Áng Mây Của Bầu Trời


Đương nhiên ăn tiền của tư bản thì Nam Đình phải còng lưng làm theo lệnh của tư bản rồi, nhưng Nam Đình cũng là người hiểu chuyện, nên cậu ấy đã gọi Lý Huệ Du đến một góc riêng tư rồi mới nói:
- Lý tiểu thư chắc đã nghe qua Phó thiếu nói về bữa tiệc tối nay rồi nhỉ? Trương tổng hỏi là cô có cần ngài ấy chuẩn bị cái gì giúp không?
- Cái đó thì không cần.

Nhưng mà...!
- Lý tiểu thư cứ nói đi ạ.

- Buổi chiều này phiền anh và Trương tổng có thể đậu xe xa công ty một chút được không? Tôi sẽ đi bộ sang đó, chứ mà thẳng thừ quá thì tôi sợ công ty sẽ đồn ầm lên đó.

Nam Đình nhìn Lý Huệ Du, nội tâm cũng dậy sóng: "..." Không được, mình không được để Trương tổng vấy bẩn cô gái tốt như vậy!
- Được, tôi sẽ báo cho Trương tổng.

- Cảm ơn anh, trợ lý Nam.

- Gọi tôi Nam Đình là được rồi.


- Vậy anh cũng gọi tôi Huệ Du là được.

Nam Đình đang định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, cậu ấy gật đầu rồi nhanh chóng đi báo cáo "tiến trình công việc" cho ông chủ của mình nghe.

Sau khi Trương Chân Hàn nghe bản "tường thuật" của Nam Đình thì anh có hơi dỗi một chút, tại sao lại phải tránh ánh nhìn của dư luận chứ?
Ở khắp cái đất Thành Đô này có rất nhiều người muốn được đồn hẹn hò với anh cơ mà? Tại sao cô lại không muốn chứ?
- Nam Đình, chẳng lẽ tôi không đẹp trai?
- Chuyện không phải là ngài đẹp hay xấu.

Quan trọng là Lý tiểu thư không thích ngài!
Trương Chân Hàn bị nói đến tổn thương từ thể xác lẫn tinh thần, vốn dĩ anh nghĩ rằng đưa Nam Đình đi thám thính sẽ thu được cái gì đó tốt một chút.

Ai mà có ngờ chẳng những chẳng thu được gì mà còn bị Huệ Du xa lánh nữa...!
Anh cũng đâu phải virus truyền nhiễm...!Sao lại né tránh anh như vậy chứ?
[...]
Đến buổi chiều tan làm, Lý Huệ Du vẫn lấy một phần bánh Macaron mà công ty đã tặng, thôi thì mang về xem như là thưởng cho con gái vậy.

Rời khỏi công ty, đi xa một đoạn cũng tương đối xa thì Lý Huệ Du cũng đã nhìn thấy Nam Đình đang đứng chờ mình.

Cô nhanh chân đi đến, còn cúi đầu nói:
- Làm phiền anh rồi.

- Không sao.

Cô lên xe đi.

Lúc này Nam Đình đã mở sẵn cửa ghế sau cho cô, nhưng khi Lý Huệ Du nhìn vào đã thấy Trương Chân Hàn đang nghiêm nghị ngồi ở bên trong, nói chung thì cũng có hơi ngượng nhưng Nam Đình lại nói:
- Lý tiểu thư thông cảm...!Ghế phụ lái là của tôi, tôi không thể ngồi ngang hàng với Trương tổng được.

Dù sao cô cũng là em gái của Phó thiếu phu nhân, nên không sao đâu ạ.


Lý Huệ Du nhìn Trương Chân Hàn, thấy anh hoàn toàn không nói gì, cũng không có phản ứng gì, cô chỉ đành mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Trương tổng...!Làm phiền rồi ạ.

Trương Chân Hàn lúc này mới lạnh lùng nhìn sang cô, "ừ" một tiếng.
Nội tâm của Lý Huệ Du: "..." Mình có chọc gì tên này không nhỉ? Sao mà khó chịu ra mặt vậy? Nếu không thích thì nói...!Mình tự bắt xe đi là được chứ gì...!
Nam Đình: "..." Thích người ta gần chết mà cứ làm bộ làm tịch, bảo sao ế đến giờ, đáng đời!
Trong suốt quãng đường di chuyển, không khí trong xe cũng vô cùng căng thẳng, dù rằng Trương Chân Hàn cũng có hỏi han Lý Huệ Du vài câu, nhưng đối với cô thì đó chính là áp lực mà cô sợ hãi, nên giọng nói của cô có chút cứng ngắc và bài bản.

Đến khi không còn chủ đề để nói thì cả hai lại rơi vào im lặng.

Đúng lúc đó điện thoại của cô lại vang lên, là chị gái gọi đến.

Vừa nhận máy thì xuất hiện ở bên kia là gương mặt xinh xắn của Tiểu Tinh Nhi nhà cô, con bé vừa mượn điện thoại của Lý Lạc Nhiên để gọi cho mẹ, sau khi thấy mẹ liền cười ngọt ngào, nói:
- [Mẹ ơi, mẹ đến chưa ạ?]
Giọng nói đáng yêu của cô bé cũng khiến cho không khí bớt căng thẳng hẳn, thậm chí là sắc mặt của cả Trương Chân Hàn và Nam Đình cũng giãn ra.

Nội tâm của Trương Chân Hàn bây giờ đang gào thét vì con bé chẳng những xinh xắn mà giọng cũng đáng yêu nữa, phải làm sao đây, anh thật sự yêu chết hai mẹ con rồi.

Còn Lý Huệ Du cũng nhìn con gái rồi mỉm cười, ngọt ngào nói:
- Tiểu Tinh đó à, mẹ sắp đến rồi, con chờ mẹ một chút nha.


- [Dạ, mẹ đến nhanh nha hôm nay cô cô đã chọn món mẹ thích đó!]
- Vậy hả? Vậy Tiểu Tinh thay mẹ cảm ơn cô cô nha.

- [Dạaaa]
Sau đó Tiểu Tinh cũng đưa điện thoại lại cho Lý Lạc Nhiên vừa thấy em gái, chị ấy liền phì cười, nói:
- [Tiểu Tinh rất quan tâm đến em đó, mau đến đi, con bé nói nhớ em rồi]
- Em cũng sắp đến rồi.

Nhưng chị nói với anh rể đừng cho con bé ăn nhiều đồ ngọt, anh ấy hay chiều nó lắm.

- [Ừm...!Em nói hơi muộn rồi, Phó Trù đang chăm chú nhìn hai đứa nhỏ ăn đồ ngọt kìa, còn nói rằng Tiểu Tinh đáng yêu, muốn bắt về nuôi nữa]
- Haizzz, thật hết nói mà, anh rể lúc nào cũng bị mấy lời của Tiểu Tinh mê hoặc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận