Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi


Mấy tháng sau đó, sự hạnh phúc đẹp đẽ ấy còn được thể hiện qua hôn lễ của hai người.

Khi ấy Ngự Phong cũng đã có cho mình một công việc văn phòng quảng bả sản phẩm các nhãn hàng.

Sau đám cưới vài ngày, vì đã tiết kiệm được một số tiền kha khá mà Ngự Phong kiếm được khi còn đi làm những công việc lặt vặt thời lên đại học và số tiền từ mẹ cậu làm ở nước ngoài gửi cho cộng thêm chi phí mà ba mẹ Tiêu Y đã tặng, hai người thuê được một căn hộ ở một chung cư khá hiện đại tầng 10 và dọn ra ở riêng với nhau.
Ba Ngự Phong là một cảnh sát ngầm đã hi sinh khi đang làm nhiệm vụ.

Khi ấy chỉ còn một tháng là cậu được sinh ra đời nhưng sự việc đau lòng ấy đã làm mẹ cậu đau đớn, bà muốn đi theo chồng mình nhưng may sao vì cậu nên mới tiếp tục sống.

Đặc thù của công việc ấy là vậy nên ba cậu đã giấu kín danh tính và gia đình, đảm bảo an toàn cho họ.

Trước hôm mất, ông vẫn vui vẻ hôn vợ hôn con tạm biệt, hẹn sau nhiệm vụ này sẽ từ bỏ và công khai đứa con đầu lòng và người mình yêu.

Nhưng không gì là có thể dự đoán được điều tồi tệ ấy.

Cũng vì thế nên mà khi còn ở quê ngoại cũ, Ngự Phong và mẹ luôn bị hàng xóm và mọi người đồn ra đồn vào là con hoang và gái chưa chồng mà đẻ, may sao vẫn có ông bà ngoại bảo vệ.

Thật trớ trêu khi cậu lên 8, bà ngoại bị tai nạn mà mất, ông vài tháng sau cũng theo bà mà đi.

Cậu và mẹ chuyển đến nơi ở mới, ở cùng bà nội và bác Hoa - chị gái của ba( nhận nuôi một cậu nhóc xấp xỉ Ngự Phong và không lấy chồng).

Nhưng vì nguồn thu nhập gia đình đang thấp dần và kinh tế gia đình đi xuống nên mẹ cậu quyết định để lại cậu cho bà nội chăm sóc và đi ra nước ngoài kiếm sống khi cậu mới 10 tuổi.

Thỉnh thoảng bà có về thăm con và vào đám cưới cũng có mặt để chúc phúc cùng bà nội hơn 80 và bác gái gần 60.
Sau khi về ở chung, Tiêu Y cũng không ngồi yên mà đã đi xin việc và cô đã trúng tuyển vào một công ty phát thanh, dẫn chương trình hay giới thiệu sản phẩm ( Vì chuyên ngành mà hai người học học cũng na ná nhau nhưng khác công ty làm việc).

Sáng sớm, đôi vợ chồng trẻ cùng thức dậy, ăn sáng rồi đi làm.

Tối đến ai về trước thì đi nấu cơm, ai về sau thì rửa bát, dọn dẹp, họ cứ thay phiên nhau giải quyết công việc nhà.

Dù khá bận rộn nhưng luôn dành cuối tuần đi ra ngoài đi chơi, dạo phố, đi ăn, xem phim với nhau.

Ngày qua ngày cứ như vậy, mặc dù có vài lần họ bất đồng quan điểm nhưng sẽ rất nhanh chủ động làm hòa, nhường nhịn và lắng nghe nhau.

Một lần vào đầu năm mới, chuẩn bị đến ngày giao thừa, mẹ Ngự Phong thông báo sẽ sắp xếp về nước.

Mặc dù gia đình bà nội giờ đây đã khá giả hơn, cậu con trai đã đi làm kiếm tiền, lương hưu của bà và bác đã đủ để sống.

Dẫu vậy nhưng căn nhà ấy vẫn khá chật chội nên Tiêu Y đã đưa ra ý kiến sẽ đón mẹ về ở chung:
- Mẹ à, ở cùng tụi còn đi mà, căn hộ này cũng khá rộng, có 2 phòng ngủ cơ, con với anh một phòng, mẹ một phòng.
- Bác Hoa vừa gọi cho mẹ nói là sẽ đi đón mẹ về rồi, mà bà nội con cũng nói muốn ở với mẹ.
- Nhưng giờ con trai bác ấy ở nhà và đi làm rồi mà, ở đấy bỗng thêm người ở con sợ không tiện.

Mẹ ở với tụi con đi, dù sao 2 căn nhà cũng khá gần nhau, mẹ muốn về bà nội thì con đưa mẹ về.

Anh à! Anh bảo mẹ đi mà...( Tiêu Y nũng nịu nói với chồng làm mẹ phải bật cười)
- Vậy để lát mẹ nói với bác Hoa xem sao, là vì Y Y dễ thương đấy nhé chứ con nhờ nó là sai lầm rồi.
- Mẹ à, con trai mà mẹ nói là yêu quý nhất đây mà.
- Nhất từ trước khi có Y Y thôi, giờ mẹ nghĩ lại rồi.
- Y Y là của con mà! Vậy mốt mẹ bay là vào chủ nhật, con với em đi đón mẹ về cất đồ rồi mình sang bà nội ăn tối nhé.
- Rồi rồi, mấy đứa đi ngủ sớm đi, mai phải đi làm mà nhỉ?
- Dạ mẹ ngủ ngon ạ, yêu mẹ! Con tắt máy đây ạ.

Ưm moaa.
- Em tắt chưa?
- Dạ rồi, sao thế?
- Vào đây với anh đi, anh dọn dẹp xong nhà cửa rồi.
- Đi đâu? Giờ em muốn xuống lầu đi trà sữa, Tiểu Nhiên đang đợi em ( bạn thân từ cấp hai của Tiêu Y - Mộng Yên Nhiên, cũng là người quay phim và lừa cô xuống ngày cô được cầu hôn.

Là cô gái xinh đẹp nhưng học khác trường Tiêu Y.

Dẫu vậy, vì có chút nổi tiếng nên được nhiều bạn học biết đến vì khuôn mặt xinh đẹp và sự cuốn hút khi nhảy trên mạng.

Cô cũng là thành viên trong nhóm bạn hồi đại học và cùng đi chơi biển lần ấy.

Cũng có thể nói là nhờ cô ấy nên hai người mới đến được với nhau nhiều hơn)
- Em không để hôm khác được à?
- Anh sao thế? Sao trông mệt mỏi vậy? Mắt anh, ơ đừng khóc mà.
- Anh không có!
- Để em nhắn Tiểu Nhiên, chắc nó chưa đi đâu....Chồng em sao thế này?
- Em đi theo anh.

Em mở cửa đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui