11.
“Nguyễn Nam Trúc!”
Lúc tôi quay đầu lại, Chu Lẫm vừa lúc đuổi tới trước mặt tôi, túm chặt cánh tay tôi.
“Em đi đâu?”
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày: “Về KTX.”
“Tới tìm anh?”
Tôi nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có, vừa lúc đi ngang qua.”
Mắt thấy anh lại lạnh mặt, tôi vội nói: “Em... hôm nào em tới tìm anh... em nghĩ xong rồi, nhưng có một số chuyện vẫn chưa nghĩ rõ lắm...”
Tôi còn chưa nghĩ kỹ, giữa tôi với anh có khoảng cách là vì cái gì.
“Muốn mấy ngày?”
“... Ba ngày đi.”
“Không được, cho em một ngày.”
Vậy anh còn hỏi tôi làm gì!
Thấy tôi không nói lời nào, anh lại niết cằm bức tôi nhìn anh.
“Ngày mai tới tìm anh, nghe chưa?”
Tôi muốn gật đầu, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt.
“Ừ.”
Lúc này Chu Lẫm mới buông tôi ra.
Tôi xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe anh ở phía sau âm u mở miệng: “Không có gì muốn hỏi?”
Tôi xoay người nhìn anh, anh không vui cái gì?
“Hỏi gì... muốn... muốn ăn cơm chung sao?”
Chu lẫm cười, tức tới bật cười, tôi có thể cảm giác được anh đang trên bờ vực sụp đổ.
Anh tiến lên một bước, cảm giác áp bách khiến người khác muốn chạy trốn.
“Bạn trai em bị người khác ôm, em còn nuốt được cơm? Hả?”
Quả thực không thể hiểu được! Tôi dù tốt tình thế nào đi nữa cũng bực mình.
“Chu Lẫm, đó là bạn gái cũ của anh, cũng là anh bị cô ấy ôm, em không có gây chuyện là em tin anh, cho nên người chột dạ không phải là em, vì sao em không thể nuốt được cơm?”
Đại khái đây là lần đầu tôi dùng ngữ khí lạnh lẽo như thế nói chuyện với anh, Chu Lẫm cũng khó có khi bày ra dáng vẻ vô thố luống cuống như vậy.
Anh muốn nắm tay tôi, lại bị tôi né ra.
Tôi có thể nhìn thấy đáy mắt anh trống rỗng trong chớp mắt, tiếp sau đó anh lại hung ác siết chặt tôi kéo vào trong ngực.
“Nguyễn, Nam, Trúc! Em tránh thử anh xem!”
12.
Anh chưa từng gọi tên tôi nghiến răng nghiến lợi như vậy, giống như muốn nhai nát nó.
Tôi tủi thân giãy giụa trong ngực anh: “Tại sao em không thể tránh? Mấy ngày nay không phải anh cũng tránh em đó à? Vì sao cứ phải là em dỗ anh chứ? Chu Lẫm, anh vô lý vừa thôi!”
Anh mặc tôi đấm đá thế nào cũng không có buông ra.
Một lát sau, tôi mệt rồi, anh mới nhẹ nhàng thở ra, lại ôm tôi vào lòng.
“Đừng giận, anh giải thích, anh đuổi theo là sợ em hiểu lầm.”
“Ban nãy là bóng bay tới, anh vừa lúc ở cạnh, chỉ thuận tay đỡ mà thôi.”
“Anh không có ý gì với cô ta hết, cô ta tán tỉnh anh, anh đã từ chối rất nhiều lần.
Tôi cắn cắn môi: “Anh uống nước của cô ấy.”
“Đó là anh mua!”
Tôi an tĩnh nghe, tiêu hóa hết, lại nói bản thân phải tin anh, tự giác bình phục lại nỗi lòng hỗn độn của mình.
Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng tôi biết tôi thích anh.
“Em hiểu. Em biết giữa anh với cô ấy không có gì, thật ra... em cũng không hiểu lầm hai người.”
Tôi cho rằng tôi đã cho anh một bậc thang rồi, hai chúng tôi cùng lùi một bước, lại có thể hòa hảo như lúc đầu.
Nhưng Chu Lẫm lại đột nhiên đẩy tôi ra, dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ lạnh lẽo nhìn tôi.
Tôi bị anh nhìn tới run sợ.
“Sao... sao vậy?”
Anh cong môi cười dịu dàng, lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.
“Em chơi anh à Nguyễn Nam Trúc? Em không thích anh, mẹ nó vì cái gì còn muốn ở bên anh!”
“Em thích... em thích anh.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “A, em thích con khỉ!”
Tôi không rõ Chu Lẫm vì sao lại giận, tôi không biết vì sao gần đây anh cứ kỳ quái như vậy.
Khả năng là cuối cùng tôi với anh căn bản không hợp nhau, hoặc là mấy tháng yêu đương đối với anh là quá lâu, chán rồi.
Giờ phút này tôi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Vốn còn muốn nỗ lực nối lại tình xưa, bây giờ xem ra là tự tôi thành trò hề.
Còn thích nữa, thì sẽ càng thêm gánh nặng.
Lần yêu này tới đây thôi, tiếp tục sẽ chỉ càng thêm tra tấn cùng mệt mỏi.
“Vậy chia tay đi.”
Anh sửng sốt: “Em nói cái gì? Em nói lại xem.”
Tôi cắn răng: “Chia tay đi, theo ý anh.”
“Ha, theo ý anh? Đây là em muốn đi! Nguyễn Nam Trúc!”
13.
Sau khi tôi với Chu Lẫm chia tay, topic [Khi nào thì Chu Lẫm và Nguyễn Nam Trúc chia tay?] rốt cuộc đã có câu trả lời.
Tôi một đêm không ngủ, cầm điện thoại xem lại từng bức anh của anh và tôi khi yêu đương.
Từng chút từng chút xóa bỏ.
Nhớ anh, giận anh, đau đớn tới hít thở không thông, cuối cùng lại tự mình bộc bạch, tự mình ghét bỏ.
Ngày hôm sau khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào, tôi không thể không thừa nhận, tôi vẫn còn thích anh.
Chỉ là lý trí nói cho tôi, đừng tiếp tục nữa, sẽ tổn thương.
Thật ra thất tình cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì khóc lóc một hồi, dù cõi lòng có tan nát cỡ nào thì cũng sẽ hồi phục thôi.
Khá tốt, bây giờ tôi cũng trở thành cô gái có tình cũ rồi.
Chỉ là giữa tôi với Chu Lẫm, ít nhiều gì vẫn còn có chút xấu hổ.
Đương nhiên, cũng có thể chỉ mình tôi đơn phương xấu hổ mà thôi.
Ngày đầu chia tay, tôi chọn chỗ ngồi cách Chu Lẫm rất xa, mơ hồ nghe được tiếng anh ném cái bút ở phía sau.
Ngày thứ hai chia tay, Chu Lẫm tới muộn, vừa vặn chỗ phía sau tôi còn trống, anh liền ngồi ở đó. Lúc bò lên bàn ngủ, tay dài duỗi ra như có như không cọ qua sau lưng tôi.
Ngày thứ ba chia tay, Chu Lẫm nhắn tin cho tôi: [Chặn WeChat của anh? Nguyễn Nam Trúc, mẹ nó em được lắm!]
Ngày thứ tư chia tay, Chu Lẫm dùng số lạ gọi cho tôi: “Chặn WeChat, điện thoại cũng chặn? Nguyễn Nam Trúc, em nhẫn tâm như vậy?”
Tôi còn chưa nói gì, anh đã cúp máy.
Ngày thứ năm chia tay, có nữ sinh tới lớp học tỏ tình với Chu Lẫm, anh lạnh mặt không nói lời nào, ngược lại còn nhìn về phía tôi. Tôi quay đầu đọc sách, thật ra có nghe được anh từ chối.
Ngày thứ sáu chia tay, Chu Lẫm ngổi cả ngày ở tiệm trà sữa tôi làm thêm, từ sáng tới tối, nhưng không hề nói với tôi câu nào.
Ngày thứ bảy chia tay, Chu Lẫm lại tới tiệm trà sữa, lần này anh lại dồn tôi ở trong bếp.
Anh hỏi tôi: “Vì sao không tới tìm anh?”
Tôi hoang mang nhìn anh: “Không phải chúng ta chia tay rồi sao?”
Chu Lẫm bực bội niết mặt tôi, thở dài phiền não: “Nói thế nào thì, người bình thường yêu đương khi chia tay đều sẽ vấn vương mấy ngày cơ mà, em thật sự nhẫn tâm cắt đứt sạch sẽ như vậy sao?”
Là vậy à?
Chia tay là tôi nói, khả năng cũng không đủ thời gian để anh giảm xóc đi.
Tôi còn chặn hết liên hệ của anh nữa, đại khái là tôi sai.
“Em... đây là lần đầu em yêu đương, không hiểu lắm, có nhiều chỗ không làm tốt được.”
Anh tựa hồ cũng không nghĩ tới tôi sẽ có phản ứng này, trong lúc nhất thời cũng thả lỏng xuống.
“Vậy anh dạy em, bây giờ, chúng ta nên quay lại mới phải.”
“... Chu Lẫm, em chỉ chưa từng yêu đương, không phải kè mù.”
“Ồ, em không mù, em là cô nhóc thiếu tim thiếu phổi mới đúng.”
14.
Ngày đó, tôi với Chu Lẫm cãi nhau.
Anh muốn quay lại, tôi từ chối.
Anh bực tới mức gân xanh cũng nổi lên, trực tiếp đè tôi lên tường hôn.
Hôn xong còn hỏi tôi: “Có quay lại không?”
Tôi nói: “Không.”
Anh trừng tôi, một bộ dáng chỉ hận không cắn chết tôi.
“Nguyễn Nam Trúc, ngày chia tay đó anh không có nói là đồng ý, chuyện này không tính!”
Tôi cảm thấy anh đang chơi xấu!
Kết quả vào nửa đêm, bạn cùng phòng liền nói với tôi, diễn đàn nổ tung rồi.
Chu Lẫm bình luận lại dưới bài viết [Khi nào Chu Lẫm và Nguyễn Nam Trúc chia tay?] kia là: [Không chia, sau này cũng không chia.]
Lão đại nói với tôi: [Anh ta còn dùng acc chính đi cmt đấy, dũng cảm thật!]
Huống chi còn là kiểu người đào hoa ăn chơi khó thuần như anh nữa chứ.
Khi anh thần phục một người, cả thế giới đều cảm thấy hoảng hốt.
Chỉ là anh cũng không biết rằng, anh nói là những điều trong tim anh.
Còn tim tôi, tôi là người làm chủ.
15.
Ngày hôm sau đi học, tôi và các bạn cùng phòng vừa mới ngồi xuống, Chu Lẫm đã xuất hiện ngay bên cạnh, gõ gõ bàn tôi.
“Anh ngồi đây được không?”
Ba cô gái kia cực kỳ có ánh mắt bỏ tôi lại chạy mất, lúc đi còn không quên giơ tay cỗ vũ cho Chu Lẫm.
Các cô ấy chẳng lẽ không biết khuỷu tay nên hướng ra chỗ nào sao?
Chu Lẫm dựa gần tôi ngồi xuống, chống cằm nhìn tôi: “Nguyễn Nam Trúc, anh không mang sách, cho anh xem với.”
Tôi lễ phép từ chối: “Xin lỗi, em cũng không mang, anh đi kiếm người khác xem cùng đi.”
“Vậy trong tay em là cái gì?”
Tôi bỏ sách vào trong túi, ngồi thẳng nhìn anh: “Bây giờ không có nữa.”
Anh cười cười: “Không sao, anh xem em cũng được.”
Vì thế, qua hai tiết khóa tôi không thèm để ý tới anh, anh lại thật sự nằm ra bàn nhìn tôi hết hai tiết.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tôi với bạn cùng phòng tới canteen ăn cơm.
Chu Lâm cầm mâm đồ ăn đứng ở bên cạnh: “Xin hỏi bàn này còn trống chứ?”
Tôi hỏi anh: “Bốn người bọn em ngồi còn chưa đủ chật hay gì?”
Kết quả ba người kia lập tức vả mặt tôi ngay tại chỗ, cầm mâm cơm đi sang bàn bên cạnh: “Có nhiều chỗ trống lắm, bạn học Chu cứ chọn thoải mái.”
Chu Lẫm nói tiếng cảm ơn xong liền ngồi xuống cạnh tôi.
“Anh chọn thịt kho tàu và cà tím em thích, em ăn tự nhiên.”
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc trước yêu nhau, Chu Lẫm luôn chọn phần ăn có món tôi thích để tôi có thể ăn nhiều hơn.
Thật ra tôi chưa từng nói chính xác với anh tôi thích cái gì, bởi vì tôi rất kén ăn, có điều mỗi lần tôi ăn nhiều thêm món gì là anh sẽ lẳng lặng ghi nhớ trong lòng.
Đại khái là chuyện cũ ập tới khiến lòng tôi hơi xúc động, khó có khi cho anh sắc mặt tốt: “Cảm ơn anh, em ăn vậy đủ rồi.”
Anh cũng không ngại tôi từ chối, lại nói tới chuyện khác: “Buổi tối cùng ăn nhé?”
Tôi thở dài trong lòng, trên mặt lạnh lạnh nhạt: “Anh đi học ngay cả sách còn không mang, còn có thể nuốt trôi cơm?”
Không sai, tôi chính là cố ý nói lại lời lúc trước anh nói với tôi.
Mà Chu Lẫm cũng hiểu ý, chua xót cười: “Nguyễn Nam Trúc, em thù dai thật đấy.”