Khi chị tiếp tân vừa nói dứt câu thì Phương cũng vừa mới đến cửa. Thấy Pu cô nhân viên kêu lên: Phương ơi lại đây xíu em.
Pu đang đi vào nghe tiếng chị tiếp tân kêu nên chạy lại mỉm cười nói: Chị gọi em chi vậy? Chú Nam nhắn gì em hả chị?
Chị tiếp tân nói: Không có! À giới thiệu với em đây là Ngọc Hương ( Min) em gái ca sĩ Ngọc Hằng đó, còn đây là bạn của Min. Hôm nay họ tới đay để casting cho nhóm nhạc đó em hướng dẫn họ giúp chị nha. Sau khi dứt lời thì chị tiếp tân quay về phía Min và Kei nói: Đây là Uyên Phương (Pu) là trợ lý của GĐ bộ phận giải trí của công ty, 2 em đi theo Pu nha.
Tiếp tân vừa nói xong thì cả Min và Kei đều nhìn Pu. Min thì mỉm cười và nói: Mong chị giúp đỡ.
Pu cũng mỉm cười và gật đầu thay cho sự đồng ý. Rồi Pu nói: Chị cho em mượn hồ sơ nha. Rồi bây giờ 2 người đi theo em. Vừa nói Pu vừa Min và Kei đi vào thang máy và nhấn vào tầng 2.
Trong thang máy không khí im lặng và nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt của Kei. Nhìn nét mặt Kei thì Pu cũng đoán được nên lên tiếng trấn an: Anh đừng lo lắng quá. Cứ thể hiện tốt những khả năng mà anh có là tốt rồi. Anh nhớ là biểu diễn phải thật tự nhiên nha. Càng thể hiện cá tính thì càng tốt. Thật sự cả Min và Kei rất ngạc nhiên trước câu nói của Pu nhưng chưa kịp hỏi gì thì thang máy đã đến nơi. Pu nhanh chóng bước ra và bước đến bàn nộp hồ sơ và bỏ hồ sơ của Kei vào trong rổ rồi quay lại nhìn Kei và Min.
Còn khoảng 3 người nữa đến lượt của anh. Giờ anh vào phòng thanh nhạc chờ nha. Chúc anh may mắn và nhớ thể hiện bản thân của mình thật tốt nha.
Nói rồi Pu dẫn Kei đến phòng thanh nhạc để đăng kí bài hát để dự thi.Sau đó Pu mang 1 ly nước lọc trở lại phòng chờ đưa cho Min và nói: Chị uống nước đi, dừng lo lắng quá. Nói rồi Pu quay lưng trở lại phòng làm việc của mình. Đang ngồi xem lại một vài tài liệu thì chú Nam lên tiếng
-Thế này là không công bằng cho các thí sinh khác đấy nha.
Pu ngước lên nhìn chú nhưng vẫn còn chưa hiểu ý chú lắm nên hỏi lại : Dạ ý chú là sao ạ?
Chú Nam mỉm cười: Sao cháu lại giúp cậu thí sinh mới vừa vào phòng thanh nhạc? Người quen của cháu à?
Pu mỉm cười: Dạ không ạ. Mà cháu cũng không hiểu sao khi nhìn thấy anh đó dưới sảnh thì thấy có vẻ rất hợp với anh Bo và Ken.Đó có thể chỉ là cảm giác của cháu thôi.
Chú Nam tỏ vẻ gật gù: Chú có thể hiểu tại sao cháu lại nói vậy. Người mà em gái của ca sĩ NH chọn chắc sẽ không bình thường rồi
Pu tròn xoe mắt nhìn chú Nam : Chị đi chung với anh đó là em ca sĩ NH hả chú.Hèn chi cháu nhìn mặt thấy quen quen nhưng không biết gặp ở đâu rồi.
Chú Nam cười rồi nói: thôi chuẩn bị vào phỏng vấn đi cô.Đây không phải công việc yêu thích của cháu sao?
Pu nhìn chú Nam rồi nhẹ nhàng nói: anh Bo với Ken tới chưa chú? Quan trọng là 2 người đó thôi vì sau này phải làm việc chung mà. Còn cháu thì chỉ ngồi xem để sau này biết tính cách để làm việc thôi.
Chú Nam ngạc nhiên: trời cháu có nói ngược không vậy? 2 cái thằng đó thì biết gì mà phỏng vấn chứ. Nó ngồi đó quan sát mới đúng đó. Thôi cháu chuẩn bị đi. Nói rồi chú Nam quay lưng đi vào phòng với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Còn Pu khi nghĩ tới việc phải gặp mặt của Ken thì chỉ biết cầu mong mọi việc diễn ra suôn sẻ. Hy vọng anh ta bỏ cái tính trẻ con và nghiêm túc khi làm việc. Nhưng dường như mọi hy vọng của Pu khó có thể diễn ra khi mà vừa nghĩ tới Tào tháo đã nghe giọng nói của Tào Tháo rồi. Bất giác Pu nói : phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà tới nhanh như anh ta thì tốt biết mấy. Vừa dứt thì Pu đã thấy Ken đứng trước mặt và sẵn sàng trong tư thế khiêu chiến với mình. Pu không nói gì chỉ biết lắc đầu cho qua. Và nhìn sang Bo mỉm cười thay lời chào.Thấy mình bị lơ Ken tức lắm nhưng không biết bắt bẻ Pu bằng cách nào nên đành ôm cục tức và hậm hực bỏ đi. Bo thấy thế cũng không chạy theo vì biết có chạy theo cũng không giải quyết được gì. Bởi anh biết trị được Ken chỉ có Mỹ Hân, nhưng kể từ khi Mỹ Hân ra đi thì Ken trở nên bất trị như thế.Đã vậy trời con cho Ken số đào hoa nên không biết bao nhiêu người đeo bám theo cậu.Và có lẽ đó cũng là 1 trong những niềm tự hào của Ken. Thế nhưng không hiểu sao khi gặp Pu, cô bé này không nằm trong số đông đó, không những thế cô còn thẳng thừng khiêu chiến với lòng tự tôn của Ken. Bo thầm nghĩ không lẽ ông trời cho Mỹ Hân 2 xuống từng phạt cậu bạn đào hoa của mình.Tự cười với suy nghĩ của mình rồi Bo đi về phía Pu. Trong lúc chờ đợi kết quả buổi casting thứ 2 thì Bo nói chuỵên với Pu.
Bo cất tiếng: Sáng giờ sao rồi em. Thấy có ai sáng giá không, hôm qua anh thấy có mấy bạn hát cũng tốt lắm nhưng tiếc là nếu hát nhóm thì sẽ không hay.
Pu nghe Bo nói vậy thì cũng mỉm cười nói: Em cũng không biết hôm nay như thế nào nữa tại sáng giờ em đi công việc cho chú nên không nắm được tình hình nữa. Mà em nghe chú nói hôm nay ngoài phần hát chung với tụi anh thì còn thêm vòng phỏng vấn nữa để xem thêm tính cách.
Bo ngạc nhiên hỏi: trời phỏng vấn gì nữa chứ. Bắt tụi anh hát chung thì được chứ bắt phỏng vấn thì có biết gì đâu mà phỏng vấn.
Pu nghe thế thì mỉm cười định chọc Bo thêm tí nữa thì Ken lên tiếng: “Bo chú kêu mày vào phòng kìa chuẩn bị hát thử đó mày.”Dù không muốn kêu Pu nhưng vì chú Nam nhờ nên Ken đành miễn cưỡng lên tiếng. Nhưng chợt 1 suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ken, thế là thay vì kêu tên Ken lại nói: “Còn ôsin chú Nam kêu cô vào phòng luôn đó.” Nói xong Ken mỉm cười quay mặt bước đi vì đã trả được thù.
Pu nghe kêu vậy thì tức lắm nên nhất quyết cứ ngồi ở ngoài không nhúc nhich. Thấy sắp tới giờ phỏng vấn mà Pu vẫn chưa vào nên chú Nam đành gọi điện và bảo Pu vào. Nghe tiếng chú giục Pu thấy áy náy lắm nhưng nghĩ đến tên ôn dịch kia thì tức lắm không muốn vào. Nói thế thôi chứ không vào không được nên Pu đành bước từng bước nặng nề về phía phòng họp. Vừa bước vào phòng họp thì tiếng tên ôn dịch lại vang lên: Cô là ôsin kiểu gì mà lề mề vậy?
Pu định trả lời lại nhưng lại nghĩ nếu như mình trả lời lại chẳng khác nào thừa nhận với anh ta mình là ôsin, nên thôi tốt nhất mình nên im lặng. Mỉm cười với chính suy nghĩ của mình Pu tiếp tục bước đến chỗ của mình và ngồi xuống. Thấy Pu dường như không để ý tới mình thì Ken tức lắm nhưng thấy vòng tuyển chọn sắp bắt đầu rồi nên Ken im lặng và tự nhủ: quân tử trả thù 10 năm chưa muộn…. Và thái độ đó của Ken tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi ánh mắt của ai kia. Pu nghĩ thầm: Xem ra nếu bị mình lơ thì anh ta rất tức giận vậy thì mình sẽ sử dụng chiêu này thường xuyên hơn xem ai hơn ai biết liền. Nhưng nhìn mặt anh ta như vậy chắc chắn không có ý tốt mình cần phải thận trọng hơn