Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Chương 3:Thượng sách
Cô đi ra khỏi lùm cây,lấy hết sức bình sinh hét lên:
-e…hèm…tổ dân phố đến kìa…ôi trời ơi…có cả cảnh sát nữa chứ…cảnh sát kìa…
Lời cô vừa dứt,quả nhiên là công hiệu với bọn đầu đường xó chợ này.bọn chúng đứa nào đứa nấy như gà mắc tóc.

-Chạy hết đi tụi bay ơi…chạy đi…thằng đầu đàn chạy tá hỏa.Sau một hồi chạy đua của bọn lưu manh,Minh Anh khoái chí cười:
-Ha…ha…ha…hô…hô…hô…không ngờ bọn này lại sợ đến vậy
Cô cười một hồi lâu khi thấy bọn chúng chạy và chợt nhận ra mình bị hố(vì cô cười như một con tự kỉ),cô liền thu nụ cười lại và đến chỗ cậu bé,hỏi han:

-Em có làm sao không?
cậu bé mắt còn ngấn lệ thút thít:
-Àk, em không sao, nhưng anh kia thì có sao ák anh,ảnh vì em mà đánh nhau,anh xem giúp em đi ạk.
-ừk. nhưng mà con trai không được khóc nhè đâu nghe chưa?xấu lắm đó-cô cườiTừ đằng xa, cậu thanh niên đang dõi theo cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận