Editor: Yang Hy
5.
B hạ giọng nói: “Người anh em giúp tôi tí đi, lát nữa tôi mời anh ăn cơm.”
A: “...”
Cách tiếp cận của đám trai thẳng mấy người kỳ lạ thật đấy.
A thì thào: “Ờ.”
Mặt nhỏ tròn cầm trong tay chai nước khoáng Yibao, hai giọt lệ bất khuất nằm trên mặt.
A nói lớn: “Vậy chúng ta đi thôi, đến thư viện nào.”
Và rồi, vai sóng vai, cùng nhau rời đi một cách cứng đờ.
Trông y chang hai cái bánh ú sống dậy từ cùng một ngôi mộ vậy.
6.
Đương nhiên là không thể tới thư viện rồi.
Và đương nhiên cũng không thể không ăn cơm được.
Vì thế, hai thằng con trai xưa nay không hề quen biết đã đơ mặt trừng mắt ngồi trong tiệm cơm nhỏ ở con phố sau trường đại học X với bát mì hải sản.
B cực kỳ ngượng ngùng, “Khụ, cái này, của ít lòng nhiều.”
A: “Không sao.”
Dù sao cũng không phải tới ăn cơm mà.
A sờ điện thoại, nghĩ đến WeChat vừa mới thêm, trong lòng cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Anh khẽ mỉm cười.
Tai B từ từ đỏ lên.
A khẽ mỉm cười.
B đột nhiên xích lại gần.
A:!!!
Đôi môi đỏ của B dính nước canh.
Nhịp tim cất chứa con hươu của A nhảy vọt lên.
Nhưng!
Dựa theo kịch bản thì bước tiếp theo chắc chắn là “Trên răng tôi có lá cải hả?”
Không thể thiếu cảnh giác được.
A ngồi nghiêm chỉnh.
B cười.
Tới rồi tới rồi.
B nói, “Mặt cậu, đỏ quá nhỉ.”
7.
Chơi đánh lén!
Không công bằng!
Người trẻ tuổi thời này thật là, thích làm gì thì làm vậy mà coi được đó hả!
Tuyển thủ A chưa khởi nghiệp đã chết trước rồi.
8.
Làm quen luôn kỳ diệu là thế.
Và WeChat vẫn luôn chẳng nói lời nào.
A đang đau đớn muốn chết ở trong thư viện.
Mình đúng là đồ bỏ đi.
Nói chuyện cũng không biết nói nữa.
A thấy vô cùng thất bại.
“Bệnh tuyến giáp trạng là....”
Hầy, sầu quá.
A sầu chết đi được.
9.
Có một người ngồi xuống đối diện A.
A cũng không ngẩng đầu lên, A vẫn đang đắm chìm trong bi thương.
Thông báo WeChat vừa vang lên, A 囧.
Vừa nãy rị mọ định gửi tin nhắn đi nhưng cuối cùng lại không gửi, anh đã lỡ tay bật nút âm thanh.
Chuyển lại im lặng.
Sau đó nhấn mở điện thoại.
【B: Thật trùng hợp.
Tôi thấy anh này.】
A:!!!
A mạnh mẽ ngẩng đầu.
Anh bạn ở đối diện đã dùng cái mụn trứng cá của mình để hết lòng bày tỏ sự nghi ngờ của mình.
A: “....”
Trai thẳng ngu ngốc, có quỷ mới thèm tin cậu ta.
Trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói của B, rất trầm, mà cũng rất êm tai.
“Ở đây này.” Cậu ta dừng lại một chút.
“Sao tai anh đỏ thế?”
Ngậm miệng lại đi Cầu Cầu.
Tai A đỏ bừng.
Mặt A vô cảm.
A xã tử [*] ngay tại chỗ.
[*] Xã tử (社死): viết tắt của tử vong tính xã hội, chỉ việc mất mặt trước mọi người, không còn mặt mũi lăn lộn trong xã hội nữa.
B nhận được tin nhắn WeChat.
【A: Vừa rồi không nhìn thấy.】
【Tôi mời cậu đi ăn.
Gặp ở C Ký đi.】
【B: Ồ, C Ký hen.】
【Em đang kề cạnh thổ hào sao?】
【Mười một giờ rưỡi nhó anh? Em đói bụng quá.】
(*B dùng “ca”, anh trai đồ á, đọc chiện quài thấy mấy ông anh này thích được gọi ca ca quá:>)
Vẻ mặt A nghiêm túc.
Anh gật đầu với B.
Hai tai nóng bừng bừng.
A cũng không phải là thổ hào gì cả.
Anh chỉ muốn nắm bắt đàn ông một cách bình thường mà thôi.
Nhưng tại sao một tên trai thẳng như cậu ta lại ngoan ngoãn kêu anh vậy chứ?! Với lại đừng có tùy tiện dùng “nhó” như thế.
10.
Bữa ăn vẫn diễn ra tương đối im lặng.
B cố gắng gợi chuyện để nói.
A nỗ lực đáp lời.
Bởi vì sự ép buộc của nền giáo dục “nhồi vịt”, bạn A ngây thơ của chúng ta chỉ biết gáy trong lòng khi gặp được bạn B mà mình thích, nhưng trên mặt lại đeo chiếc mặt nạ vô tình.
Bọn họ cũng chỉ có thể —
“Anh zai thích ăn gì vậy? Em cực kỳ thích xoài khô luôn đó.”
“Cam.
Loại cam quýt á.”
“Vậy à.
Ha ha ha.”
“Ừm.”
Tiến hành một cuộc đối thoại xấu hổ như vậy.
11.
A rất sầu đời.
Hai ngày liên tiếp đi học đều không có ghi chép gì cả.
Bạn cùng phòng chẳng dựa vào A được.
Bạn cùng phòng hận sắt không thành thép: “Không phải chỉ là một tên trai thẳng thôi sao!”
“Chỉ là biết chơi bóng rổ thôi mà!”
“Được có cái mã ngoài đẹp trai tí!”
“Có cái bụng sáu múi thôi à!”
“Cũng chỉ là món bánh ngọt thôi!”
“Mà làm ông mê mẩn tới vậy đấy!”
A thở dài.
Anh cũng có muốn vậy đâu.
Thích quá thì nói được gì nữa chứ.
Với lại cậu ta còn đẹp trai tới vậy mà.
Updated - 16/08/22.