Anh Ấy Chỉ Thần Phục Một Người

1.

Tôi đi dọc bậc thang trong hội trường tìm chỗ trống để ngồi, đột nhiên đại ca lớp đi tới gõ gõ cái bàn trước mặt tôi.

“Tối hôm qua thêm WeChat cậu, sao không đồng ý?”

Tối hôm qua Chu Lẫm thông qua group chat của lớp thêm bạn với tôi, sáng nay tôi mới nhìn thấy.

Đương nhiên là không muốn dính dáng tới anh rồi.

Tôi liền dùng kỹ thuật diễn có 102 của mình nói với anh: “Ồ? Là cậu à, tớ tưởng là tin nhắn tự động của WeChat.”

Anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh tôi, chống cằm nhìn tôi, cười khẽ: “Đừng có giả vờ, tôi viết rõ là Chu Lẫm cơ mà.”

...

Tôi làm bộ bận rộn lấy sách và bút ra đặt lên bàn, động tác đã chậm rãi như thể rồi mà vẫn không thấy anh rời đi.

Chỉ cần vừa quay đầu là sẽ đối diện với tầm mắt nhìn chăm chú của anh.

“Ngại quá, đây... chỗ này là tớ giữ cho bạn cùng phòng, bọn họ sắp tới rồi.”

Cái này chắc là nghe hiểu đi?

Ai ngờ anh lại nghiêng người qua, chỉ chỉ ra đằng sau: “Cậu nói bọn họ?”

Tôi nghi hoặc nhìn qua.

Được lắm mấy con nhỏ đó đang rất nghiêm túc ngồi ở đằng kia, còn làm mặt quỷ cười cười đùa đùa mờ ám với tôi chứ.

Tôi đành phải khép sách lại: “Vậy có thể phiền cậu tránh ra được không? Tớ muốn qua đó ngồi với bạn.”

Anh gật gù: “Đúng là rất phiền.”

???

“Cho nên tiết này hai chúng ta ngồi đây luôn đi.”

Tôi nhìn anh một lúc lâu, bộ dáng cười hì hì của anh thật sự khiến tôi chỉ muốn đấm cho vài cái.

Mắt thấy sắp vào lớp, tôi rơi vào đường cùng, đành lấy điện thoại ra, ấn mở mục thêm bạn tốt WeChat, tìm được cái ảnh đại diện trống kia, ấn xác nhận.

Tôi nhỏ giọng dò hỏi: “Thế được chưa?”

Anh nhìn điện thoại, hài lòng đứng dậy, còn vỗ vỗ đầu tôi: “Thật ngoan.”

2.

Tôi với Chu Lẫm học cùng lớp hơn nửa năm, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.

Nghiệt duyên này phải nói từ tối hôm qua.

Mỗi cuối tuần, tôi sẽ làm thêm ở tiệm trà sữa gần trường, do lười đi xa nên tôi đi tắt qua con ngõ vắng gần đó, nhưng tình cờ lại bị hai tên côn đồ xăm trổ đầy tay chặn đường.

“Em gái nhỏ, một người đi đêm muộn như vậy, có sợ không?”

Tôi bất giác sờ lên đai an toàn của balo, “Vẫn ổn.”

Một tên tóc hồng khác phun điếu thuốc trong miệng ra: “Cho anh trai mượn chút tiền tiêu đi.”

Tôi thành tâm khuyên nhủ hai người họ: “Hai người là đang tống tiền đó, mong các anh kịp dừng lại trước khi lao xuống vực sâu không đáy, quay đầu là bờ.”

“Ồ, nhóc con quản nhiều thật đấy, không cho đúng không? Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Mắt thấy hai người này sắp bức tôi tới góc tường, đột nhiên có một tiếng nói thanh nhuận vang lên:

“Ê! Bắt nạt một đứa con gái, có mất mặt hay không?”

Tôi quay đầu nhìn qua.

Đại ca Chu Lẫm đang lười nhác ôm tay dựa vào tường, biểu tình anh nửa ẩn trong bóng tối làm tôi nhìn không rõ lắm.

“Ranh con, đừng có xen vào việc của người khác!’

“Ha, tao còn định nhúng tay vào nữa đấy.” Anh nói xong lại hất hất cằm với tôi: “Nguyễn Nam Trúc, qua đây.”

Chung lớp với đại ca lâu như vậy, chúng tôi còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ.

Không nghĩ tới anh lại nhớ rõ tên tôi.

Tôi còn chưa nhấc chân, hai tên côn đồ kia đã buông tha cho tôi trước, đi về phía Chu Lẫm.

Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm.

Tôi lại xác nhận lại lần nữa với hai người kia: “Bọn tôi chỉ là sinh viên thôi, thật sự không thể buông tha cho chúng tôi sao?”

Tên tóc đỏ há miệng cười khinh bỉ: “Tiền đưa đủ thì cái gì cũng dễ nói.”

Tôi gật gật đầu, kéo balo xuống đưa cho Chu Lẫm, nhẹ giọng hỏi: “Có thể phiền cậu giữ hộ tớ một chút được không?”

Chu Lẫm nhướng mày, đứng thẳng người cầm lấy balo của tôi.

Tôi lại xoay xoay cổ tay, hoạt động gân cốt: “Xin lỗi, đợi tôi chút nhé.”

Sau đó, tôi liền ở ngay trước mặt ba người đang ngơ ngác buộc mái tóc lên thành cái đuôi ngựa.

“Được rồi, để mọi người chờ lâu.”

“Cái mẹ... a!”

Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng va chạm của da thịt trần trụi, rất nhanh, tiếng kêu gào thảm thiết bao phủ khắp không gian chật chội này.

Năm phút sau, tôi đạp chân lên bụng tên tóc đỏ, tên tóc đó ôm bụng vô thố xin lỗi tôi.

“Thật xin lỗi, xuống tay có chút nặng, xin lỗi, xin lỗi.”

Nói xong, tôi liền kéo Chu Lẫm đang nghiền ngẫm nhìn tôi nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Cho tới khi băng qua một cái đèn xanh, tôi mới kinh ngạc phát hiện bản thân thế mà vẫn luôn tóm lấy tay anh, cho nên liền vội rút tay về.

“Cảm ơn cậu đã giúp tớ giải vây, cái đó... balo... có thể trả lại tớ không?”

Chu Lẫm cúi đầu nhìn tôi, lại tới gần hơn một bước: “Nguyễn Nam Trúc, nhìn cậu bình thường ngoan ngoãn như vậy, không nghĩ được lại có một mặt tàn nhẫn thế đấy.”

Có thể tưởng tượng được bộ dáng ban nãy của tôi trái ngược với dáng vẻ thường ngày khiến người ta kinh hãi tới mức nào.

Tôi đành phỉa thành thật giải thích: “Trước kia tớ từng giành được giải á quân cuộc thi Tae Kwon Do thiếu niên toàn quốc.”

Anh khoa trương “ồ” một tiếng, sự hứng thú trong mắt không hề giảm mà còn có xu hướng tăng lên.

“Thật lợi hại, kết bạn chứ?”

Tôi giật lại cái balo từ tay anh, nhưng anh lại giữ chặt đầu bên kia, bình tĩnh nhàn nhã chờ đáp án của tôi.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải nói: “Xin lỗi, bình thường tớ không có đánh nhau, ban nãy... chỉ là tình huống đặc biệt.”

Tôi cho rằng anh muốn chiêu mộ tôi làm tiểu đệ, nhưng anh lại nói: “Bình thường tôi cũng không thích đánh nhau, tuân thủ pháp luật lắm, cho nên, kết bạn được không?”

... Ha ha, tên tuổi của đại ca vang dội thế nào anh có cần tôi kể ra không?

Tôi cúi đầu nhìn balo, cũng không nói lời nào, tính cứ thế giằng co với anh.

Anh nhìn chằm chằm tôi, cười cười thỏa hiệp: “Biết tên tôi chứ?”

Tôi gật gật đầu: “Chu Lẫm.”

Anh buông lỏng tay cầm balo ra, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu tôi: “Ừ, ngoan lắm.”

3.

Ảnh đại diện WeChat của Chu Lẫm yên lặng nằm trong danh sách bạn bè của tôi, không có chút động tĩnh.

Việc này làm tôi cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Chỉ là lúc đi học, tần suất anh ngồi đằng sau tôi càng ngày càng nhiều.

Anh cũng không nhắc lại mấy lời linh tinh như “kết bạn nhé” nữa, gặp mặt cũng chỉ như các bạn khác chào hỏi một câu.

Lúc đầu tôi cũng chào hỏi lại, nhưng đám nam sinh bên cạnh anh lúc nào cũng ồn ào nhốn nháo.

Tôi thấy hơi kinh ngạc, cho nên chỉ có thể nhanh chóng gật đầu, sau đó lại cúi đầu đọc sách.

Cứ như vậy miễn cưỡng bình yên không có chuyện gì xảy ra qua được một tuần.

Tôi lại gặp phải Chu Lẫm khi đi làm thêm ở tiệm trà sữa.

Chu Lẫm một tay đút túi, một tay châm điếu thuốc, lảo đảo lắc lư đi vào trong tiệm.

Khóe miệng anh cong lên, giống như đang nghe những người khác nói cười, nhưng ánh mắt lại rất nhạt.

Giống như thân ở đó, tâm trí lại bay bổng ở bên ngoài.

Anh vừa cao vừa đẹp trai, đứng ở trong đám người là bắt mắt nhất.

Ít nhất thì tôi có thể nhận ra anh chỉ trong một giây đồng hồ.

Tôi thu mắt lại, đứng ở trước máy tính tiền order đồ cho bọn họ.

Giữa đám người họ có một nam sinh gác khuỷu tay lên bàn, hai mắt liên tục chớp chớp nhìn tôi: “Chị gái nhỏ, best seller ở cửa hàng chị là món gì?”

Tôi chỉ chỉ món đầu tiên được ghim trên menu: “Cái bên trái này là trà sữa và bánh bán chạy nhất ở tiệm, bên phải là hàng mới ra, anh muốn dùng gì ạ?”

Cậu ta cúi người tới gần: “Oa, giọng chị gái nhỏ ngọt ngào dịu dàng ghê, em muốn WeChat của chị có được không?”

Đám người xung quanh cậu ta có cả trai lẫn gái đều cười ầm lên, sôi nổi trêu ghẹo tôi.

Thật ra tôi thường xuyên bị người ta xin phương thức liên lạc, cho nên cũng như bình thường nói lời từ chối.

Tỷ như: “Tôi không có điện thoại.” Hay “Tôi không có WeChat,”, thậm chí còn kiểu “Thật ra tôi thích con gái.”,...

Nhưng lúc này Chu Lẫm ở đây, khiến việc phát huy của tôi cũng bị ảnh hưởng.

“Tôi...”

Chu Lẫm đột nhiên nâng giọng lên: “Cho tôi mỗi loại một ly.”

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều dội lên người anh.

Biểu tình anh vẫn tự nhiên mà nhìn tôi, dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác.

Tôi nhìn menu có hơn 30 loại thức uống, có hơi không chắc chắn hỏi: “Xin hỏi... là toàn bộ cái menu này sao?”

Anh nhướng mày, nhìn thoáng qua món được ghim trên menu, lại quét mắt về phía tôi, nở nụ cười:

“Ừ, toàn bộ, mỗi loại một ly.”

Tôi đứng trước máy tính tiền thao tác vài cái, vẫn nhịn không được ngẩng đầu nói với anh: “Chu Lẫm, mọi người chắc là uống không hết được đâu, quá lãng phí rồi.”

“Ừ, mời cậu uống.”

Ngày đó, Chu Lẫm dựa vào cạnh máy tính tiền, nhìn tôi ở bên trong làm xong 30 ly trà sữa.

Anh không chỉ muốn xem mà còn muốn nói chuyện.

“Trà sữa chân trâu khoai môn, không cho khoai môn, không cho trà sữa, chỉ cần chân trâu*.”

*Ở đây chơi chữ, nên mình sẽ đổi sao cho gần với nghĩa tiếng Việt nhất nhé

Tôi nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được nữa.

Nhìn anh cười gợi đòn như vậy, tôi dứt khoát nói: “Đấm cho bây giờ.”

Anh chống cằm, không sao cả mà nói: “Cậu nói đi, có làm được không?”

“Không có chân trâu.”

“Vậy thứ trong nồi kia là cái gì?”

Tôi nhìn cái nồi chứa đầy trân châu, nghiêm túc nói: “Cái này gọi là trân châu.”

Anh đứng thẳng người, tâm tình rất tốt cong môi cười: “Đồ lừa đảo.”

4.

Kể từ ngày gặp được Chu Lẫm ở tiệm trà sữa, anh liền thường xuyên tới đây.

Nhưng chỉ có một mình anh.

Tới nhiều rồi, ngay cả ông chủ cũng nhìn ra vẻ mập mờ của chúng tôi, lén hỏi: “Thằng nhóc đẹp trai kia là bạn trai cháu?”

“Không phải, chỉ là bạn cùng lớp.”

“Đang theo đuổi cháu à?”

Tôi do dự một lát: “Nói có hơi tự luyến, chắc là... vậy ạ.”

Từ nhỏ thân thể tôi đã không được tốt, cha mẹ liền đưa tôi đi học Tae Kwon Do vì muốn tôi rèn luyện than thể.

Mặc dù sau này cơ thể đã tốt lên, nhưng tính cách hướng nội ít nói lại rất khó thay đổi. Ở trong mắt người ngoài, tôi chính là kiểu hình em gái nhà bên ngọt ngào ngoan ngoãn.

Đúng là tôi rất ngoan, chưa từng yêu đương, nhưng tôi cũng không ngốc.

Ánh mắt Chu Lẫm nhìn tôi, rõ ràng là sự hứng thú khi nhìn con mồi của mình.

Mệt tôi lúc trước còn tưởng anh muốn chiêu mộ tôi làm tiểu đệ chứ...

Cho nên lúc Chu Lẫm tỏ tình với tôi, tôi chẳng có tý kinh ngạc nào.

“Nguyễn Nam Trúc, có muốn yêu đương không?”

“Không muốn.”

Anh cắn ống hút, vừa hút vừa nhìn tôi.

“Tuyệt tình vậy, tốt xấu gì cũng phải làm bộ suy xét một chút chứ?”

“Đáp án chính là vậy, suy nghĩ xong cũng đâu có thay đổi được gì.”

“Được rồi, cho tôi một lý do đi.”

Tôi nhìn cái ly trà sữa trân châu đã thấy đáy của anh, nhẹ giọng nói: “Cậu quá hoa tâm, tớ không muốn làm chiến lợi phẩm của cậu.”

“Chiến lợi phẩm?” Anh nhướng mày lặp lại.

Đúng vậy, là chiến lợi phẩm.

Chu Lẫm ngoài cái danh đại ca của anh vô cùng nổi tiếng ra thì còn nổi tiếng với tính cách đào hoa.

Tóc độ đổi bạn gái của anh không người nào có thể sánh bằng, vui vẻ thì một tuần một người, không vui thì hai ba ngày đổi một người.

Đám người trước vừa ngã xuống thì đám người sau liền xông lên có ý đồ muốn có được nhiệt tình từ anh, có điều cũng chỉ được ghi vài nét bút ít ỏi trong lịch sử tình trường của anh mà thôi.

Là chiến lợi phẩm.

“Nếu em không phải thì sao?”

Tôi ngơ ra: “Hả?”

Anh cúi người tới gần, trong mắt hơi sáng lên: “Nếu sau này chỉ có mình em thì sao, Nguyễn Nam Trúc, em sẽ thích anh chứ?”

5.

Gần đây trên diễn đàn trường học có một topic bạo đỏ.

Tiêu đề là: [Chu Lẫm xảy ra chuyện gì rồi?]

Đơn giản là vì Chu Lẫm đã gần hai tháng không yêu đương.

Rõ ràng là một tay ăn chơi hai ba ngày là đổi bạn gái một lần, đột nhiên lại sống những ngày tháng thanh tâm quả dục của một hòa thượng, sự khác thường này khiến người ta phải líu lưỡi thán phục.

Topic bạo đỏ chiễm chệ đứng ở top 1 diễn đàn, bên dưới cmt là một mảnh xôn xao.

Trong đó bình luận được nhiều người tranh luận nhất là Chu Lẫm muốn hồi tâm chuyển ý thành thật theo đuổi một cô gái.

Mà sở dĩ nó được người ta tranh luận nhiều là vì bọn họ đang trào phúng hắn nói lời vớ vẩn.

[Chu Lẫm có thể hồi tâm chuyển ý? Sao không nói trời sắp sập luôn đi?]

[Lầu trên nói năng cẩn thận, đừng để bị người ta nghe được nha.]

Ngay cả ba cô bạn cùng phòng của tôi cũng đều nhiệt tình thảo luận vấn đề này.

Tôi đứng trước bàn sắp xếp sách vở, trong lòng nhất thời nói không rõ là tư vị gì.

Giống như trái tim đang bị hai chữ “Chu Lẫm” này nắm lấy, xoa đi nắn lại.

Lão đại hỏi tôi: “Trúc Trúc, Chu Lẫm đang theo đuổi cậu?”

Tôi đeo balo lên: “Ít nhiều chuyện thì sẽ có trà sữa uống.”

Ba người sôi nổi tỏ vẻ: “Bọn tớ không nhiều chuyện nữa.”

Lúc tới tiệm trà sữa, cô gái nhỏ thay ca với tôi lè lưỡi với tôi nói: “Anh đẹp trai của cậu đợi cậu lâu rồi đó.”

Tôi quay đầu nhìn vị trí ở trong góc, Chu Lẫm đang lười biếng dựa lưng vào ghế nhìn tôi, trong ngón tay xoay xoay điếu thuốc không châm lửa.

Tôi không đi qua, sau khi bỏ balo xuống liền bắt đầu giúp khách order đồ.

Bởi vì cửa hàng rất nhỏ, chỉ có tôi và một cô gái khác luân phiên thay ca, thời gian còn lại đều là ông chủ trông cửa hàng.

Hôm nay tới lượt ca của tôi, lại đúng vào giờ cao điểm, chờ tới lúc tôi nhàn hạ rảnh tay, chỗ ngồi trong góc đã không còn ai nữa.

Trong lòng đột nhiên hơi hụt hẫng, nhưng thật ra tôi cũng không thể nói rõ tôi hụt hẫng cái gì.

Vừa lúc lại có khách tới, tôi lập tức nâng lên tinh thần.

Chỉ là nam sinh kia rõ ràng không có đặt tâm tư lên việc gọi đồ.

“Mỹ nữ, có bạn trai chưa?”

Tôi liếc hắn một cái, theo thói quen giả vờ điếc: “Anh muốn thêm đá hay không thêm đá ạ?”

“Có thể thêm bạn tốt không? Em là sinh viên đại học A nhỉ? Anh cũng vậy...”

“Tôi cũng đại học A này, thêm cái nhỉ.” Chu Lẫm đi từ phía sau qua đây, cắt ngang lời nói của hắn ta.

Nam sinh kia rõ ràng là rất ngạc nhiên, hiển nhiên là đã nhận ra đại ca.

Chu Lẫm dựa vào quầy tính tiền, không chút để ý gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

“Người anh em, tới mua trà sữa thì có thể lên trước, nhưng theo đuổi cô ấy, cậu phải ra phía sau tôi xếp hàng đi.”

Nam sinh kia đi vội vội vàng vàng, ngay cả liếc mắt cũng không dám liếc tôi một cái nữa.

“Nguyễn Nam Trúc, có muốn làm bạn gái anh không?”. Đam Mỹ Sắc

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Không muốn.”

Chu Lẫm dường như là tức tới bật cười, dùng giọng điệu nhàn nhạt lại tàn nhẫn nói: “Em được lắm Nguyễn Nam Trúc, có điều anh có rất nhiều thời gian để chờ em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui