Khi Miêu Thành Vũ khám xong cho Mạn Ngọc.
Diệp Quân Thanh hỏi hắn :"Sao rồi."
Miêu Thành Vũ trả lời:" Cô ấy có lẽ bị nhiễm bệnh rồi lại kèm phong hàn cùng do lao lực qua độ nên dẫn đến cơ thể suy nhược.
Ta sẽ sớm sắc thuốc cho cô ấy uống để không phát bệnh dịch.
Hi vọng cô ấy có thể vượt qua được đêm nay."
Nhược Ly cùng Thanh Nhi khóc nấc gọi Mạn Ngọc.
Nhược Ly nói với Miêu Thành Vũ:" làm ơn xin người hãy cứu tiểu thư nhà ta ta xin người đó Miêu thần y."
Miêu Thành Vũ:" cô nương yên tâm ta sẽ cố hết sức có thế." Mấy ngày nay hắn tiếp xúc với Mạn Ngọc liền cảm giác có chút thân quen với Mạn Ngọc cũng thấy nàng là một nữ tử tốt nên hắn sẽ cố hết sức cứu nàng.
Diệp Quân Thanh thấy vậy liền ở lại túc trực chăm sóc cho nàng.
Ớ chỗ Hiền phi lúc này bà mới vừa ngủ dậy lúc sáng sau khi tỉnh lại bà vẫn còn mệt nên đã ngủ một giấc tới giờ mới tỉnh dậy.
Dung mama cũng vừa bước vào:" Nương nương người dậy rồi để ta sai người đem cháo tổ yến lên cho người."
Hiền phi liền hỏi:" Con bé Mạn Ngọc sao rồi."
Dung mama đỏ mắt nói:" Khương thứ phi bị lây bệnh cộng thêm bị nhiễm phong hàn.
Cơ thể do lao lực quá độ mà suy nhược.
Miêu thần y nói không biết cô áy có thể qua được đêm nay không ạ."
Hiền phi sửng sốt nói :" không có cách nào sao.
Mong con bé sẽ vượt qua."
Dung mama cũng mong như vậy.
Hiền phi lại hỏi bà:" Hồi sáng ngươi nói sẽ nói cho ta mọi việc giờ kể ta nghe xem."
Dung mama thuật lại tình hinh lúc Mạn Ngọc đồng ý chăm sóc cho Hiền phi.
Rồi cả chuyện Cao Uyển Như kia tìm cách từ chối thế nào.
Hiền phi nghe xong không khỏi ngỡ ngàng bà không ngờ được Mạn Ngọc lại chăm sóc lo lắng cho bà như vậy.
Trong khi bà luôn không thích còn đối xử không tốt với con bé.
Phải chăng bà đã nhìn sai con bé rồi.
Về phần Cao Uyển Như có lẽ bà nên nhìn nhận lại một chút rồi.
Hiền phi nói với Dung mama:" Sau này kêu người làm đối xử tốt với con bé một chút đừng gây khó dễ cho nó
ทนีล."
Dung mama cười nói:" Có lẽ nương nương không biết rồi.
Mọi người trong phủ chúng ta đều rất quý thứ phi.
Lúc đầu đúng là bọn họ không thích thứ phi luôn gây khó dễ cho thứ phi.
Nhưng thứ phi không để tâm ngược lại còn hay giúp đỡ cho bọn họ khi họ bệnh vặt thường hay đến tìm thứ phi xin thuốc.
Nên mọi người rất quý cô ấy.
Không hề gây khó dễ gì cho cô ấy lâu rồi ạ "
"Được rồi khi nào con bé khỏe lại kêu con bé đến gặp ta.
À người sắp xếp mang một ích thuốc bổ sang cho con bé."
"Dạ được ngày mai nô tỳ sẽ mang sang ạ." Dung mama cười đáp lại bà.
Tối đó Mạn Ngọc sốt cao liên tục nôn ra máu.
Diệp Quân Thanh và Miêu Thành Vũ ở trong phòng cùng Nhược Ly và Thanh Hoa trông nàng.
Miêu Thành Vũ bắt mạch nhìn biểu hiện của Mạn Ngọc dù đã cho dùng thuốc vẫn không khá hơn được.
Uống thuốc vào lại không dung nạp lại nôn ra.
Người mạn Ngọc bắt đầu lạnh lên.
Miêu Thành Vũ nhìn vào những biểu hiện này hắn nghi hoặc không tin được.
Hắn quay sang hỏi Nhược Ly:" tiểu thư nhà cô có phải trúng độc gì trong người lâu rồi phải không?"
Nhược Ly dò xét nhìn hắn sững sốt.
Không lẽ hàn độc trong người tiểu thư lại tái phát chứ.
Rõ ràng cách một năm mới bị một lần.
Mà mới lần phát bệnh lần trước cách đây không lâu mà.
Nhược Ly nhìn Miêu Thành Vũ rồi quay sang nhìn Mạn Ngọc lên tiếng: "Tiểu thư mắc hàn độc từ khi còn nhỏ.
Cứ mỗi năm tái phát một lần."
Quả nhiên là vậy Miêu Thành Vũ lúc đầu cũng nghi ngờ nàng bị hàn độc nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Giờ Nhược Ly nói vậy thì chắc chắn rồi.
Diệp Quân Thanh hỏi Thành Vũ.
Miêu Thành Vũ lắc đầu nói:" Bây giờ tạm thời chỉ có thể dùng nội lực áp chế thôi nhưng cần người có nội lực tốt mới có thể áp chế để cô ấy có thể dung nạp thuốc.
Nếu không thì ta cũng hết cách."
Nhược Ly thấy vậy liền nói:" Để ta vận công cho tiểu thư."
Diệp Quân Thanh nói:" Để ta."
"Được rồi để Quân Thanh đi dù gì cậu ta nội lực cũng tốt hơn mọi người.
Mọi người ra ngoài đi." Miêu Thành Vũ nói với mọi người.
Mọi người ra ngoài chỉ còn lại Diệp Quân Thanh và Miêu Thành Vũ.
Diệp Quân Thanh bắt đầu đả thông kinh mạch.
Vận dụng nội lực truyền vào cho Mạn Ngọc.
Miêu Thành Vũ nói Diệp Quân Thanh cho Mạn Ngọc uống thuốc vào rồi lại giúp nàng vận công lực.
Cả đêm hắn vừa giúp nàng vận công vừa chăm sóc nàng cả đêm.
Sáng hôm sau thấy Mạn Ngọc đã đỡ hơn hắn mới về phòng.
Vì dùng nhiều nội lực lại thức đêm cơ thể hắn rất mệt về tới liền nằm thiếp đi.
Hai hôm sau Mạn Ngọc cũng tĩnh lại nàng vừa tỉnh cả người ê ẩm mệt mỏi.
Thấy Thanh Nhi đi vào nàng gọi:"
Thanh Nhi."
Thanh Nhi mừng rỡ chạy đến bên giường nàng:" Tiểu thư người tỉnh rồi."
Mạn Ngọc hỏi:" Ta bất tỉnh bao nhiêu ngày rồi."
"Tiểu thư người bị phát hàn độc nên hôn mê mất hai ngày."
"Hàn độc trong người ta lại phát tác à."
"Dạ phải.
Tiểu thư nghỉ ngơi đi em đi báo tin cho mọi người."
"Được rồi em đi đi."
Mạn Ngọc không nghĩ hàn độc lại phát tác gần như vậy.
Lúc trước rất lâu mới phát tác một lần sao giờ càng ngày khoảng cách càng ngắn lại.
Vậy cũng đồng nghĩa việc thời gian của nàng không còn nhiều.
Nàng muốn giai được độc buộc phải tìm được kim ô đầu càng sớm càng tốt.
Nhưng Kim ô đầu này là một loại thảo dược quý hiếm nghe nói mười mấy năm mới có được một cây.
Năm xưa có được hai cây.
Một cây thất lạc ở đâu không ai biết còn nghe nói một cây còn lại Nằm trong tay của một đảo chủ của Thanh quốc.
Đây là thông tin mà Minh Nguyệt Hiên của nàng mới điều tra ra được còn cụ thể như thế nào phải đền đảo đó mới biết được.
Nàng còn phải xắp xếp phân bố bớt mọi người trong Minh Nguyệt Hiên về Lĩnh Sơn Trấn và Yến Thành để tiện cho việc tìm hiểu về mẹ ruột của nàng là ai và điều tra về cái chết của bà ấy.
Nàng cũng muốn thử tìm xem có tin tức gì về phụ thân ruột của nàng.
Nàng muốn biết ông ấy là ai, tại sao lại thất lạc mẫu thân bọn họ tại sao lúc mẫu thân nguy hiểm ông lại không có mặt ở đó.
Lúc bọn họ gặp nguy hiểm cần ông nhất ông đã ở đâu.
Mạn Ngọc thở dài nàng còn quá nhiều chuyện phải làm.
Không biết ông trời có thương xót để cho nàng biết được thân thế về cha mẹ mình rồi ra đi hay không.
Mãi mê suy nghĩ mà Miêu Thành Vũ bước vào để khám bệnh cho nàng mà nàng không biết.
Đến khi hắn mở miệng gọi Mạn Ngọc mới bừng tỉnh:" Khương thứ phi, cô mới tỉnh dậy.
Ta đến khám cho cô."
"Trong người cô có hàn độc phải không?"
"Phải."
"Ta nghe nói hàn độc này muốn giải được phải có một loại thảo dược quý hiếm.
Hiện ta vẫn chưa biết loại thảo dược này.
Cô yên tâm ta sẽ cố gắng tìm hiểu xem cách giải độc để giúp cô."
" Được rồi đa ta ngươi đã giúp ta."
" Không cần đa tạ ta.
Người cô cần đa tạ là Diệp Quân Thanh kìa."
Mạn Ngọc khó hiểu:" Tại sao ta phải đa tạ hắn."
"Đêm hôm trước cô bị bệnh dịch sốt cao hàn độc lại phát tác.
Diệp Quân Thanh chăm sóc cô cả đêm.
Vừa vận công áp chế hàn độc vừa đả thông kinh mạch cho cô tiếp nhận thuốc.
Hắn mất nhiều nội lực để cứu cô đó."
"Vậy Diệp Quân Thanh bây giờ thế nào rồi."
"Không sao cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày hồi phục nội lực là được."
"Vậy thì được rồi." Mạn Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
" Còn cô cũng cố gắng nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày mới khỏe lại được.
Ta sẽ kê cho cô ít thuốc bổ hồi phục co thế."
"Đa tạ."
Diệp Quân Thanh cũng vừa đến liền hỏi Miêu Thành Vũ:" Tình hình cô ta sao rồi."
Miêu Thành Vũ nhìn hắn nói" không sao tịnh dưỡng vài ngày là khỏe thôi."
Diệp Quân Thanh khẽ:" Ư"
Miêu Thành Vũ rời đi để hai người trò chuyện.
Mạn Ngọc hỏi hắn:" Đêm hôm trước đa tạ người đã cứu ta."
Diệp Quân Thanh nói:" không có gì.
Gặp người khác ta cũng sẽ cứu thôi."
Hắn lấy cái khắn lau mặt cho nàng.
Mạn Ngọc nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau anh mắt giao nhau.
Bị nàng nhìn như vậy khiến hắn trong lòng có chút ngại liền trực tiếp quăng khăn lên mặt nàng xoay người nói:" mặt hơi lem lau mặt đi." Nói xong liền rời đi."
Mạn Ngọc bỏ khăn mặt trên mặt ra nhìn hắn rời đi bất giác nở nụ cười.
Ở chỗ Cao Uyển Như từ lúc biết tin Diệp Quân Thanh đã giúp Mạn Ngọc thoát chết.
Lại chăm sóc Mạn Ngọc cả đêm.
Cô ta âm thầm ghen tị.
Tuy trước giờ Diệp Quân Thanh nói là quan tâm nàng ta.
Nhưng cô ta vẫn biết hắn vẫn giữ chút khoảng cách gì đó với cô ta.
Như việc mặc dù gả cho hắn đã lâu nhưng hắn chưa từng đụng vào người cô ta.
Bây giờ Diệp Quân Thanh lại quan tâm Mạn Ngọc như vậy cô ta không thể để yên chuyện này được.
Nếu Diệp Quân Thanh nảy sinh tình cảm với Mạn Ngọc cô ta sẽ không còn được hắn yêu thương như trước nữa.
Cao Uyển Như kêu A Nhã vào dặn dò:" Ngươi gửi bức thư này cho người đó nói ta có việc cần nhờ.
Làm ngay đi.
Nhớ phải làm cho kín biết chưa."
A Nhã hành lễ:" Dạ nô tỳ biết thưa vương phi."
Nói rồi A Nhã rời đi.
Cao Uyển Như ánh mắt sâu xa nhìn về phía đông thanh uyển.