cẩn thận chút, càng thêm chớ để lỗ mãng, hiểu không?"

Tiểu Thất gật đầu, nàng cũng không phải là lần đầu tiên ra cửa, hơn nữa nơi đến còn là nơi mình tương đối quen thuộc An Hoa Tự, Tiểu Thất cười đáp: "An Hoa Tự là nơi ta đã ở một tháng, coi như là quen cửa quen nẻo, không coi là chỗ xa lạ, mẫu thân yên tâm, ta sẽ tự chiếu cố mình tốt, lại nói tới, ta còn có chút tưởng niệm Huệ Thiện đại sư, đại sư đối với ta rất tốt, vẫn luôn chiếu cố có thêm."

Lâm thị biết Huệ thiện đại sư là ai, Tiểu Thất tự nhiên cũng là biết rõ, chỉ là Tiểu Thất cũng không nghĩ tới Huệ Thiện đại sư có quan hệ với Cố Diễn, chỉ xem bà ta như phi tử tiền triều.


"Ta chuẩn bị lễ vật cho Huệ Thiện đại sư đây." Nói xong Tiểu Thất rất nhanh liền nhảy nhót đi ra ngoài, Lâm thị nhìn nàng bộ dạng nhanh nhẹn như vậy, nhịn không được lầm bầm: "Rõ ràng còn là một hài tử, thế mà nháy mắt đã tới tuổi có thể lập gia đình."

Tiểu Thất kỳ thật cũng không cần chuẩn bị cái gì, dù sao chỉ là đi một ngày, cùng ngày liền trở lại, tự nhiên không cần quá nhiều.

Nàng phó thác Hoa nhỏ cho đại nha hoàn của Lâm thị, Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình lo lắng như vậy, an ủi nói: "Tiểu thư đừng lo nhiều như vậy, Lục tiểu thư bại hoại kia đã không trong phủ, người khác sẽ không đối xử tệ với Hoa nhỏ. Hơn nữa có vết xe đổ của Đại Bạch, người khác nhất định sẽ cẩn thận a!"

Tiểu Thất ngẫm lại xác thực có đạo lý, nàng nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp vui vẻ.

Đám người Tiểu Thất xuất phát sớm, đợi đến An Hoa Tự, thì đã mất nửa buổi sáng, Tiểu Thất không để ý buổi sáng hay buổi chiều bái phật thuyết pháp, nàng cảm thấy như vậy là tốt. Chỉ là lão phu nhân và mẹ nàng đều cảm thấy nếu là lễ tạ thần, thì buổi sáng đến sẽ tốt hơn, bởi vậy Tiểu Thất liền nghe theo yêu cầu của bọn họ.

An Hoa Tự hôm nay cũng không có nhiều người bái phật, Tiểu Thất tạ thần xong thì ngồi ở vườn trong đình, Tiểu Thất mặc dù đã ở An Hoa Tự một tháng, nhưng là lại chưa từng có cẩn thận xem qua cảnh trí An Hoa Tự, khi đó bên người nàng có một Đại Bạch, nàng mỗi ngày lo lắng đề phòng, dù không có lo lắng đề phòng, cũng là nóng ruột nóng gan, bái hết phật tự nhiên nhanh chóng trở về tiểu viện của mình, một chút cũng không dừng lại lâu.

Nếu như nói nơi quen thuộc nhất ở An Hoa Tự là nơi nào, vậy thì cũng chỉ là phía sau núi, ai bảo nàng mỗi ngày chạng vạng đều mang Đại Bạch đến hậu sơn tản bộ chơi đùa đây! Bây giờ suy nghĩ một chút lo lắng của mình trước khi rời đi, ngược lại vô cùng châm chọc. Nàng lo lắng Đại Bạch tìm không được chính mình, làm rất nhiều huấn luyện, cũng không biết, khi đó Cố Diễn nghĩ thế nào về nàng, sẽ không cảm thấy nàng là một cô nương thật ngốc đi! Hiện tại hiện tại, đại khái chính là vậy đi!

Biết rõ Đại Bạch là giả, là Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử giả trang, Tiểu Thất quả thực rất khó tiếp nhận, nhưng là bây giờ quay lại nhìn, giống như cũng không có khổ sở như vậy, không biết vì cái gì, Tiểu Thất cũng nói không rõ ràng cảm giác này, chính là cảm thấy... Không có trọng yếu như vậy.

Tiểu Thất ngắm nhìn phương xa, cách cục của An Hoa Tự quả nhiên là đơn giản lại sáng tỏ, người bình thường đại khái cũng sẽ không đi nhầm, mấy đại viện phủ lấy tiểu viện. Có thể thấy được cây thông xanh phía sau núi, mặc dù hiện tại đã là ngày mùa thu, cũng không còn xanh biếc, nhưng là như thế này nhìn xa xa, tựa hồ cũng là cây cao bóng cả. Mà trong nội viện thông hướng sông nhỏ phía sau núi càng thêm có vẻ trong suốt thấy đáy.

Khói bếp lượn lờ, có vài phần cảm giác tiên cảnh. Tiểu Thất mở ra hai tay, cảm giác gió thu thổi quét ở trên người, cảm thán nói: "Này có phải chính là câu thơ: Thiên lương hảo cá thu!"

Tiểu Đào mỉm cười: "Mặc dù chỉ ở lại một tháng, nhưng cảm giác, cảm thấy giống như đã ở thật lâu, đặc biệt có tình cảm. Mỗi ngày rời giường thu thập xong thì phải đi phòng bếp giúp tiểu sư thái liệu lý bữa trưa bữa tối, mặc dù không giúp được cái gì, nhưng là mỗi ngày đều phong phú cực kỳ."

Tiểu Thất mỉm cười: "Vậy ngươi có muốn về phía sau viện chào hỏi bọn họ không?" Nhìn Tiểu Đào tựa hồ rất muốn, nhưng lại lo lắng nhìn mình, Tiểu Thất nghiêm túc: "Ta không có chuyện gì. Nơi này ta còn quen thuộc hơn ngươi! Lại nói, ta cũng muốn tìm Huệ Thiện sư thái, có chút tưởng niệm bà ấy."


"Tiểu thí chủ hảo!" Tiểu Thất kinh ngạc xoay người lại, chẳng biết lúc nào, Huệ Thiện sư thái đã đứng sau lưng nàng. Tiểu Thất vui vẻ nói: "Sư thái tốt không?"

"Tự nhiên là vô cùng tốt. Xem ra khí sắc thí chủ cũng là thật tốt. Về nhà chắc là hết sức thư thái đi!" Huệ Thiện sư thái cười yếu ớt.

Tiểu Thất cười: "Cha ta có khởi sắc. A đúng rồi, sư thái, ta mang theo lễ vật cho ngài!"

Tiểu Thất ý bảo, Tiểu Đào liền tranh thủ chuẩn bị tốt lễ vật xuất ra, "Mặc dù lễ vật không phải là rất quý trọng, có điều là tâm ý của ta a! Người xem xem."

Huệ Thiện sư thái tiếp nhận lễ vật, kinh ngạc ngẩng đầu.

Tiểu Thất cười tủm tỉm: "Ta biết rõ ngài không thiếu cái gì. Đây là ta tối hôm qua làm cả đêm cho ngài, trời sẽ lạnh dần, như vậy phủ lấy, chính là như vậy..." Tiểu Thất tự mình làm mẫu, sau nói: "Rất ấm áp."

Huệ Thiện sư thái cũng không từ chối, trực tiếp mang vào, "Vừa vặn thật tốt. Đa tạ Trịnh Thất tiểu thư."

Tiểu Thất vò đầu: "Không cần, vốn là lúc ở chỗ này, ngài cũng rất chiếu cố ta." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiểu Thất quay đầu lại: "Tiểu Đào, ngươi đi thăm các tiểu sư thái đi, ta muốn đơn độc cùng sư thái ngồi một lát."

Tiểu Đào thưa phải, sau rời đi.

Tiểu Thất thấy sư thái nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, lần nữa vò đầu: "Kỳ thật ta không có lời tư mật gì muốn nói a, chỉ là kêu Tiểu Đào đi qua chào hỏi, nếu không nàng ấy không yên tâm ta."

Huệ Thiện sư thái cười, "Lại nói tới, ngược lại có duyên phận."

Tiểu Thất khó hiểu, Huệ Thiện sư thái cười càng thêm lợi hại, "Hôm nay, bần ni còn có một người khách nhân..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận