“Tiểu Niệm, con đi luyện đàn trước đi.”
Bởi vì mấy ngày nay Ôn Niệm Nam được mời phỏng vấn, hơn nữa địa điểm ghi hình cũng không xa Ôn gia, nghĩ đến gần đây không có nhiều thời gian ở bên cha, liền trở về Ôn gia ở một vài ngày.
Nghe tiếng đàn từ phòng trên lầu vang lên, cha Ôn cúi đầu lau chiếc cúp và giấy chứng nhận trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái tên được khắc trên chiếc cúp.
“Nếu hồi đó không xảy ra chuyện, Niệm Nam của chúng ta nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm xuất sắc như em, cũng sẽ không đau khổ như vậy, là tôi đã không bảo vệ con cho tốt.”
Sau khi chơi đàn một lúc khá lâu Ôn Niệm Nam dừng lại và xoa xoa cần cổ rồi nhìn lên mấy bức ảnh trên kệ, mẹ đang ngồi trước cây đàn và cầm cúp giải thưởng, và chiếc đàn trong bức ảnh đã bị Cố Ngôn Sanh đạp phá tan nát ...!
Nghĩ đến cảnh Cố Ngôn Sanh vung cây búa và đập nó xuống không thương tiếc., Ôn Niệm Nam siết chặt tay, khẽ run lên, một tia hận ý (sự thù hận) chợt lóe lên trong mắt.
Hắn không muốn chịu đựng như vậy nữa, những năm tháng qua hắn chịu đựng đã quá đủ rồi, những gì Thẩm An Lạc đã lấy của hắn cũng đến lúc nên lấy lại.
Sau khi xuất viện hắn không muốn trở về chủ yếu vì cảm giác hổ thẹn với mẹ, ở Ôn gia có rất nhiều ảnh cùng những hồi ức tốt đẹp đã qua, hắn sẽ bảo vệ những di vật mà mẹ để lại một cách tốt nhất.
Tình yêu bao năm của của cậu đã bị Cố Ngôn Sanh từ từ chà đạp, bây giờ cậu không muốn hèn nhát như vậy nữa, hiện tại cậu đã có cha chăm sóc, có rất nhiều fan chân thành bảo vệ cậu, cậu muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ôn Niệm Nam thản nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ, thân thể lập tức cứng đờ.
Bởi vì sau khi Ôn Noãn Nam sử dụng tài khoản W.E để đăng bài hát do bữa tiệc sinh nhật sáng tác, Weibo của Thẩm An Lạc đã bị người hâm mộ công kích.
[Thẩm An Lạc thừa nhận đi, đầu tiên đánh cắp giai điệu và sau đó quyến rũ chồng người ta, khi giai điệu bị bại lộ lại mặt dày giả danh thay thế , mà không xem lại kỹ năng chơi piano của mình như thế nào]
[Ngay từ đầu đã không phải là một hoàng tử piano nhỏ bé.
Từ bài hát nổi tiếng đến bài hát đoạt giải, đều là ăn cắp của người khác, tiếng đàn như rác rưởi vậy mà muốn mạo danh W.E]
[Tận hưởng những lợi ích của W.E nhưng không muốn xin lỗi? Tại sao lại có kẻ mặt dày như vậy, liên túc trộm ca khúc của người khác.
Thảo nào không ai phát hiện ra hắn là đồ giả]
[còn không thanh minh hay xin lỗi sao? Bộ mặt thật lớn? Cố tổng, nhanh nhanh đánh hắn rồi tống vào bệnh viện đi, tên bạo lực gia đình và con chó ăn cắp ý tưởng! ]
[Tôi muốn xem Cố tổng đối xử với kẻ nói dối và ăn cắp ý tưởng này.
Nếu Cố tổng có thể vừa mắt loại người này, thì tôi cảm thấy may mắn vì hắn đã ly hôn với WE, không sợ một lũ ngu ngốc như lợn kéo W.E xuống]
"Cố tổng."
Tiểu Lý đứng ở cửa hô lên một tiếng, cầm túi hồ sơ bước vào.
“Anh tìm thấy chưa?”
“Vâng, đây là tất cả thông tin.”
Cố Ngôn Sanh siết chặt túi hồ sơ trong tay, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra.
Nhưng khi nhìn thấy thông tin và hình ảnh, anh ta đột nhiên mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Trong bức ảnh, Thẩm An Lạc người đầy hàng hiệu đang lái một chiếc xe thể thao tại đến Nhạc viện quốc giá, bên cạnh đó còn có những bản nháp do chính Thẩm An Lạc viết và một bức ảnh khi hắn bắt nạt bạn cùng lớp.
Cố Ngôn Sanh không thể tin vào mắt mình.
Không ngờ Thẩm An Lạc lại là một người như vậy, nhưng những bức ảnh này không thể đánh lừa được mọi người.
Tại sao mẹ lại cho Thẩm An Lạc tiền? Có phải mẹ không muốn Thẩm An Lạc trở lại?
"Tại sao lúc đó tôi lại không đoán ra được điều gì"
Rõ ràng là hắn đã nghi ngờ sau khi biết Ôn Niệm Nam là W.E, hắn nghi ngờ các bài hát và bản nhạc đoạt giải ở trường trung học của Thẩm An Lạc là do Ôn Niệm Nam viết.
Nhưng vì nhìn thấy bài hát được Đường Sóc đăng trên Weibo và những lời bình luận, hắn đã tức giận đến mức đầu óc không tỉnh táo, vì vậy hắn đã cố tình đưa Thẩm An Lạc đến khách sạn Kim Thái để bàn công việc với Đường Luân Hiên.
Anh cầm chìa khóa xe trên bàn đứng dậy rời khỏi Cố gia, lái xe đến studio, nhưng cửa không mở, hắn lại lái xe đến Ôn gia.
Ôn Niệm Nam thấy xe của Cố Ngôn Sanh đậu bên đường, đứng dậy rời khỏi phòng bước ra ngoài.
Cố Ngôn Sanh thấy người trong phòng đi ra liền mở cửa xe đi xuống, nhìn thẳng vào Ôn Noãn Nam đang đứng ở hàng rào.
Cố Ngôn Sanh định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Ôn Niệm Nam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, nhất thời không nói ra được.
Ôn Niệm Nam liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay anh, lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh anh, xin mời rời đi cho.”
“Tôi… tôi biết Thẩm Lạc An đã lấy nhạc của em.
Tôi biết ca khúc hồi hồi cao trung cũng thuộc về em, bản nhạc trong tiệc sinh nhật cũng là của em.
Tôi, tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói trước đây.
" Ôn Niệm Nam dường như nghe thấy một điều gì đó rất đáng cười và mở miệng nói," Xin lỗi? Nó có ích không? Tôi không cần anh giả vờ, Cố tổng, tiếp tục cùng Thẩm Lạc An yêu đương, không làm phiền cuộc sống của tôi đó là điều tốt nhất đối với tôi.
"
Mặt Cố Ngôn Sanh tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói: "Niệm Nam, sao em có thể nói ra những lời như vậy? Trước kia em không đối xử với anh như vậy mà.
" Anh đã từng nói như vậy rồi, anh Gu, anh nghĩ nếu tôi lại kết hôn với anh thêm ba năm nữa thì sao, anh vẫn sẽ tỏ ra lạnh lùng và đánh đập tôi, lại thường xuyên đánh đập, lăng mạ vô cớ, rồi lăng nhăng với những người khác trước mặt mình hoặc thậm chí đưa họ về nhà.
Anh sẽ làm gì? " Cố Ngôn Sanh cúi đầu, siết chặt tay mình mà không nói, mắt nhìn xuống trong mắt hiện lên một tia khác lại.
“Không phải bất kỳ tổn thương nào cũng chỉ cần một câu xin lỗi, và chỉ cần một câu xin lỗi là có thể tha thứ được” Ôn Niệm Nam quay người định vào nhà, Cố Sanh Ngôn thấy thế liền hoảng loạn hét lên:" Ôn Niệm Nam ...!Anh nghĩ là em thích anh.
Đó không phải là điều em muốn sao? "
" Thích? Anh vẫn còn dám nói câu thích trước mặt tôi, Cố Sanh Ngôn, người anh là thích W.E hay Ôn Niệm Nam? "
Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, nói:" Cái gì? " " Có phải chỉ cần đàn dương cầm hay? Bất kể là ai, anh đều thích, giống như Thẩm Lạc An năm đó." "
Ôn Niệm Nam đứng tại chỗ nhìn thẳng vào người trước mặt, ngang ngược nói:" Ở trong mắt anh tôi thật là rẻ mạt, anh nghĩ chỉ cần anh bố thí cho tôi một câu thích là tôi liền vui vẻ chạy về Cố gia sao? Tôi đã nói thích anh bao nhiêu lần trong những năm này, nhưng anh đã bao giờ nghe lời tôi nói một lần chưa? " Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi hơi lóe lên, ngực đột nhiên đau nhói, mím chặt môi không mở miệng.
" Ly hôn chính là kết thúc, không phải anh xin lỗi rồi nói câu thích là tôi sẽ đi theo anh, những vết thương trên người sẽ từ từ hồi phục, nhưng vết thương trên tim tôi sẽ không bao giờ lành.
"
“Tôi có việc cần làm nên đi trước, Cố tổng xin hãy mau chóng rời đi." "Chờ đã, Ôn Niệm Nam! "
“Ai bảo cậu đến đây?” Ba Ôn sau khi nghe thấy tiếng động thì bước ra ngoài, nhưng nhìn thấy Cố Ngôn Sanh, mặt đầy tức giận bước tới.
“Tiểu Niệm vì cậu mà chịu quá nhiều đau khổ, thân thể suy yếu, cậu đã không đối xử tốt với Tiểu Niệm mà còn chạy theo một kẻ giả mạo, bây giờ Tiểu Niệm đã buông tay, cậu cũng đừng chạy đến đây để giả mù sa mưa (đạo đức giả)”
Cố Ngôn Sanh hạ tay xuống liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ muốn xin lỗi vì những gì tôi đã làm trước đây, và tôi không muốn làm tổn thương em ấy nữa."
"Niệm Nam hiện tại có mối quan hệ rất tốt với Đường Sóc, bọn chúng cùng nhau làm việc cùng nhau đánh đàn cùng nhau về nhà mỗi ngày, so với lúc ở cạnh cậu thì vui vẻ hơn rất nhiều, vì vậy cậu đừng đến đây gây náo loạn” Ba Ôn xoay người ôm Ôn Niệm Nam nói: “ Tiểu Niệm, cùng ba ba đi vào”
Cố Ngôn Sanh nhìn theo bóng lưng Ôn Niệm Nam bỗng chìm đắm trong suy nghĩ, anh biết bây mình chạy đến nói xin lỗi là một điều không cần thiết.
Có lẽ anh muốn cho mình một cái cớ để đi tìm Ôn Niệm Nam, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, sự khác thường trong lòng anh càng lộ rõ.
Đường Sóc nhìn ảnh chụp trên điện thoại, tay cầm bút siết chặt, sắc mặt trở nên khó coi.
"Cố Ngôn Sanh lại một lần nữa xuất hiện ở nhà họ Ôn, bị nghi ngờ là cãi nhau với cha con nhà họ Ôn, Cố tổng cô đơn rời đi." Lại là Cố Ngôn Sanh tên này mỗi lần đều phải làm gì đó ...!
Nhớ tới buổi phỏng vấn của Ôn Nam Nam và phúc lợi phát sóng trực tiếp trên trang web vài ngày sau, ánh mắt của anh chợt lóe lên, đặt bút trong tay xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ mình đang ở bên cạnh Niệm Nam, không phải Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh đã làm những điều khiến Niệm Nam tổn thương, sẽ không bao giờ được tha thứ.
Chỉ cần mình nỗ lực một chút, làm mọi chuyện tốt hơn một chút, Niệm Nam sẽ yêu mình.
Yến hội Tưởng gia.
“Ừ, Cố tổng đến rồi.”
Cố Ngôn Sanh mặc một bộ vest màu đen cau mày đi đến, có người muốn đến gần chúc rượu nhưng đều bị Chu Nguyên Phong bên cạnh từ chối.
"Cậu đừng gây chuyện lúc này, đây là đại tiệc của Tưởng tổng, đừng nóng nảy gây chuyện”
Cố Ngôn Sanh phớt lờ Chu Nguyên Phong, bưng rượu lên một hơi uống cạn sạch.
“Tưởng tổng tới, chúng ta đi qua chào hỏi.” Cố Ngôn Sanh đứng dậy đi theo Chu Nguyên Phong, nhưng thấy Tưởng tổng không có đi tới đây, mà là đi ra cửa.
Chắc hắn đi gặp bạn nên không đến đó nữa, nói với Chu Nguyên Phong nói liền đứng dậy đi lên.
“Niệm Nam, tôi nghĩ rằng cậu sẽ không tới đâu, vẫn là Đường Sóc lợi hại, anh ta thực sự đã làm cho cậu đến.”
Ôn Noãn gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Chú Tưởng, ba của cháu nhờ cháu chào bác.”
“Được rồi, vào đi, tiệc đã bắt đầu rồi." Ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần Cố Ngôn Sanh chợt nghe thấy tiếng đàn quen thuộc, mở mắt nhìn xuống lầu, sững sờ không biết là ai.
Không biết từ khi nào có một cây đàn piano ở tầng dưới, Ôn Niệm Nam và Đường Sóc đang ngồi trước cây đàn piano và chơi đàn piano cùng nhau.
Một người màu trắng và một người màu xám đang chơi đàn vô cùng ăn ý.
Kỹ thật không giống nhau nhưng lại có thể hài hòa đến lạ thường, ánh sáng chiếu vào họ khiến cho đường nét trên mặt càng mềm mại hơn, cứ như thể hai người là một cặp trời sinh vậy.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Cố Ngôn Sanh tràn ngập ánh sáng lạnh, sắc mặt trở nên ảm đạm, chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất chướng mắt, liền đẩy đám người ra, bước tới đưa hai người bọn họ đi.