Lục Vân thấy hắn kinh ngạc, hận rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Con rõ ràng có thiên phú quản lý công ty , trong thương giới lại có thể ở ăn thịt người không nhả xương, nhanh chóng đứng vững gót chân, như thế nào đối với tình cảm lại ngu ngốc như vậy?”
Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn Lục Vân, nhíu mày nghi hoặc nói: “Con không rõ chuyện này cùng quản lý công ty có quan hệ gì, xử lý việc công ty cũng không có gì khó, mỗi biện pháp xử lý đều là trong đầu đều tính toán qua cũng không xảy ra sai lầm gì.
”
Đối với mẹ nói hắn trong tình cảm ngu ngốc, nhưng hắn không cảm thấy như vậy.
Cố Ngôn Sanh cảm thấy mình đối vời Thẩm Lạc An tình cảm không ngu ngốc, bởi vì từ cao trung khi hắn đã cảm thấy mình thích Thẩm Lạc An.
Hắn phát hiện mình hay nhìn Thẩm Lạc An như phát ngốc, sẽ thường xuyên mơ thấy ngày đó ở ngõ nhỏ kêu hắn không cần ngủ.
Từ lúc đó hắn mới hiểu được rằng mình thích Thẩm Lạc An, cho nên mới trộm giấu cái vòng cổ kia, rồi khi Thẩm Lạc An chịu tổn thương thì hắn sẽ ra mặt.
Thẩm Lạc An nói mình là người đối xử với hắn tốt nhất, chuyện gì đều giúp đỡ hắn.
Cho nên Cố Ngôn Sanh cũng không cảm thấy mình trong phương diện tình cảm này có gì ngu ngốc.
Lục Vân nghe xong sắc mặt có chút tái nhợt, mệt mỏi nói: “Thôi, chuyện của các con như thế nào mẹ cũng không muốn nhúng tay, nhưng có một cái, con không được lại đi tìm Niệm Niệm gây phiền toái, đừng để ảnh hưởng đến hợp tác với Ôn gia, suy cho cùng đừng việc công ty và việc trong nhà ảnh hưởng lẫn nhau.
”
Cố Ngôn Sanh ánh mắt chợt lóe lên, nhàn nhạt nói: “Con sẽ coi mọi chuyện giống như trước kia.
”
Lục Vân đột nhiên ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, đứng dậy hướng ngoài cửa đi đến.
Chu Nguyên Phong cầm hành lý đi theo, đi ngang qua Cố Ngôn Sanh rồi liếc mắt nhìn hắn, vỗ nhẹ vai hắn xoay người rời đi.
Dì Lam từ phòng bếp đi ra đem đồ ăn đặt ở trêи bàn, trêи bàn chỉ bày một đôi chén đũa, trêи bàn ăn lớn như vậy ngày thường rõ ràng tập trung nhiều người cùng ăn cơm, vậy mà nháy mắt chỉ còn mình hắn ăn cơm.
Cố Ngôn Sanh ngồi ở trước bàn nhìn bộ chén đũa thì hơi thất thần, rồi lại nhìn về phía một bên ghế dựa, trong mắt hiện lên một tia khác lạ.
Như mọi ngày sau khi chuẩn bị đồ ăn xong dì Lam sẽ trở lại phòng bếp , từ cửa đưa xong Lục Vân trở ra xe Từ thúc nhìn đến hắn cũng chỉ là gật đầu nhẹ, không nói gì, xoay người đi trêи lầu quét tước.
Trong phòng ăn yên tĩnh lạ thường, trong phòng khách TV cũng không có tiếng TV như mọi ngày.
Cố Ngôn Sanh một mình một người ngồi trước bàn ăn, chỉ cảm thấy trong chén đồ ăn không hề có hương vị, giống như nhai sáp khó có thể nuốt xuống.
Tùy tiện ăn một lát liền không muốn ăn tiếp liền đứng dậy buông xuống chén đũa, mắt nhìn phòng bếp nói: “ Dì Lam , tôi ăn xong rồi.
”
Trong phòng bếp dì Lam không có đáp lại, Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, xoay người đi trêи lầu.
Mới vừa đẩy cửa ra liền nhìn đến Từ thúc đang ở trong phòng thu dọn quần áo của Ôn Niệm Nam, Từ thúc đem bộ áo ngủ màu lam Ôn Niệm Nam thường xuyên mặc để trong rương hành lý.
“Từ thúc, thúc đang làm cái gì?”
Từ thúc giương mắt nhìn mắt Cố Ngôn Sanh, mở miệng nói: “Lão phu nhân bảo tôi đem phu… Đem quần áo và đồ dùng cá nhân của Ôn tiên sinh lại rồi đến Ôn gia.
”
“Đưa đến Ôn gia?”
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, hắn lúc này mới nhớ tới lúc Ôn Niệm Nam rời đi không mang theo cái gì cả, chỉ cầm đi giấy thỏa thuận ly hôn.
Đi đến cửa sổ sát đất trước bậc lửa một cây yên nhìn Từ thúc để từng thứ từng thứ vào vali, đột nhiên hắn nhìn thấy một thứ rất quen mắt.
Từ thúc dừng động tác, quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn.
Cố Ngôn Sanh đi tới, lấy khăn tay trong tay Từ thúc, sau khi nhìn kỹ thì ngẩn ra.
Đây không phải khăn tay mà hắn trước kia hay dùng sao?
Hắn biết rõ nhớ rõ lúc ấy Chu Nguyên Phong ở tại nhà cũ thường xuyên lấy khăn tay dùng, mà hắn muốn dùng khăn tay của riêng mình, nên sai người làm thêu âm phù lên khăn tay của mình , mà cái khăn tay này cũng thêu âm phù.
Nhưng từ lúc người hầu kia rời đi thì trêи khăn tay không thêu âm phù.
Tại sao Ôn Niệm Nam lại lấy khăn tay của hắn?
Bỗng nhiên trong đầu hiện lên chuyện ở toilet với một tên nhóc, rồi chính mình đem khăn tay đưa cho hắn sát tay, mà tên nhóc đó ngây ngô cười nhìn mình.
Ôn Niệm Nam chính là tên nhóc ? Như vậy hắn đã gặp Ôn Niệm Nam từ trước.
Từ thúc nhìn Cố Ngôn Sanh cầm khăn tay sững sờ, mở miệng nói: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Khăn tay?
Cố Ngôn Sanh đem khăn tay đưa cho Từ thúc, nhàn nhạt nói: “Không có gì, đứng lên đi, hắn khả năng không cần những thứ này.
”
“Từ thúc giúp tôi thu thập hành lý, ngày mai buổi chiều tôi muốn đi Anh quốc công tác, đi một tuần, giúp tôi sắp xếp ít quần áo.
”
“Được.
”
Bệnh viện
Cửa thang máy mở ra, Đường Sóc từ thang máy đi ra, đi cùng bên cạnh còn có một người mặc áo khoác trông khá già dặn, hai người đang ở nói chuyện với nhau một chút rồi hướng phòng bệnh đi đến.
“Bác sĩ Lý, tôi đã đem tất cả tình huống của cậu ta nói cho ông, ông có thể chữa khỏi cho cậu ấy không?”
Bác sĩ Lý miễn cưỡng cười: “Năm đó cậu ta bị thương nghiêm trọng, tinh thần đã không bình thường , tôi sẽ giúp cậu ta dần dần khôi phục thành người bình thường, cậu phải tin tưởng tôi, cậu ta sẽ tốt, cậu ta là một người rất kiên cường.
”
Trong mắt Đường Sóc hiện lên một tia hoảng loạn, nôn nóng nói: “Tôi rất lo lắng cậu ấy, tôi hiện tại chỉ đặt hy vọng vào ông, chỉ có ông có thể cho cậu ấy an tĩnh lại làm cậu ấy khôi phục bình thường, tôi thấy cậu ấy hiện tại cái gì cũng không được làm được, thật sự là muốn điên rồi.
”
“Tôi thật sự rất sợ hãi cậu ấy khôi phục không được, cậu ấy là một người ôn nhu ưu tú không biết tại sao lại trải qua những việc này, tôi thật sự cảm thấy bất công cho cậu ấy, vì cái gì mà người tốt như vậy lại gặp phải những tổn thương như hiện tại.
Bác sĩ Lý nhìn người trước mặt hốc mắt phiếm hồng trong mắt tràn đầy thống khổ, hơi hơi sửng sốt, thở dài.
.