Hôm sau Hoàng thượng tổ chức tiệc sau khi kết án thưởng cho mọi người cũng coi như tiệc tẩy trần cho Ngũ hoàng tử vừa hoàn thành xong khóa học trở về phủ.
Lúc tiệc giữa có con gái của Lữ Lại bộ ten Lữ Chiêu Nghi tiến lên múa hát tặng mọi người.
Sau đó cô ta cải trang trong đám nô tì tiến đến rót rượu cho Tử Minh.
Vì hai người ngồi cùng bàn nên nhân lúc không ai để ý Diệp Quân Thanh đã đổi lấy ly rượu của Diệp Tử Minh với ly của mình.
Tử Minh là người duy nhất biết hắn đổi rượu định thắc mắc nhưng lại thôi.
Lữ chiêu Nghi kia rót rượu xong thì lập tức rời đi.
Hoàng hậu vẫn luôn để ý đến bên này.
Hắn buộc phải uống ly rượu đó.
Một lúc sau trong người hắn cảm thấy nóng bừng khó chịu.
Diệp Quân Thanh lúc này xin phép trong người không khỏe muốn xin đi nghỉ ngơi một lát.
Hoàng thượng lo lắng hỏi có cần gọi thái y không.
Hắn nói không cần rồi xin phép rời đi.
Hoàng hậu lúc này như chợt hiểu ra gì đó rồi đanh mặt lại.
Nhưng thôi dù không được Diệp Tử Minh thì Diệp Quân Thanh cũng được.
Chỉ mong ả nha đầu kia có thể thuận lợi bò được lên giường hắn hay không.
Nếu ổn thỏa thì bà ta sẽ có được tai mắt trong Thanh phủ.
Qua bên phía dãy phòng nghĩ Diệp Quân Thanh chợt thấy bóng dáng của Tì nữ lúc nãy rót rượu kia.
Hắn lúc này mới hiểu ra bà ta muốn làm gì Tử Minh.
Bà ta bỏ thuốc muốn cho Tử Minh cùng nữ tử kia ăn nằm với nhau ả ta là con gái Lại bộ bắt buộc Tử Minh phải cưới cô ta.
Lữ gia kia trước mặt mọi người thì tỏ ra mình luôn là thế ở giữa nhưng sau lưng lại là người của Hoàng hậu.
Hoàng hậu muốn lợi dụng nàng ta cưới Tử Minh.
Nhân cơ hội cài người bà ta vào Thanh phủ.
Thật không ngờ bà ta không từ thủ đoạn.
Diệp Quân Thanh liền kêu Lâm Xuyên đưa hắn về phủ.
Còn dặn Lâm Vũ chú ý Tử Minh đưa hắn về nhà an toàn.
Lâm Vũ gật đầu "Vâng."
Diệp Quân Thanh lúc này xuân dược phát hy tác dụng.
Không ngờ bà ta lại cho liều lượng mạnh như vậy.
Về đến phủ trở về phòng hắn sai Lâm Xuyên đi tìm Miêu Thành Vũ đến để giải dược cho hắn.
Lâm Xuyên lập tức đi ngay.
Cả đoạn đường hắn dùng nội lực ép xuống nhưng đến bây giờ hắn áp chế không nổi.
Hắn đi ra khỏi phòng lảo đảo đi đến Đông Thanh viện.
Mạn Ngọc lúc này đang đọc một ít binh thư thấy cửa mở thì nghĩ chắc Nhược Ly và
Thanh Nhi đi lấy điểm tâm về.
Diệp Quân Thanh lúc này nhìn thấy Mạn Ngọc khó chịu trong người càng dâng lên.
Hắn trực tiếp chạy đến ôm nàng tựa vào cổ nàng hít hà.
Mạn Ngọc thấy hắn đột nhiên ôm nàng khiến nàng giật mình gỡ tay hắn nói:" Điện hạ người làm gì vậy."
Diệp Quân Thanh mặt đỏ nóng bừng nói lắp bắp:" Ta muốn....!Ta..
muố...!muốn cho ta.
Mạ.
Ngọc lúc này mới kịp phản ứng theo như biểu hiện của hắn có lẽ trúng xuân dược rồi.
Nhưng theo lý hắn nên đến Trúc Uyển viện chứ sao lại ở đây.
Nàng mong lung suy nghĩ thì hắn đã bế nàng trực tiếp quăng lên giường.
Hắn trực tiếp nằm đè lên người nàng.
Mạn Ngọc thảng thốt nói:" nhị điện hạ người trúng xuân dược rồi để ta lấy thuốc giải cho người." Mạn Ngọc tính điểm huyệt đạo của hắn nhưng không ngờ dù đang bị xuân dược lấn át hắn vẫn nhận ra âm mưu của nàng.
Hắn lập tức chặn tay nàng lại.
Diệp Quân Thanh tuột sợi dây quấn tóc nàng ra lấy sợi dây đó trói tay Mạn Ngọc lại.
Mạn Ngọc la lên:" Ngươi nhầm người rồi ta không phải Cao Uyển Như.
Ngươi tỉnh lại đi
Mạn Ngọc vùng vẫy đạp hắn.
Hắn liền đè hai chân nàng xuống.
Mạn Ngọc dù có biết võ công nhưng thân là nữ tử sức vẫn yếu hơn hắn rất nhiều.
Mạn Ngọc vùng vẫy trong vô vọng vì bây giờ xuân dược đã khiến hắn mất hết lí trí rồi.
Từng lớp xiêm bị hắn trút bỏ.
Hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn rất sâu.
Sau đó từ từ xuống xương quai xanh của nàng.
Lần đầu tiên của nàng cứ thế mà mất đi.
Nàng đau đớn nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đau.
Nước mắt nàng khẽ rơi.
Hắn vẫn liên tục càng ngày càng mạnh mẽ không hề có chút dịu dàng với nàng.
Đêm dài vô tận
Diệp Quân Thanh đòi hỏi nàng không biết bao nhiêu lần nàng cũng ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Lúc Mạn Ngọc trong phòng hét lên khi Diệp Quân Thanh bước vào thì Nhược Ly cùng Thanh Nhi cũng bê điểm tâm tới nghe tiếng hét của nàng Nhược Ly cùng Thanh Nhi chạy vội đến gõ cửa phòng hỏi Mạn Ngọc.
Nhược Ly ra sức cạy cửa nhưng không được.
Định đạp cửa xông vào thì Lâm Vũ chạy đến cản lại.
Nhược Ly đẩy hắn ra.
Hắn vẫn đến giữ nàng nói:" xin cô đó điện hạ nhà ta đang trúng xuân dược.
Xin cô để thứ phi giải dược cho người.
Nghe vậy Nhược Ly cả kinh rút kiếm ra xong lên nàng không thể để tiểu thư như vậy được.
Lâm Vũ ra sức cản nàng hai người đấu nhau một trận.
Nhưng vì phần Nhược Ly vừa lo lắng vừa bức xúc nên nhanh chóng bị Lâm Vũ đả thương đánh rớt kiếm lùi lại vài bước.
Lâm Vũ cũng không nỡ làm nàng ta bị thương nhưng vì điện hạ cũng vì
Nhược Ly cứ khăng khăng đòi vào.
Lâm Vũ không còn cách nào.
Thấy Nhược Ly bị thương mà vẫn muốn xông vào phòng hắn lại chạy lại cản.
Đột nhiên Nhược Ly xoay người dùng con dao găm đâm về phía hắn.
May thay hắn tránh kịp nhưng vì khoảng cách gần lại nhất thời nên vẫn đâm trúng tay trái hắn.
Hắn nhanh chóng điểm huyệt
Nhược Ly.
Nhược Ly nhìn hắn căm phẫn đến tột độ.
Hắn cũng bất đắc dĩ mà phải làm như vậy.
Bởi vì lúc Lâm Xuyên đi tìm Miêu Thành Vũ thì hắn không có ở đây vì hắn có việc phải làm ba ngày sau mới trở về.
Lúc về đến vừa hay gặp Lâm Vũ hắn nói lại.
Hai người liền vào phòng hắn không thấy hắn đâu cho người đến viện của Cao Uyển Như cũng không thấy.
Hai bọn hắn liền chạy tới đây vừa đúng lúc Nhược Ly muốn xông vào.
Bọn hắn liền biết điện hạ ở trong đó nên ra sức cản Nhược Ly và Thanh Nhi.
Thanh Nhi cũng đã bị Lâm Xuyên điểm huyệt đạo.
Lúc này Lâm Xuyên chạy qua xem vết thương của Lâm Vũ xoay người kêu người đi mời đại phu khán và băng bó cho Lâm Vũ.
Lúc bằn bó xong hắn quay trở lại Nhược Ly nhìn hắn như thế thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Sang hôm sau lúc Mạn Ngọc tỉnh lại đã là nữa buổi sáng hôm sau.
Nhược Ly thấy nàng tỉnh dậy liền chạy đến.
Lúc nãy Nhược Ly cùng Thanh Nhi đã lau người và thay đồ cho tiểu thư.
Nhìn những vết xanh tím trên người nàng
Thanh Nhi đỏ mặt còn Nhược Ly lại xót xa cho tiểu thư nhà mình.
Nhị hoàng tử kia thật biết dày vò tiểu thư của nàng.
Mạn Ngọc tỉnh dậy thấy cả người đau nhức.
Dưới thân truyền đến một trận đau nhói.
Nàng nhớ đến những gì diễn ra đêm qua.
Nàng gọi Nhược Ly đỡ nàng ngồi dậy.
Cùng lúc này Diệp Quân Thanh bước vào trên tay hắn cầm một chén thuốc đi đến đưa chén thuốc trước mặt nàng nói:" uống đi."
Mạn Ngọc cười mỉa mai trong lòng nàng biết thuốc này là gì.
Riêng Nhược Ly thì không thể chịu được liền nói:"
Nhị điện hạ người thật quá đáng tối qua người đối xử với tiểu thư ta thế nào bây giờ còn làm thế này." Diệp Quân
Thanh lườm mắt nhìn Nhược Ly.
Mạn Ngọc thấy vậy khẽ quát:" Nhược Ly đừng vô lễ." Nói rồi Mạn Ngọc cầm lấy chén thuốc một hơi uống cạn trước mặt hắn.
Nàng không biết là do thuốc đắng hay trong lòng nàng cũng đắng như vậy.
Bên phía Cao Uyển Như khi nghe tin từ A Nhã thân cận của nàng ta nói rằng đem qua nhị điện hạ ở trong phòng
Mạn Ngọc cả đem thì trong lòng bực bội lẫn ghen tức nhưng nàng ta phải cố kìm nén.
Bởi vì bề ngoài cô ta là người hòà nhã không thể lỗ mãn được.
Có lẽ cô ta đã quá xem thường Mạn Ngọc này rồi.
Riêng Mạn Ngọc nàng ngủ đến tận chiều muộn mới tỉnh dậy.
Trong người cũng tỉnh táo hơn một chút.
Chỉ là hạ thân vẫn còn sưng tấy và đau nhức.
Lúc nàng định đứng lên lảo đảo suýt chút thì ngã may mà Nhược Ly nghe tiếng động dfi vào đỡ nàng.
Nhược Ly bẩm báo lại trong lúc người nghĩ ngơi.
Thái hoàng thái hậu có cho người đến nói mời tiểu thư
ngày mai vào cung gặp người."
Mạn Ngọc đáp:' ta biết rồi.
Còn chuyện ở Minh Nguyệt Hiên thế nào rồi."
" Tiểu thư yên tâm mọi thứ đều ổn.
Cũng may có thêm Lâm Vũ công tử giúp đỡ nên thời gian gần đây chúng ta cũng giảm được ít nhiều thiệt hại."
" Vậy xem ra ta phải đa tạ Lâm Vũ công tử này rồi."
"Tiểu thư Lâm Vũ công tử có cho người truyền lời muốn gặp người."
"Được rồi ta biết rồi."
"Nhược Ly ngày mai theo ta vào cung."
Nhược Ly đáp:" Vâng." Rồi lui ra.
Mạn Ngọc cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.