Ngồi trên xe hơn 2 tiếng đồng hồ nhưng với Pu và Min thời gian dường như rất ngắn không đủ để 2 cô gái tâm sự. Nhưng những câu chuyện đành phải tạm gác lại vì đã đến nơi. Mọi người cùng bước xuống xe. Nơi họ đến là 1 vùng ngoại ô khá thanh bình, không khí lại trong trẻo. Không khí đó làm Pu thích thú. Cô khẽ vươn mình để hít thở thật sâu không khí ấy. Pu theo mọi người bước trên con đường bằng đất dẫn vào mái ấm.
Sau những lời chào hỏi xã giao thì cả đoàn được dẫn vào thăm các em bé. Đa số các em đều được nhặt về khi chỉ mới sinh được vài ngày. Có em òn mang trên người những khuyết tật. Nhìn các em còn bé mà phải chịu những nỗi bất hạnh khiến mọi người không ai mà không xúc động. Thấy không khí như chùn xuống thì NH mới quay sang mọi người cố gắng lên tiếng.
-Các em ấy tội nghiệp quá. Chúng ta nên làm 1 chút gì đó ngoài quà tặng để các em thấy ấm áp hơn trong ngày Giáng Sinh đi. Tặng quà không chị nghĩ cũng không ý nghĩa lắm.
-Hay mình tổ chức 1 bữa tiệc nho nhỏ cho các em.- Min lên tiếng
-Em thấy ý kiến đó hay đó, nhưng mình cần thời gian chuẩn bị tiệc, trong thời gian chờ đợi mọi người có thể tổ chức trò chơi tập thể với các em ấy được không? – Pu bổ sung ý kiến của Min
Nghe đến đây tất cả mọi người đều cảm thấy hào hứng. Ai ai cũng sôi nổi đóng góp ý kiến để có thể cho các em 1 ngày Noel vui vẻ. Trong lúc đó Pu cùng chị NH trở lại phòng quản lý của mái ấm để xin ý kiến của quản lý.
……
Sau khi được quản lý chấp nhận tất cả mọi người nhanh chóng chia nhau công việc để làm. Chị NH, Ken, Kei và Bo sẽ tổ chức sinh hoạt cho các em, còn Bin, Pu và Min cùng 1 số thành viên còn lại của đoàn sẽ nấu 1 bữa ăn cho các em nhỏ. Mọi người nhanh chóng vào công việc của mình.
Ở ngoài sân các em được nghe Bo, Kei và Ken hát, chỉ dạy cách múa cũng như chơi các trò chơi vui nhộn. Pu phải công nhận cả 3 anh chàng này ai cũng có tài quản trò khá ấn tượng.
Trở lại gian bếp nhỏ của mình, Pu càng ngạc nhiên hơn về Bin. Ở chung nhà cả mấy tháng trời nay Pu không biết Bin lại khéo tay đến vậy. Trong khi Pu và Min đang hoàn tất những món ăn thì Bin đã làm được 1 chiếc bánh kem khá đáng yêu với những ông già tuyết, cây thông và những chú tuần lộc. Không nén nổi ngạc nhiên Pu liền nói:
-anh Bin hay thật đó, biết làm cả bánh kem nữa. Anh đảm đang thật nha.
-Có gì đâu em. Tại trước đây khi là sinh viên anh có trọ tại 1 nhà của chị làm bánh kem đó mà nên anh tranh thủ học được1 ít. Cũng may lúc nãy anh phát hiện lò nướng này nên tranh thủ làm thôi.
-Nhìn ngon thật đó. Sau này ai mà lấy anh Bin chắc sướng lắm đó. Lần trước ở nhà thì anh làm pizza, còn ở đây thì làm bánh kem. Anh đảm đang quá đi.
Câu nói vô tình của Pu làm Bin nhớ lại hình ảnh người con gái đó. Ánh mắt Bin chợt nhìn xa xăm. Pu nhìn Bin vội giật mình, không biết mình có nói gì làm Bin giận không. Pu rối rít xin lỗi
-Em nói gì làm anh buồn hả. Anh cho em xin lỗi nha, em không biết .
Lời nói của Pu làm Bin chợt giật mình. Bin không biết bây giờ phải làm thế nào nữa. Vẻ bề ngoài của Pu tuy rất khác với người con gái đó, Pu mạnh mẽ hoạt bát hơn nhiều nhưng không hiếu sao Bin luôn cảm thấy trong Pu là hình ảnh người con gái ấy. Phải chăng vì tính cách của Pu
-Không có gì đâu, em đâu có lỗi gì đâu mà xin lỗi. Chỉ tại anh vô tình nhớ lại mấy chuyện không vui thôi. Thôi anh em mình mau dọn ra đi sắp tới giờ ăn rồi.
Sau khi dọn xong bàn ăn tất cả mọi người cùng nhau kéo vào. Khỏi phải nói các em ở mái ấm vui như thế nào. Trên gương mặt ai cũng có 1 nụ cười thật tươi. Nhìn khung cảnh ấy bất giác môi Pu nở 1 nụ cười.
-Cái này là gì mà dễ thương quá đi. – Tiếng 1 bé gái trong trẻo vang lên
-Cái này là bánh kem mà Bin làm tặng ấy em đó. Mấy em thích không? – Bin lên tiếng nói
-Wow có bánh kem nữa hả. Lần đầu tiền em thấy bánh kem to vậy đó. – Tiếng 1 em bé trong mái ấm vang lên.
Giờ anh nhanh chóng diễn ra.
-Anh Bin kheo tay quá, vậy anh Bin có biết hát không? Lúc nãy Trâm Anh nghe mấy anh kia hát mà chưa có nghe anh Bin hát. Anh Bin hát cho Trâm Anh nghe với nhé.
Bin ngồi xuống khẽ vuốt tóc cô bé rồi hỏi:
-Trâm Anh muốn nghe anh Bin hát bài gì nào?
-Anh Bin hát bài chúc mừng sinh nhật được không
Không chỉ Bin mà tất cả mọi người còn lại ai cũng đều rất ngạc nhiên. Min lên tiếng hỏi
-Hôm nay là Giáng sinh mà sao Trâm Anh lại muốn nghe bài sinh nhật. Hay là hôm nay là sinh nhật Trâm Anh.
Trâm Anh khẽ lắc chiếc đầu nhỏ, đôi mắt rươm rướm nước mắt nhìn về phía Bin và mọi người. Bỗng có 1 cậu bé đến kéo áo Bin và nói
-Hôm nay là sinh nhật của anh Bin. Anh Bin rất thương Trâm Anh và tụi em nhưng hồi năm ngoái anh Bin đã được 1 gia đình nhận làm con nuôi rồi. Trâm Anh rất nhớ anh Bin nhưng bạn ấy không biết làm sao để gặp lại Bin đó. Lúc nãy nghe mấy anh chị kia gọi anh là Bin bạn ấy hi vọng là anh Bin của bạn ấy nhưng không phải.
Tất cả mọi người nghe xong câu chuyện đều mang nhiều cảm xúc khác nhau. Vừa vui cho cậu bé may mắn tên Bin kia vừa tội nghiệp cho cô bé Trâm Anh ở lại. Khi mọi người vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì Bin cất tiếng hát…..Ngày hôm nay ta cùng họp vang nơi đây mọi người bên nhau ta hát mừng sinh nhật 1 2 3 ta cùng thổi tắt nến happy bithday happy bithday to you. On this day on together will be I will all sing happy birthay 1 2 3 we blow up candles happy bithday happy bithday to you happy bithday happy bithday to you happy bithday happy bithday to you.
Khi vừa dứt câu hát Bin quay sang Trâm Anh và nói
-Anh Bin tuy không phải là anh Bin của Trâm Anh, nhưng anh Bin cũng rất thương Trâm Anh. Em là 1 em bé vừa ngoan lại vừa xinh đẹp nữa. Anh Bin tin rằng anh Bin của em sẽ không có quên 1 cô bé đáng yêu như em đâu nên em đừng buồn nữa nha.
Sau câu nói của Bin bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong sự vui vẻ. Tất cả mọi người cùng nhau sinh hoạt vui vẻ. Thời gian dần trôi qua và buổi tiệc vui nào cũng phải có lúc tàn, mới đó mà trời đã về chiều.Tất cả mọi người đều phải chia tay trong luyến tiếc để trở về công việc của mình.