Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Edit + beta: Linxu

Dưới ánh nắng chiều, trong phòng chụp ảnh nọ ở Manhattan New York, sau khi kết thúc công việc hai bên đối tác vui vẻ tạm biệt, Ninh Trí và Trình Tư Tư ngồi xuống cạnh bàn làm việc, hai người cùng uống cà phê tán gẫu, hẹn nhau tối nay đi quán bar uống thêm vài cốc.

“Bà không tính về nước hả?” Trình Tư Tư thấy lạ hỏi han: “Vừa rồi bà về nước một chuyến, fans của bà đã bứt phá con số 10 triệu, về thêm lần nữa, có khi lực ảnh hưởng rồi sức hút cũng có thể sánh bằng minh tinh đó.”

Ninh Trí im lặng lắc đầu, “Không về, không cần thiết.”

“Rất đáng tiếc đó, bà có rõ không, giờ là thời đại phương tiện truyền thông xã hội, ngay cả người mẫu, nếu là siêu mẫu có quan hệ xã hội tốt, sức hút lớn, thì cơ hội nghề nghiệp lại càng cao hơn.”

“Thôi đi, tôi là người mẫu, muốn tôi đi diễn rồi chạy quảng cáo xã hội này nọ, tôi không làm được.” Ninh Trí cười nhạo một tiếng, nét mặt hơi khinh thường.

“Nhưng bà không thể làm người mẫu vĩnh viễn được, ‘You know in fashion, one day you’re in, the next day you are out’ (thời trẻ qua mau), tiếp qua mấy năm nữa thì sao, nói coi bà có kế hoạch làm gì cho tương lai không?” Trình Tư Tư mở trang chủ MDC của Ninh Trí, nhân viên công tác trong nghề đều căn cứ vào bảng đơn này lựa chọn người mẫu hợp tác, cô kiểm tra lượng công việc mấy năm nay của Ninh Trí, chống cằm suy tư.

“Đến chỗ bà tìm một chức vị ngồi tạm có cho không?” Ninh Trí nói đùa.

“Vậy nên nhận làm từ trợ lý lên, trước tiên bà tự chỉnh sửa ảnh của mình đi.” Trình Tư Tư cong môi cười, quay đầu trả lời hóm hỉnh.

“Ha ha.” Ninh Trí cười qua, làm việc với bạn bè luôn giúp cô thả lỏng hơn. Cô nâng tách coffee đang định uống thì di động trên bàn rung chuông, cúi đầu liếc xem thông báo coi ai gọi tới, chậm rãi đặt ly coffee xuống bàn, vẻ mặt hơi khó chịu.

“Alô, quản lý Trương.”

Quản lý Trương ở bên kia tỉnh lược ngàn lời dạo đầu vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Ninh Trí, em thật sự không tham gia ghi hình chương trình truyền hình thực tế kia? Scandal của em và Thẩm An Chi kéo rate lên vô hạn, coi như anh đây xin em đi, nghĩ lại lần nữa xem?”

“Không có hứng.”

Quản lý Trương nói hết lời tốt lẽ xấu, Ninh Trí vẫn không nháy mắt, chuyện mà cô quyết định thì hiếm khi cô chịu đổi ý.

Nói xong mấy lời cuối cùng, quản lý Trương không thể không buông tha, “Vậy được rồi.” Anh khẽ thở dài, giọng điệu đầy tiếc nuối kia lọt vào tia Ninh Trí nghe đầy giả dối, “Thật sự không nghĩ lại?”

Ninh Trí không hề bị lừa, cô lạnh nhạt trả lời: “Không, cám ơn.”

“Thật đáng tiếc quá mà, nếu em không tham gia, ban tổ chức chương trình dự định sẽ mời một nữ minh tinh khác, cô gái đó sẽ là CP với Thẩm An Chi, bên ban tổ chức còn chọn địa điểm quay là ở thành phố Los Angeles bang California của Mĩ, đồng thời cũng mời một đôi vợ chồng nổi tiếng tới, để tôi xem là ai nào.”

” A… — hóa ra là vợ chồng Du Hạ, à, tôi hãy còn nhớ Du Hạ là thần tượng của người nào đó nữa nhỉ.” Quản lý Trương dùng ngữ điệu khoa trương nói.

“...” Ninh Trí thầm chửi tục trong lòng, cô lấy tay che loa điện thoại, quay đầu nhắc Trình Tư Tư: “Hỏi người đại diện IMG lịch trình của Du Hạ giúp tớ.”

Trình Tư Tư ra dấu OK, gọi điện đến công ty IMG, “... Được, tôi biết rồi.” Cô ngẩng đầu nói với Ninh Trí: “Hiện tại chị ấy đang tham gia lễ khai trương một cửa hàng chiến hạm ở Tokyo, sau đó công ty đại diện cũng thay chị ấy nhận tham dự một chương trình thực tế trong nước, thời gian không lâu, chỉ quay một ngày trong kỳ nghỉ của chị ấy thôi.”

Dĩ nhiên Ninh Trí rất vui lòng khi có thể cùng quay cùng diễn với thần tượng, nghe giọng điệu đắc ý dạt dào ở bên kia điện thoại của quản lý Trương, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hoá ra là đang đào hố chờ cô nhảy.

“Không tham gia, đúng không? Vậy anh cúp máy nhá, em làm việc cho tốt vào nhớ.” Quản lý Trương lấy lại bộ dáng xa cách, anh đưa điện thoại di động ra xa, lòng thầm đếm ngược —

3 –2 –1 —

“Đợi chút.”

Thành công rồi!

Ninh Trí vội nói trước lúc quản lý Trương cúp máy: “Biết rồi, tôi tham gia, tôi nghe theo an bài của công ty.”

“Tốt lắm, anh sẽ bảo trợ lý đặt vé về nước ngay cho em.”

Quản lý Trương cúp điện thoại, nét mặt tươi roi rói, anh nắm quyền quay sang nhìn Thẩm An Chi tỏ vẻ thành công.

“Aha, tôi vừa nghe tiếng người nào đó mới tự làm mình mất mặt xong thì phải.” Trình Tư Tư nhìn Ninh Trí cúp điện thoại, một mặt chế nhạo, “Mới nãy ai còn nói, tôi là người mẫu, tôi không phải minh tinh ha.”

“Dạ đúng.” Ninh Trí mím môi rỉ ra vài từ, cô nhìn số chuyến bay công ty gửi tới, thời gian còn sớm, cô ngồi trở lại trước bàn, buồn bực nói: “Nhưng sao ban tổ chức chương trình đó có thể mời Du Hạ tới được chứ?”

“Thẩm nam thần, anh thật lợi hại, thái độ Ninh Trí kiên quyết như thế, vậy mà vừa nghe rằng có thần tượng cổ tham gia, là thay lời ngay tắp lự.” Quản lý Trương ngồi đối diện Thẩm An Chi, “Rốt cuộc là anh dùng chiêu gì, có thể nói nhỏ cho tôi nghe không?”

Thẩm An Chi nở nụ cười nghề nghiệp: “Thật ngại, tôi còn có cuộc phỏng vấn phải ghi hình, xin phép tôi đi trước.”

“Được, được, vậy ngài mau đi đi.” Quản lý Trương đứng lên tiễn anh đến cửa thang máy.

“Đừng dùng kính ngữ, quản lý Trương, tiễn tới đây thôi, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại lần sau.”

Sau khi nói lời từ biệt với quản lý Trương, Thẩm An Chi đi vào thang máy, trong thang máy phản chiếu khuôn mặt anh, khóe môi hơi cong, tâm tình anh rất tốt, thần thái phấn khởi.

Muốn hỏi anh làm sao được hả, thật ra rất đơn giản.

Trước tiên Thẩm An Chi lấy được số điện thoại của Kha Khắc, là chồng Du Hạ từ chỗ chuyên gia trang điểm, anh ta là giám đốc sáng tạo, giám đốc bộ phận PR thời trang, quan hệ rộng. Hơn nữa theo hiểu biết của anh, Kha Khắc Lôi xuất thân là quản lý người mẫu, rất chuyên nghiệp, sẽ suy xét cho tương lai của các người mẫu, mà không phải người chỉ biết áp bức các cô bé thanh niên, làm hao phí tuổi trẻ của họ.

Thang máy hạ xuống từng tầng, Thẩm An Chi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Kha Khắc Lôi.

“À, tôi biết cậu, cậu là minh tinh ở Trung Quốc, khi các thương hiệu chọn lựa người phát ngôn đều suy xét tới các nhân tố như lượng fans, sức hút, độ hot, tôi có xem qua tư liệu của cậu. Cậu nghĩ rằng mời Du Hạ tham gia được thì Ninh Trí sẽ đồng ý vào chương trình truyền hình thực tế đó? Tính tới tình bạn của họ, tôi không thể không nói, nhất định Du Hạ sẽ đồng ý.”

Thẩm An Chi vừa mới yên lòng, nghe tới câu tiếp theo, tim anh lại bị treo lên.

Kha Khắc Lôi nói: “Nhưng anh bạn à, cậu đang dùng tay không bắt sói trắng đấy, Ninh Trí sẽ không tham gia chương trình truyền hình thực tế đâu, theo tôi, em ấy là kiểu người không có kế hoạch sự nghiệp, không chút dã tâm, người mẫu vốn không phải mục tiêu của cuộc đời ẻm, ẻm chỉ đang đuổi theo bước chân Du Hạ thôi. Cho nên, càng miễn bàn tới chuyện nói em ấy làm một nghệ sĩ.”

“Đúng vậy, anh nói không sai.” Kinh nghiệm vừa rồi còn ngay đó, Thẩm An Chi bỗng cảm thấy thất bại, anh vẫn còn quá trẻ: “Nhưng vẫn nên cân nhắc để cô ấy tiếp tục sự nghiệp...”

“Cho nên cậu muốn trói em ấy vào một chỗ với mình, bây giờ cậu đang tính nhúng tay vào cuộc đời Ninh Trí hả?” Lời Kha Khắc Lôi nói rất chính xác, sắc bén hỏi ngược lại.

“...” Thẩm An Chi hít sâu một hơi, anh không trốn tránh vấn đề này, “Đúng, dù cô ấy có chán ghét hay khinh thường tôi, thì tôi vẫn sẽ làm vậy, tôi thích cô ấy, đời người ngắn ngủi, sao tôi không thể vì yêu mà liều mạng hết sức một lần.”

Bên kia điện thoại lặng im, qua một lúc Kha Khắc Lôi mới cười khẽ, “Âm mưu quỷ kế của cậu, tôi sẽ nói cho em ấy chuyện này, đến lúc đó phản ứng của ẻm thế nào, cậu cứ chờ đợi đi.”

Trước mắt mọi việc phát triển rất thuận lợi, PD* chương trình tiếp thụ đề nghị của Thẩm An Chi, đảm bảo hai người bọn hẹ sẽ tham gia xong, không lâu sau sẽ tổ chức hội đồng kế hoạch, tham khảo ý kiến làm ra kế hoạch và kịch bản đầy đủ.

*PD: producer: nhà sản xuất

Thẩm An Chi nghĩ vậy, khóe môi vốn hơi cong liền xìu xuống, anh lo sợ bất an, anh không dám khẳng định, làm như vậy liệu có đẩy cô ra xa hơn không.

Phản ứng của cô sẽ ra sao?

Là lãnh đạm, khinh miệt, hay bực mình?

Ngày khai triển hội nghị kế hoạch chương trình đến rất nhanh, hội nghị được tổ chức trong phòng họp cỡ nhỏ ở đài truyền hình, khó khăn lắm nhân viên công tác mới đưa họ tới được.

Thẩm An Chi gặp Ninh Trí tới một mình ở trong hành lang đài truyền hình, trong thoáng chốc hai mắt nhìn thấy nhau, anh để lão Triệu đi trước, anh đi tới trước mặt cô nói: “Tôi đoán em có chuyện muốn nói với tôi, đổi chỗ khác nói chuyện nhé?”

Ninh Trí gật gật đầu, hai người tới lối thang bộ thoát hiểm, chỗ đó không có ai qua lại.

Thỉnh thoảng Thẩm An Chi sẽ để ý tới nét mặt cô ra sao, nét mặt cô thản nhiên, không đoán được tâm tình cô thế nào.

Bước chân Ninh Trí ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, “Thẩm An Chi, anh làm tôi rất bất ngờ, đó là cách anh theo đuổi một người?”

Lắng nghe từng lời chất vấn của cô, tim anh như bị phủ lên một lớp sương lạnh, dần dần chìm xuống, cũng đúng, vì yêu mà giở thủ đoạn, điều này sẽ khiến cô cảm thấy bực bội.

“Sao anh dám?” Ninh Trí nhìn anh lạnh lẽo.

Thẩm An Chi lặng lẽ nhìn, qua một lúc, thấy khóe môi cô khẽ cười.

Không nên? Dường như sương mù đã tan đi, cảm giác nặng nề kia dẫn trở nên thoải mải theo từng lời của cô.

“Từ chỗ Kha Khắc Lôi tôi nghe được toàn bộ quá trình câu chuyện, anh khiến tôi rất bất ngờ, tôi còn tưởng rằng anh cũng nhàm chán y hệt mấy tên đàn ông khác, chỉ biết hỏi tôi số điện thoại, tặng hoa, hẹn hò, hoặc là bày ra thái độ ngang ngược, làm bộ ‘Không phải tôi thì không được’.” Ninh Trí tỏ vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

“Nhưng anh rất xảo quyệt.” Anh biết rõ mọi thứ về cô, lợi dụng chuyện cô sùng bái thần tượng,

Thẩm An Chi cúi đầu nhìn về phía cô, nói khẽ: “Có lẽ tôi đã biết được loại người em thích là gì rồi.”

“Tôi thích kiểu người nào, anh thử nói nghe xem, đây là vấn đề đầu tiên mà bên tổ chức muốn hỏi.” Ninh Trí nghiêng người tựa vào tường, cười nói.

“Em thích người thú vị, tốt nhất là người đặc lập độc hành, có thể mang cho em cảm giác tươi mới.” Thẩm An Chi nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, đôi mắt cô sẽ không lừa người, anh có thể thấy rõ hai mắt cô hơi giật.

Cô không thích người theo khuôn phép cũ, tựa như biểu hiện bên ngoài của anh ngày trước, một người nhạt nhẽo, tới cả đời thường còn có dáng vẻ ta đây là sao nam, thiếu đi sự chân thật, khuyết thiếu cá tính. Chính như Du Hạ mà cô sùng bái, bởi vì Du Hạ làm ra một hành động ngoài dự kiến của cô ngay trên trên sàn catwork, nên cô đã bị hấp dẫn.

Thẩm An Chi vươn tay chống bên người cô, dựa sát vào cô, “Tôi chợt nhớ tới, có một lần phỏng vấn em đã nói, em thích nhất một câu.”

“Cái gì?” Ninh Trí rũ mắt, hỏi.

Không khí giữa hai người dần trở nên mập mờ, Thẩm An Chi tiến sát tai cô nhẹ giọng: “Stay Weird, Stay Different.”

“Xem ra anh thật sự rất hiểu tôi.” Khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, Ninh Trí vẫn không nhúc nhích chút nào.

“Không sai, cho nên em có thể cho tôi một cơ hội chứ? Một cơ hội để em có thể hiểu thêm về tôi, ngay tại chương trình này. Em sẽ hiểu rõ tôi, sau đó, em sẽ thích tôi hơn.” Anh hạ giọng kề sát tai cô, chất giọng trầm thấp quyến rũ.

“Tôi đợi.” Ninh Trí cong môi cười, “Mỏi mắt mong chờ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:You know in fashion, one day you’re in,the next day you are out. —— xuất từ 《 Project Runway 》, lời mở đầu của MC siêu mẫu Heidi Klum, phiên dịch ra là “thời trẻ qua mau”.Stay Weird, Stay Different. —— từ giải thưởng Oscar cho kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất, Graham Moore. (Linh tạm dịch: Sống lạ, sống khác)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui