Tôi quên quên nhớ nhớ đi trên cái hành lang dài kia.
“Cô, em đến rồi.” Tôi bước vào phòng giáo viên, giống như lúc trước.
“Mau ngồi xuống đi.” Cô Liêu uống một ngụm nước.
“Vâng.”
“Em biết cô gọi em đến đây cũng là vì việc gì rồi đúng không?” Cô Liêu ngước lên nhìn tôi, giống hệt như ánh mắt lúc trước.
Đầy oán hận và khinh miệt.
“Vâng.” Tôi cúi đầu né tránh ánh mắt đó.
Cô Liêu vẫn không có ý định bỏ qua cho tôi.
Cô đặt trước mắt tôi một tờ giấy.
“Em xem đi, đây là thành tích của em đấy.”
Tôi không có ý định xem thành tích “tởm lợm” của mình.
Thấy tôi không nhúc nhích, cô liền nói.
“Em nói xem nếu như với thành tích này thì em có đỗ được đại học trọng điểm không?”
“Em không cần trả lời cũng được.
Cô trả lời thay em vậy.
Với bảng thành tích này thì ngay cả đại học thấp nhất em cũng không vào được.”
“Tốt nhất là em nên xem xét đi.
Để lúc đi thi mà trượt thì lại…”
Cô Liêu không nói nữa nhưng tôi biết được ý định của cô.
Câu sau chính là một câu đầy khinh miệt.
Sau khi bị cô giáo huấn lại, tôi rời khỏi phòng giáo viên.
Tôi mơ hồ không biết bây giờ nên làm thế nào.
Đầu óc tôi trống rỗng đến nỗi xíu nữa thì trượt chân té ở cầu thang.
Về đến nhà thì chẳng khá hơn là bao.
Tôi có thể vui vì mình đã quay về quá khứ để làm lại cuộc đời nhưng không hề vui về việc gặp lại cái gia đình này.
Nó khiến tôi rất buồn nôn.
“Về rồi à? Mau đi rửa bát đi.”
Người vừa nói lên câu đó chính là mẹ tôi.
Bà có một gương mặt rất phúc hậu, khi bé là vậy còn bây giờ thì không.
Gương mặt đó hốc hác theo thời gian rồi.
Tôi cất cặp vào phòng rồi sắn tay áo lên.
Không hiểu vì sao tôi lại không cảm thấy tủi thân như lúc trước nữa, ngược lại còn rất bình thường.
“Mau lên đi.
Còn đồ trong máy giặt nữa đấy.”
Tôi không đáp lại lời bà.
Bởi cho dù tôi có đáp lại thì cũng chẳng có gì.
Ấy thế mà khi cái giọng nói ngọt thanh kia vang lên, cái bát trong tay tôi liền rớt xuống bồn rửa.
Thật may là nó đã không vỡ.
“Con về rồi.” Cái giọng nói đã 2 năm chưa nghe đó khiến tôi nghẹn ngào như sắp bật khóc.
“Con gái mẹ về rồi hả? Mệt không con? Mau ngồi đi mẹ lấy trái cây cho.” Giọng mẹ tôi nói một cách ấm áp, ít nhất là ấm hơn khi nói với tôi.
Bà đi vào bếp thấy tôi đang rửa bát cũng chẳng nói tiếng nào cả.
Tôi chỉ cặm cụi rửa bát.
Mắt có chút cay cay mỗi khi giọng nói đó cất lên.
“Chị chưa về ạ?”
“Về rồi.
Đang rửa bát.” Mẹ tôi nói.
“Để con vào giúp…”
“Không cần đâu.
Nó có tay tự làm được.”
Tôi ở trong bếp nghe rõ mồn một chỉ biết cười nhẹ.
Thế tại sao bà ấy cũng có tay có chân nhưng lại không làm?
Tôi lau tay rồi đến máy giặt lấy đồ.
“Chị.” Giọng nói ấy vang lên.
Đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy nó vô cùng mơ hồ.
Tôi ngước lên nhìn, ánh mắt dao động.
Gương mặt trái xoan thanh tú cùng đôi gò má hồng đang đối diện với tôi.
“Có việc gì thế, Tiểu Châu?” Tôi hỏi.
Phải, em ấy là Diệp Mộng Châu.
Em gái của tôi.
Nhưng cũng không hẳn là vậy lắm.
Chỉ có tôi và em ấy là xem vậy, còn bố mẹ thì không.
Trong mắt họ, tôi giống người giúp việc hơn là con gái họ.
“Ngày mai em có bài vẽ cần nộp, chỉ giúp em được không?” Con bé nhìn tôi, gương mặt hiền hoà đáng yêu.
“Được.” Tôi cúi đầu lấy đồ từ máy giặt.
“Tốt quá.
Thế tối nay em sang phòng chị nhé.”
Tôi gật đầu.
Đến tối, em ấy thật sự đến phòng tôi.
Đã rất lâu rồi chúng tôi không ngồi lại với nhau như vậy.
Nét mặt ngây thơ của Tiểu Châu khiến tôi nhớ về cái ngày em ấy nắm chặt lấy tay tôi.
Tiểu Châu mất ngay sau đó.
Ngày làm lễ tang, tôi chỉ thất thần bên linh cữu của Tiểu Châu.
Thế là người cuối cùng em thương tôi cũng rời xa tôi mãi mãi.
“Chị, chị sao thế?” Em ấy quơ tay trước mặt tôi.
“À chị không sao.” Tôi cười nhẹ với em ấy.
Ngày trước, Tiểu Châu rất hâm mộ tôi về hội hoạ.
Con bé như cái đuôi nhỏ của tôi mỗi khi tôi chuẩn bị dụng cụ.
Tôi còn nhớ một câu nói mà Tiểu Châu từng nói với tôi.
“Chị, sau này chị mở trung tâm dạy vẽ đi nhé.
Em sẽ là học trò đầu tiên.”
Đó là lần đầu tiên tôi suy nghĩ về sự nghiệp tương lai của bản thân.
Năm đó tôi vừa tròn 20 tuổi.
Vậy mà khi tôi ra trường, có công việc ổn định, tôi không còn nhớ về câu nói đó cũng không còn cô bé ngay thơ kia.
Chẳng còn ai nhắc tôi cả.
Tôi nằm trên giường lắng nghe tiếng cười đùa ở ngoài phòng khách.
Một nhà 3 người vui vẻ với nhau, còn tôi chỉ biết nhìn.
Tiếng cười ngưng lại khi tiếng điện thoại vang lên.
Tôi nghe rõ mồn một cuộc đối thoại đó.
“Vâng, vâng.”
Tôi dựa vào cửa lắng nghe.
Mẹ tôi im lặng lắng nghe cái giọng điệu chanh chua kia nói.
Sau đó mẹ tôi cúp máy.
Tiếng bước chân dồn dập đi về phía phòng tôi.
Mặc cho mẹ tôi có la lối chửi rủa ở trước cửa, tôi chỉ ngồi trên bục cửa sổ hưởng thụ cơn gió đầu hạ.
Xem ra vẫn là bản thân tôi nên cố gắng rồi.
Cốc cốc cốc.
“Chị ơi, là em.” Giọng Tiểu Châu vang lên ở cửa.
Con bé không đợi tôi trả lời, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
“Chị, ăn cơm thôi.”
“Chị không ăn.
Em cứ ăn đi.”
Tiểu Châu lặng lẽ đi đến bên tôi, một phần thân dưới bị con bé ôm chặt lấy.
Tôi bất ngờ vì hạnh động đó, lâu rồi tôi chưa được ai ôm như vậy.
Tiểu Châu nói với tôi rằng.
“Chị, cô lên.”
Thật sự câu nói đó không quá dài cũng không quá nhắn nhưng tôi vẫn hiểu được con bé nói gì.
Cố lên chính là lời động việc tốt nhất cho tôi lúc này.
Chính là ánh sáng cho tôi.
Tôi xoay đầu nhìn về phía bàn học, sách vở chất ngổn ngang.
Thì ra bản thân tôi khi ấy đã không để ý đến bên cạnh tôi vẫn có người yêu tôi.
Đến khi mất rồi thì quá muộn.
Tôi sắp xếp lại bàn học, bỏ hết tất cả truyện tranh và tiểu thuyết vào hộp.
Tôi thay luôn cả đèn bàn học cũ xì kia.
Từ nay, mục tiêu của tôi chỉ có:
Đậu đại học.
Trị bệnh cho Tiểu Châu.
Và không gặp lại áng mây Từ Ngôn kia.
Phải, tôi nên thay đổi quá khứ rồi..