Vừa nghe thấy giọng người này, trong phòng học vừa nãy còn ồn ào, nháy mắt an tĩnh từ chỗ này tới chỗ khác.
Ánh mắt rất nhiều người dại ra mà nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
Ánh mặt trời từ phía sau anh rơi xuống, hơi khuất qua khuỷu tay, phất qua xương vai mỏng, nhảy qua mái tóc rối loạn, phác thảo diện mạo này rõ ràng và đẹp đẽ, cuối cùng kết thúc trên mặt đất, từ dưới chân chảy một bóng vàng thon dài.
Trong tĩnh lặng, anh dẫm lên cái bóng kia đi vào phòng học, chậm rãi đi, lại như là từ nơi sâu thẳm trong ký ức mà đi tới.
Một màn quen thuộc này giống như đã từng quen biết, chỉ trong nháy mắt, liền hoảng hốt đem tất cả mọi người trở về rất nhiều năm về trước.
Trên gương mặt thanh tuấn này không kiềm được nét tươi cười phóng túng, bọn họ đã bao lâu rồi không gặp... Mọi người chỉ có Tần Tình không ngoài ý muốn chút nào. Cứ như cô đến thừa nhận, thời điểm người này đi vào, cô cũng bị mơ hồ như vậy 2 giây... nhiều nhất là 3 giây.
Chờ mọi người hoàn hồn, người tới đã chạy đến giữa vòng mâu thuẫn kia.
“...Dục, Dục ca?”
Lý Hưởng dại ra nhìn nụ cười mỏng trên gương mặt của người đàn ông.
Văn Dục Phong lại giống như không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn Lý Hưởng một cái.
Anh ở vị trí cách Tần Tình chỉ mười mấy cm, bỗng dưng ngừng lại.
Vị trí này rất mơ hồ lại vi diệu, khiến mọi người trong lớp đều tò mò lẫn bàn tán.
__________ Người yêu cũ lâu ngày gặp lại cộng thêm thậm chí là tứ giác tình yêu, loại tình tiết cẩu huyết này với bọn họ mà nói thật ra chẳng qua là giải trí.
Nhưng những nhân vật mấu chốt có thể kiểm soát toàn bộ hướng đi rõ ràng là thiếu sự cống hiến hết mình lẫn hy sinh bản thân để chiêu đãi công chúng_________ Văn Dục Phong sau khi dừng lại bên cạnh Tần Tình, liền trực tiếp vươn cánh tay đem cô gái ôm vào lồ ng ngực.
Sau đó anh nửa vui đùa nửa nghiêm túc mà nghiêng người, đem cô gái ngăn cách tầm mắt của những người bên ngoài.
“Các người đánh phần các người.”, Văn Dục Phong nói: “Chỉ cần không đụng vào cô ấy, tôi không nhúng tay vào.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau, bạn cùng trường trong phòng học của khoá 37 đồng thời tập trung ánh mắt vào vòng trung tâm, trên người ba người ngoài Văn Dục Phong và Tần Tình.
Mọi người biểu tình cổ quái vi diệu, lại không sao che lấp trào phúng.
Mà ba người nhớ lại lời nói trước đó của từng người, lại nhìn hai người trước mặt tự nhiên thân mật, chỉ cảm thấy gương mặt đều bỏng rát.
___________ Không gì so với trường hợp trước mắt càng làm bọn họ không chỗ dung thân.
Trong ba người nhất là Lăng Vũ, một màn Văn Dục Phong cẩn thận che chở cô gái này đối với cô ta mà nói thật là quen thuộc đến chói mắt.
Nụ cười mạnh mẽ vốn trên mặt cô ta cơ hồ có chút gắng không được.
“Văn Dục Phong, Lý Hưởng không phải nói sau khi tốt nghiệp phổ thông Tần Tình đã chia tay với cậu rồi sao?... Các cậu làm sao lại... hoà hợp?”
Tần Tình vì Văn Dục Phong tới mới nở nụ cười trên mặt, một câu này của Lăng Vũ đột nhiên lại lạnh xuống.
Mục đích tr@n trụi như vậy không chút che lấp châm ngòi ly gián, thật sự động đến điểm nhẫn nại mấu chốt của cô.
Tần Tình nhấc chân muốn tiến lên, chỉ là còn chưa mở miệng, đã bị Văn Dục Phong kéo về.
Ánh mắt Văn Dục Phong nhàn nhạt quét nhìn Lý Hưởng một cái, liền chuyển hướng nhìn Lăng Vũ.
Tầm mắt Lăng Vũ và người đàn ông giao nhau, liền nhịn không được theo bản năng căng đầu gối và sống lưng, gắng đạt tới thoạt nhìn thoả đáng xinh đẹp.
Cô ta có chút hiếu kỳ chờ đợi nhiều năm trôi qua Văn Dục Phong nói câu gì đầu tiên với cô ta.
Sau đó Lăng Vũ liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc kia:
“Cô là vị nào?”
“...”
Nụ cười cứng đờ như mặt nạ trên gương mặt trang điểm tinh xảo của Lăng Vũ.
Ngây người vài giây mới phản ứng lại, thần sắc Lăng Vũ hơi hoảng, mạnh mẽ cười: “Cậu không nhớ tôi? Năm cấp ba chúng ta______”
“Lăng Vũ, hoa khôi năm cấp ba đó.”
Tần Tình tiếp lời nói nhân trước khi Lăng Vũ châm ngòi ly gián, còn ánh mắt lạnh lẽo từ trên người đối phương dời đi, cô ngừng lại giương mặt nhìn về phía Văn Dục Phong: “Hai người còn bị truyền ra từng yêu đương... anh không nhớ rõ?”
Âm cuối kia, ánh mắt ý vị thâm trường khiến Văn Dục Phong nhịn không được giương khoé môi lên.
“Nếu em nói như vậy, anh đây khẳng định không nhớ rõ.”, anh vui đùa lại hơi cúi người: “Rốt cuộc anh cầu đường sống.”
Tần Tình bị Văn Dục Phong chọc cười.
Thấy những cảm xúc không vui đó trên gương mặt cô gái nhỏ nhạt đi, trong lòng Văn Dục Phong cảm thấy không thoải mái cũng theo đó mà tan đi.
Sau đó anh nghiêng mắt về phía Lăng Vũ, ý cười trên mặt như có như không, ngữ khí cũng lười nhác.
“Sống hăm bảy năm, tôi chỉ thích qua một người, chỉ nói chuyện yêu đương một lần... dù cho là bảy mươi hai năm, điểm này cũng sẽ không thay đổi. Cho nên, bạn cùng trường này, chúng ta kỳ thực không quen biết nhỉ?”
“...”
Sắc mặt Lăng Vũ vào hai ba câu nói ngắn ngủi kia thay đổi vài lần, cuối cùng chỉ còn lại gò má hồng màu phấn nhạt còn miễn cưỡng chống đỡ khí sắc của cô ta.
Cô ta cứ vậy mà ngơ ngẩn nhìn Văn Dục Phong, há mồn rồi lại nói không nên lời.
Qua hồi lâu, cô ta mới chậm rãi cúi đầu.
“...Đúng.”
“Chúng ta không quen biết.”
Nói xong, Lăng Vũ hồng hốc mắt, dẫm giày cao gót tông cửa xông ra.
Chỉ để lại phân nửa phòng học âm thầm thổn thức.
Nhận được những ánh mắt khác nhau đó, mặt Văn Dục Phong lại không đổi sắc mà chuyển hướng về phía Tần Tình, đồng thời đem bàn tay ngăn cách cô trước đó thu về.
Văn Dục Phong cúi người, cười nhẹ bên tai Tần Tình: “Nếu chuyện như vậy đều phải do chính em ra mặt, làm bạn trai anh đây không khỏi quá mức vô dụng rồi.”
Tần Tình trêu đùa: “Bây giờ anh quả thực không vô dụng, nhưng người khác chỉ sợ lại nói anh không chút thương hoa tiếc ngọc nào.”
“Bọn họ nói thế nào, không liên quan tới anh.”, Văn Dục Phong nói: “Huống hồ, anh không thương hoa tiếc ngọc khi nào?”
“Bức một cô gái thích anh lâu như vậy chính miệng thừa nhận không quen biết, còn không tính?”, Tần Tình vô tội nhìn anh: “Càng huống hồ, đó chẳng phải là do em thiếu chút nữa chọc con gái nhà người ta khóc?”
Đối với cái này, vẻ mặt Văn Dục Phong không tán đồng.
“Anh chỉ thừa nhận em thích anh, những người khác anh không nhận.”
Anh mím chặt môi: “Hơn nữa, anh chỉ thương hoa tiếc ngọc nhà mình. Nhà người khác anh không tới quản.”
“Suy nghĩ thật trẻ con,”, Tần Tình cười: “Chẳng qua em rất thích. Vậy... đến lượt em.”
“Uhm?”, Văn Dục Phong khó hiểu nhìn cô.
Tần Tình không giải thích.
Cô vòng qua Văn Dục Phong, đi tới Lâm Văn Thao vẻ mặt mất mát đang đứng một bên.
“...Tần Tình?”
Lâm Văn Thao có chút ngoài ý muốn giương mắt nhìn về phía cô, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Tình có tâm trạng tới đáp lời mình.
Đáy mắt anh ta xẹt qua một tia cảm xúc kinh hỷ.
“Tôi_____”
Tần Tình không cho anh ta cơ hội tiếp tục mở miệng, duỗi tay ra hiệu im lặng.
Sau đó ánh mắt cô nghiêm túc nhìn về phía Lâm Văn Thao đang sửng sốt:
“Tôi nghe người ta nói, mấy lần họp lớp trước kia, cậu hỏi thăm người khác chuyện của tôi.”
Mắt Lâm Văn Thao sáng rực lên.
“Cho nên lần này cậu mới đến?”
Phía sau Tần Tình, chàng trai nửa dựa nửa ngồi trên bàn, lười nhác đung đưa đôi chân dài, hơi nheo mắt lại, con ngươi mang sắc lạnh băng ở chỗ sâu hơi loé.
“Cậu đừng hiểu lầm.”, Tần Tình không cho đối phương nửa điểm nghĩ ra đường sống: “Hôm nay tôi tới chỉ là cùng bạn trai của tôi tới, nếu gặp được cậu, vậy cũng thuận tiện báo một tiếng.”
Nói đến chỗ này, Tần Tình cố tình tạm ngưng, sau đó cô mềm mại cong nhẹ khoé mắt cười khẽ:
“Năm cấp ba đó, tôi biết cậu cùng rất nhiều người nói qua Văn Dục Phong không tốt... nhưng trong mắt tôi, anh ấy là tốt nhất. Tình cảm của chúng tôi là chuyện của hai người chúng tôi, cậu không có tư cách đánh giá.”
Tần Tình lùi một bước.
“Anh Lâm, lần sau chẳng may gặp mặt, chúng ta cũng làm như không quen biết, được chứ?”
Nói xong, Tần Tình không cho Lâm Văn Thao đang ngây ngốc tại chỗ có cơ hội trả lời, liền lưu loát xoay người.
Váy ca- rô trong không trung nhảy lên độ cung xinh đẹp.
Tần Tình cũng đi về bên cạnh Văn Dục Phong.
“Đi chưa?”, cô cười mi mắt cong cong, dịu dàng hỏi anh.
Văn Dục Phong: “...không đợi?”
“Mục đích của anh, không phải đạt được rồi sao?”
“...”
Văn Dục Phong khó có lúc chớp mắt chột dạ.
Chẳng qua khoảnh khắc này qua đi, anh liền câu môi, đứng dậy nắm lấy tay cô gái nhỏ: “Được. Chúng ta đi... về nhà.”
Khi ra khỏi cửa phòng học, Tần Tình tựa hồ nghĩ tới cái gì, nên bước chân ngừng lại.
Cô do dự quay đầu lại liếc nhìn vào trong phòng học một cái. Cuối tầm mắt, một người thất hồn lạc phách đứng ở chỗ đó.
Tần Tình quay mặt: “Anh bất hoà với Lý Hưởng... chào hỏi qua một cái đi?”
“...”
Văn Dục Phong không nói chuyện, chỉ nắm tay Tần Tình xuống lầu.
Tần Tình biết Văn Dục Phong phản ứng như vậy, thoạt nhìn không phải thật sự không sao cả, liền chần chừ không hé miệng.
Thẳng đến khi ra khu dạy học, ánh mặt trời hướng mặt mà chiếu, khi trước mắt một mảng vàng đỏ, Tần Tình nghe thấy bên tai giọng nam trầm thấp lại dịu dàng.
“Ai cũng không thể dùng danh nghĩa của anh làm tổn thương em... anh sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội như vậy.”
“Bởi vì em đối với anh, là quan trọng nhất.”
..........
Khi Văn Dục Phong và Tần Tình nắm tay rời khỏi Trung học Nhất Sư, đúng lúc giờ cao điểm mọi người vào trường.
Tất cả mọi người đều đang vào trong, duy chỉ hai người mặc đồng phục này ngược dòng mà đi.
Lực chú ý của người qua đường cùng nhịn không được mà quay lại đây_______
Bọn họ nhìn thấy trong đó nam sinh vóc dáng đ ĩnh bạt cao ráo giơ tay, bảo vệ cô gái nhỏ trong dòng người va chạm ở phía sau. Hai người đi một đoạn sẽ ngẩng đầu, trong tầm mắt giữa không trung vừa vặn, sau đó nhìn nhau cười.
Hoàn toàn không có tác phong của người lớn, như là hai học sinh trung học thực sự vô tư lại vui vẻ.
Người qua đường đều nhịn không được mà dừng chân lại nhìn, muốn nhìn một chút bốn phía có camera hay không_______ có lẽ hai cô cậu này là tuyên truyền phim truyền hình thanh xuân gì đó.
Bằng không làm sao sẽ có khung cảnh đẹp đẽ khiến người ta không nỡ dời mắt đi như vậy?
Họ đương nhiên không tìm được.
Lúc đi qua sân vận động, bạn học cùng trường đứng ở rào chắn nhìn thấy cô gái nhỏ kia đột nhiên vô cùng vui mừng mà chỉ vào đoạn đường trống trải phía sau rồi không ngừng cười.
“Em cười cái gì?”, chàng trai mặc áo sơ- mi trắng híp mắt cười nhẹ, vươn tay vuốt mái tóc mềm bay loạn của cô gái.
Đôi mắt của cô gái nhỏ cong thành mảnh trăng non, lại không thừa nhận.
“Em không có cười, em rõ ràng là lên án_________ khi đó em chính là đứng ở đây cảm nắng té xỉu, anh liền trực tiếp vác em như bao cát tới phòng y tế________ đây là hành vi phạm tội chồng chất của anh___________”
“Là em khi đó không chịu để anh cõng.”
“Vậy anh có thể ôm em mà!”
“Nếu khi đó anh chọn ôm, em nhất định sẽ giãy giụa. Nhưng nếu khiêng thì...”
Nam sinh vừa cuối người, sau đó mới từ từ mở miệng, lại nhịn không được mà bật cười__________ “Em chắc là trước nay không nhìn phong cảnh ở độ cao như vậy nhỉ? Thế nào, có sợ không? Khi đó... có phải cảm thấy hoàn toàn không dám động đậy không?”
“...Văn Dục Phong!”
Tần Tình hơi bực mà xông lên, lại bị chàng trai sớm đã có mưu đồ ôm vào lòng.
Theo một tiếng “ah”, cô bị Văn Dục Phong chặn ngang ôm vào ngực.
Mà hô hấp nóng rực của người nọ thổi quét vành tai cô, mang theo giọng cười khàn khàn khiến người ta trầm luân__________ “Em muốn anh khi đó ôm em như thế nào? Như vậy sao?”
“Ui, Văn Dục Phong anh ngay cả mặt mũi cũng không cần à...”, Tần Tình đỏ mặt lầm bầm, đem mặt vùi vào trong ngực chàng trai.
Khoé môi không kiềm được mà cong lên lại lộ ra tâm tình của cô lúc này.
Đối với những ánh mắt kỳ quái xung quanh đó, Văn Dục Phong không thèm để ý.
Anh cười đến phóng túng, chân dài bước ra.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần có em, cái gì anh cũng có thể không cần, chút thể diện tính là gì?”
Tần Tình bay nhanh mà giương mắt nhìn anh, ngữ khí không thể tưởng tượng__________
“Anh vẫn cảm thấy rất kiêu ngạo à?”
Lời nói xong, cảm nhận được những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia, Tần Tình lại vội đem đầu giấu trở lại.
Cúi đầu nhìn bộ dạng của cô gái trong ngực, Văn Dục Phong nhịn không được mà cười, thanh âm theo ngực ù ù như động đất____________ “Em là đà điểu sao, Điềm Điềm?”. Ra chương nhanh nhất tại — 𝖳RÙ𝙈 𝖳RU𝙔Ệ𝑁﹒vn —
Tần Tình không chịu được quát: “Khi nào anh thả em xuống, thì khi đó em ló mặt.”
“Anh đây cứ vậy ôm em về nhà nhỉ?”
“...Anh đừng đùa mà Văn Dục Phong! Cẩn thận mẹ em đuổi anh ra ngoài_____”
“Hừm, anh đây nhịn một chút trước vậy.”
Nói xong câu này, Văn Dục Phong “biết nghe lời” phải thả Tần Tình xuống.
Khi hai chân chạm đất, Tần Tình còn có chút không thể tưởng tượng.
Cô mở to mắt quan sát kỹ một chút. Xác định Văn Dục Phong không đem mình tới chỗ nào đông người, ngược lại ôm tới phía sau cây hoè lớn gần cổng trường, Tần Tình càng cảm thấy thần kỳ.
Giọng nam trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên_________
“Bây giờ em có thể gọi.”
“Hả?”, Tần Tình ngẩn ra, giương mắt: “Gọi cái gì?”
Ánh mắt Văn Dục Phong rũ xuống, môi mỏng hơi cong lên một độ cung.
“Em ở dưới cây hoè, nói qua cái gì, em quên rồi?”
Tần Tình nghiêm túc suy tư.
Qua tầm nửa phút, trong đầu cô loé qua một ánh sáng.
“À, em nhớ ra rồi!”
Ý cười của Tần Tình tràn ngập mà ngẩng mặt_______
“Em ở chỗ này lần đầu tiên gọi anh là Dục ca nhỉ? Lúc ấy biểu tình của anh doạ người ưm...”
Giọng nói của Tần Tình chưa dứt, cả người đột nhiên bị bóp eo xách lên.
Văn Dục Phong chân dài nhấc tới, đem cô gái nhỏ mặc váy đồng phục thả lên đầu gối đang gập của mình, sau đó anh cúi người xuống, vừa đẩy vừa hôn Tần Tình dưới gốc cây hoè to rậm rạp________ trong môi lưỡi d@y dưa giọng cười âm trầm lại khàn khàn__________
“Lúc trước anh muốn làm như này... muốn suốt hai năm.”
“Mà giờ, em rốt cuộc đã là của anh rồi, Điềm Điềm.”
...............
[Bút ký- Văn Dục Phong]
Thật đáng tiếc anh không phải là mẫu người họ muốn để em thích,... anh rất tiếc.
Nhưng đây là anh.
Xin lỗi, đây là anh, chỉ thích em.
[Bút ký- Tần Tình]
Cảm ơn anh cùng em đi qua thanh xuân
Cảm ơn chúng ta đã cùng nhau già đi.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
“Anh ấy cuồng nhiệt như vậy” đến đây, hoàn chính văn.
HOÀN CHÍNH VĂN