Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý Khổ

Cứ thế hai tháng qua đi.

Đại quân chiếm được thành Kiền Châu phồn hoa của nước Lương.

Quan địa phương đầu hàng, thu dọn phủ đệ tốt nhất dâng cho Tiêu Dương nghỉ lại.

Nhưng Tiêu Dương không hề lơ là, ban đêm ra ngoài tuần quân một vòng, phát hiện một cặp binh sĩ tự tiện rời khỏi vị trí canh gác, trốn ở nơi nào đó hưởng lạc tằng tịu với nhau.


Tiêu Dương giận dữ.

Ấn theo quân pháp mà nghiêm khắc xử trí hai người kia.

Trở về trong bụng vẫn khó chịu, hùng hùng hổ hổ: "Ông đây còn chưa được hưởng thụ! Sao bọn chúng dám?!"

Lương Phượng ở một bên thêu dê nhỏ lên cổ tay áo cho Tiêu Dương: "Nếu ngươi muốn, cũng có thể mà."


Tiêu Dương quay đầu, muốn nói mình phải làm gương tốt, không thể đặt chân vào thanh lâu! Lại nhìn đến bộ dáng của Lương Phượng, bỗng nhiên sửa lại chủ ý. Khoé miệng nhếch lên: "Ngươi nói cũng phải, ta lâu lắm rồi không thư thái, tối nay phải đến thanh lâu lớn nhất Kiền Châu này dạo một vòng, ngươi không được đi theo!"

Lương Phượng ngưng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi dạo thanh lâu làm gì?"

Tiêu Dương nhướn mày, cười đến xấu xa: "Đương nhiên là tìm phụ nữ vui vẻ. Đừng nghĩ những đêm trước ta thân thiết một chút với ngươi có nghĩa là ta chấp nhận ngươi, chỉ là đêm đến trong quân nhàm chán giết thời gian tiêu khiển một chút thôi! Ngươi trong mắt ta dù thế nào vẫn chỉ là một thằng đực rựa không hơn không kém, ta đối với người muốn cứng cũng cứng không nổi, càng không nói đến làm với ngươi. Ta khuyên ngươi sớm nhìn nhận sự thật, ngưng làm mấy chuyện thiếu tự trọng đi!"

Lương Phượng không nói gì, hai mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương không hiểu sao cảm thấy sau lưng một trận trống rỗng, cũng không nói thêm nửa lời, quay đầu bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận