Hơn mười giờ tối, sau khi lượn lờ chán chê mấy vòng quanh hồ ở đường Hàn Quốc, H lại dừng xe ở một địa điểm có tầm nhìn mà H cho là đẹp, cùng thở dài với nó.
Gió hồ hôm nay mát nhỉ?
Hôm nào chả mát? Có cái đầu mày hôm nay mát hơn mọi ngày ý)
Ờ)! Hà hà!– Khẽ bật cười, nó luôn bật cười bởi những câu đùa không hoàn toàn ác ý của con bạn, rồi lại lặng lẽ đưa mình ra đón gió, cảm nhận cái lạnh của thời tiết trong thời khắc giao mùa. Lạnh lẽo đưa ánh mắt nhạt nhòa của mình xoáy sâu vào những đợt sóng đang nối nhau dìu dắt... thăm thẳm và xanh thẫm như không tưởng...
Ai goo! Nếu mà ngã xuống đây thì không biết sẽ ra sao nhỉ?– Con bé hồn nhiên nói, thực ra trong đầu cũng hơi có miên man suy nghĩ dở tệ đó!
Muốn không? Tao đẩy hộ cho?– H thản nhiên trả lời.
Mẹ mày =.=!!!
..............
Này... tao với L chia tay nhau được bao lâu rồi ý mày nhỉ?– Ngồi vắt vẻo trên cái thành cầu, nó đưa người ra như thể sắp ngã làm con bạn mấy lần suýt thót tim.
Làm gì mà bao lâu? Mới được có một ngày mà mày!
Ơ! Mới được có một ngày thôi à? Sao mà tao thấy lâu thế! Tưởng chừng như mấy hôm rồi ý:(
Ừ... tại yêu mà)! Xa anh một ngày em còn tưởng cả tháng cơ mà! Ha ha =))
Tổ xư! Sút cho phát giờ! Con ranh =.=!
Sút thử xem???
À được! Chết m. mày đi này!!!– Vừa nói, nó vừa đu chân sang, đạp đạp vào chân cái H... Nhưng tiếc rằng chân ngắn, đạp không tới lại bị chân dài của cái H đạp lại... chới với suýt ngã...
Đm màyyyy!!! Cẩn thận tao ngã thật bây giờ!! Con chó nàyyy! Á á á!!!– Chới với, H chỉ đạp nó có một cái mã nó suýt ngã thật! Thế mới biếtsức mạnh của chân dàiđáng sợ như thế nào T^T!!!
............................
Ngày thứ hai sau khi chia tay anh, mọi chuyện vẫn diễn ra bình lặng như thế.
Nhưng hôm nay có một chút thay đổi, nó nghe cái Q nói, sáng nay anh ra cửa hàng tìm nó, hỏi thăm về nó, nhưng đợi mãi không thấy nó đến nên anh lại phải quay về.
Nghe Q nói thế, lòng nó hơi thắt lại đôi chút...
Anh ra cửa hàng tìm nó...
Vẫn còn quan tâm đến nó cơ à...
Nhưng mà...
Chia tay rồi...
Nó không còn muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì thuộc về anh nữa...
Nhưng vẫn tò mò...
Vậy nên nó chỉ cười nhạt hỏi Q xem anh hỏi thăm gì nó.
Anh ý hỏi sau khi ct chị như thế nào? Có buồn không?
Thế em trả lời sao?
Thì em thấy sao trả lời vậy! Em bảo ổng yên tâm, chị không buồn đâu. Chị vẫn còn cười được cơ mà! Chắc tại chị yêu chưa nhiều lắm! Ổng khỏi phải áy náy!...
Ừ...– Nghe Q nói như thế, nhịp tim nó bỗng dưng lại trùng lại thêm vài nhịp, cảm giác như có cái gì đó muốn trực trào ra ngay lập tức. Nhưng không thể! Vẫn phải giữ thái độ vô cùng bình tĩnh và giả tạo trước mặt đứa em. Ừ... nó không muốn anh phải buồn, phải áy náy vì nó... và trên hết là... anh không xứng đáng được nhìn thấy nước mắt của nó! Thật sự không đáng!!!
Nó đang giả vờ vui vẻ, để che giấu đi vết thương lòng của mình. Nhưng nó lại thấy đau nhiều hơn, vì anh đã dễ dàng tin vào điều đó!
Từ ngày anh ra đi, anh hàng xóm tên Long bắt đầu quay sang quấy rầy nó với tần suất thường xuyên hơn. Mặc dù nói là quấy rầy nhưng mà nó lại thích điều đó!
Long thường xuyên mang con chó cún lợn tên Chu Bin sang nhờ nó trông hộ. Mặc dù nó biết thừa, cưa gái là chính, nhờ trông chó là phụ, nhưng nó vẫn cứ nhận lời.
Chợt lại trộm nghĩ, lúc này mà mở lòng ngay với một người con trai khác liệu mình có phải là loại dễ dãi quá không nhỉ? Nhưng ngay lập tức, suy nghĩ ấy vội bị dập tắt, bởi – chính anh là ngườiruồng bỏnó cơ mà? Nếu bây giờ nó có đến với người khác ngay thì cũng là lỗi tại anh chứ chẳng phải tại nó. Nghĩ vậy, nó hồn nhiên vui đùa, đáp lại tình cảm của Long – người con trai đã theo đuổi nó suốt 7 tháng ròng kể từ ngày nó đi làm đến bây giờ.
.........................
Tối hôm đó, khi nó và Long đang cho Chu Bin ăn bữa tối, hai đứa chơi đùa vui vẻ trong cửa hàng, quên bẵng đi những nỗi buồn vu vơ mà anh mang lại, chợt... chuông điện thoại rung lên tiếng báo hiệu tin nhắn điển hình được thu âm từ giọng của nó:Bực.cc...c.c.... mình..hhh.hhhh.hhh....!
Vội vàng vơ lấy cái điện thoại, cả ngày hôm nay, nó đã không ngừng nhấc máy lên rồi lại đặt máy xuống, chỉ để kiểm tra xem có tin nhắn nào gửi đến từ anh không, nhưng rồi lại bần thần thất vọng vì chỉ toàn là tin nhắn rác... Con bé không ngừng xóa tin nhắn mới của những người không quan trọng, chỉ để nhường chỗ dành dụm cho những tin nhắn cả cũ cả mới của anh. 4229 tin nhắn – đấy là tổng số tin nhắn kể từ ngày anh bắt đầu làm quen cho đến khi chính thức bước ra khỏi cuộc đời nó và trở thành mộtkẻ qua đường.
....
Em đang làm gì đấy?
Chỉ là một câu hỏi thăm đơn thuần, nhưng, nhìn vào số điện thoại gửi đến khiến nó hoa hết cả mắt, nụ cười đang thường trực trên môi đột nhiên tắt ngấm. Cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, tim nó khẽ rung lên khiến cả người run bần bật. Long ngồi cạnh cũng xuýt xoa hỏi thăm lo lắng... nhưng mọi câu hỏi miên man của anh đều trở thành thứ phiền phức đối với nó lúc này, nhìn vào khuôn mặt trong sáng điển trai theo đúng kiểu boy Hàn Quốc của anh, nó lại hình dung ra khuôn mặt đàn ông phong trần từng trải của L, mỉm cười cay đắng.
Phải im lặng như thế mất một lúc lâu, nó mới quyết định gửi đi cái tin mà mình vừa nhắn.
Bấm vào nút gửi, lòng nó băn khoăn đến lạ kì.
Tôi đang ở với zai đấy! Được chưa?
Chẳng hiểu nó nghĩ gì mà lại nhắn đi một cái tin xuẩn ngốc như thế nhỉ?
Như để khiêu khích anh chăng?
Thật đúng là trẻ con, nghĩ gì nói đấy!
Ừm... nhưng mà cũng phải... chẳng phải đúng là nó đang ở cạnh zai, đang chơi đùa với zai đây hay sao? Điều nó nói có gì là sai? Chỉ đơn giản là nó không thèm nói dối anh nữa. Thời gian qua... hình như nólừa dốianh hơi nhiều rồi...
Nhưng đến lúc không cần thật, thì nó lại thật thà quá mức:(!
Từ lúc nhắn tin cho anh xong, nó cứ chờ đợi tin nhắn hồi âm suốt...
Nhưng không có...
Cũng phải thôi, bởi những lời nó gửi đi ngang ngược đến thế cơ mà!
Có coi anh ra cái gì đâu?
Có chút nào gọi là tôn trọng anh đâu?
Miệng nó thường xuyên nói rằng nó tôn trọng anh. Nhưng thật ra những gì nó lén lút làm sau lưng anh thì lại không hề tương xứng với điều đó!
Trớ trêu thay vì lúc đó nó lại chưa có đủ sáng suốt để nhận ra được điều đó... mà phải mãi sau này... sau khi đã thấm nhuần vị đắng khi thiếu đi sự hiện diện của anh trong cuộc đời nó... nó mới chợt hiểu rằng... nó đã sai...
Sai vì nghĩ rằng, ngoài anh ra, nó vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn khác, vẫn còn rất nhiều chàng trai khác theo đuổi nó. Và nó, một đứa con gái đã có người yêu cũng chẳng việc gì phải khép mình đóng chặt cửa cả! Nó còn trẻ mà! Phải trải nghiệm chứ! Phải yêu nhiều vào, để tìm được người nào thật sự xứng đáng với mình hơn. Nó cứ nghĩ như vậy, và không bao giờhoàn toàntừ chối những lời mời mọc đon đả của các chàng trai khác xung quanh nó... Vẫn cứ vui cười lơi lả với tất cả mà hoàn toàn không nghĩ rằng là mình sai. Nó chỉ nghĩ rằng, nó yêu anh, vẫn coi anh là người yêu chính thức của nó, còn những chàng trai bên cạnh, nó sẽ chỉ đặt họ ở đó, là vị trí củazai, không có quyền can thiệp hay ghen tuông vào cuộc sống nó, và cũng không cho họ xuất hiện công khai khi nó ở với anh... Với nó, họ chỉ làvật tiêu khiển. Và nóđã từngvô cùng thích thú với điều đó... Cho đến khi... giọt nước tràn ly...