“Cố Ngôn Sanh, cậu muốn làm gì!” Ba Ôn đột nhiên giơ tay nhấc gậy đi về phía Cố Ngôn Sanh.
“Ba! Đừng!”
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh lạnh lùng, theo bản năng đưa tay lên chặn lại.
Ôn Niệm Nam nhìn ba đang kích động nhanh chóng tiến lên ngăn cản, ba hắn hiển nhiên là nhằm vào chân của Cố Ngôn Sanh, hắn biết là phụ thân muốn báo thù cho hắn.
Nhưng nếu họ thực sự đánh trúng, chắc chắn sẽ kết thù với Lưu Vân và Cố thị.
“A….” Một tiếng kêu bật ra, cây gậy đập vào vai Cố Ngôn Sanh, ba Ôn thấy hắn liền lấy tay che, nhấc gậy lên và đánh vào chỗ đó một lần nữa.
"Cậu đáng bị đánh chết! Cậu làm cho Tiểu Niệm của ta khổ sở, ta hận cậu! Cậu còn dám tới đây!"
Ôn Niệm Nam giữ chặt lấy ba lui về phía sau một bước cây gậy, ngơ ngác nhìn trước mặt cúi người che bả vai gương mặt biểu lộ sự đau đớn, Ngôn Sanh cúi đầu một lúc lâu không nói.
Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh trông vô cùng đau đớn, nếu như ngày thường nhất định sẽ nổi trận lôi đình nhảy đựng lên đánh người, bây giờ lại không đánh trả ...!
"Cố ...Cố Ngôn Sanh ...!anh thế nào rồi?"
Ôn Niệm Nam theo bản năng duỗi tay ra định đỡ rồi lại từ từ thu tay lại, mà không giúp anh ta nữa.
Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nhanh chóng thu lại của Ôn Niệm Nam, trong đôi mắt rũ xuống của anh hiện lên nét cô đơn.
“Tiểu Niệm, con không phải quan tâm đến cậu ta, cậu ta đáng bị như vậy!”
Ba Ôn mặc kê sự ngăn cản của Ôn Niệm Nam, tức giận nói: “Cố Ngôn Sanh, cậu muốn làm gì với Tiểu Niệm!”
Vai trái vẫn còn đau dữ dội, Cố Ngôn Sanh nâng mắt lên và nhìn Ôn Niệm Nam vừa muốn mở miệng nói, đột nhiên sững sờ.
Vừa rồi anh nhìn thấy một tia lo lắng trong mắt Ôn Niệm Nam.
Có phải Ôn Niệm Nam đang lo lắng cho anh ...!
Cố Ngôn Sanh đứng thẳng dậy , ngước mắt lên nhìn ba Ôn, người bên kia tức giận trừng mắt nhìn anh ta, như đang suy nghĩ điều gì, trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng.
Cố Ngôn Sanh lạnh lùng liếc nhìn ba Ôn, khẽ nhúc nhích bờ vai, sau đó hít một hơi, trầm giọng nói: “Ôn… chú Ôn, con muốn biết con đã chọc tức chú ở đâu?”
“Làm cái gì, không phải cậu là người rõ nhất sao? Ba năm qua cậu đã làm những gì?”
" Con không biết mình đã làm gì? Chú Ôn, chú có biết mấy gậy chú đánh và vết thương trên người con, con có thể kiện cho Ôn thị phải phá sản? "
Ba Ôn chế nhạo:" Vậy cậu đã làm gì Tiểu Niệm? Chẳng lẽ Tiểu Niệm không phải bị cậu đánh đập không ra gì trong mấy năm qua? "
Ôn Nịệm Nam nhìn thấy vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh u ám đáng sợ, nghĩ rằng anh ta đang suy nghĩ âm mưu đối phó với của ba mình, cậu rất sợ ba mình bị ghi hận, mở miệng nói, "Cố Ngôn Sanh, ba tôi không cố ý.
Ông ấy chỉ muốn bảo vệ tôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra, thì tính toán tới tôi.
”
“ Tiểu Niệm, con việc gì phải giải thích cho anh ta biết, tên khốn vô ơn này nên bị đánh, giết cậu ta sẽ không xứng với những khó khăn mà con phải chịu năm đó.”
“ Vô ơn? Ai là kẻ vô ơn? ”Cố Ngôn Sanh lạnh lùng nhìn về phía ba Ôn.
Ôn Niệm Nam bất ngờ nắm chặt tay ba Ôn: “Ba… đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta về đi.”
Ba Ôn đang định mắng lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt Ôn Niệm Nam đau lòng, liền không nói nữa.
“Được rồi, chúng ta quay về đi.”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, anh lạnh lùng nói: “Đánh người xong, lại muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?
Ôn Niệm Nam dừng lại, không quay đầu lại, siết chặt tay cha nói: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Niệm Nam một lúc lâu, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
"Tôi nói tôi bị chấn thương vai nghiêm trọng, em đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra."
"Chính anh có thể đến bệnh viện để khám, không cần tôi phải theo, tôi sẽ trả tiền khám."
"Em nghĩ tôi sẽ quan tâm đến tiền của em, được rồi Ôn Niệm Nam, đây là sự lựa chọn của em.
"
Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại, nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam và nói:" Hãy tìm Tiểu Lý và nói rằng tất cả các công ty sẽ hợp tác với nhà họ Ôn trong tương lai sẽ bị đưa vào danh sách đen.
Nói với tất cả công ty của Cố thị, về sau không ai được hợp tác với nhà họ Ôn ...!"
Cạch ...!Cạch ...!Điện thoại bị Ôn Niệm Nam lấy đi.
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên, anh ta quay lại với nụ cười, “Tôi biết em sẽ làm như vậy.”
Ôn Niệm Nam nhìn chiếc điện thoại di động vừa cướp được trong tay, ném xuống đất.
Quay đầu nhìn ba phía sau, Ôn Niệm Nam siết chặt tay, nhàn nhạt nói: “Được rồi… Tôi cùng anh đi bệnh viện kiểm tra.”
Thẩm Lạc An từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Tiểu Lý đang đứng trong hành lang giao nhiệm vụ cho nhân viên, liền chào đón anh ta bằng một nụ cười.
“Thư ký Lý.”
Tiểu Lý nhìn Thẩm Lạc An một lúc: “Anh Thẩm? Sao anh Thẩm lại ở đây? Cố tổng của chúng tôi hôm nay không có ở đây.
Chỉ có Chu tổng, anh có chuyện gì quan trọng không?”
Thẩm Lạc An cười đưa cái túi trong tay nói: "Tôi đã làm một số món mà anh ấy thích ăn.
Vì Ngôn Sanh không có ở đây, vậy anh có thể giúp tôi nhận nó, chờ khi anh ấy trở lại rồi ăn."
Dứt lời bước vào thang máy mà không nhìn lại, đối mặt với Tiểu Lý mỉm cười.
Tiểu Lý cầm lấy thức ăn trong tay nhất thời không hiểu vì sao Thẩm Lạc An vốn rất bám riết lấy Cố Ngôn Sanh, lúc này lại chỉ hỏi anh có ở đây không rồi chủ động rời đi.
Thẩm Lạc An trong thang máy nghiêng người sang một bên, lộ ra vẻ hung ác, cửa thang máy mở ra, có một người đứng ở cửa.
Hai người chỉ gật đầu một cái rồi rời đi, bàn tay như vô tình chạm vào nhau.
Ngồi vào trong xe, Thẩm Lạc An nhìn chiếc USB vừa nãy được người cạnh thang máy đưa cho mình, nở một nụ cười quái dị.
Người được Tần gia phái tới này vô cùng lợi hại, dễ dàng lấy được tài liệu mật của Cố thị, hiện tại cũng đã trộm tài liệu nhà họ Đường một cách thành công, cá lọt lưới, cá lọt lưới nên bọn họ đang chờ để bắt cá.
"Trò hay sắp được diễn ra rồi ..."
Thẩm Lạc An khởi động xe, lái đến nhà họ Tần, anh muốn giao USB cho Tần tổng.
Bệnh viện ...!
Ôn Niệm Nam ngồi trên băng ghế và chờ đợi kết quả cuộc thảo luận giữa Cố Ngôn Sanh và giám đốc trong văn phòng.
Vì việc của mình mà liên lụy đến ba, hi vọng không có vấn đề quá lớn.
Nhưng Ôn Niệm Nam vẫn siết chặt tay, mùi ngột ngạt trong bệnh viện khiến cậu cảm thấy gần như không thể cầm cự được.
Cậu không biết liệu mình đang lo lắng về vết thương của Cố Ngôn Sanh hay lo lắng rằng cha cậu sẽ bị liên lụy và bị đe dọa.
Hoặc ...mọi thứ ...!Cánh cửa phía sau cậu ta được mở ra, bác sĩ bước ra cùng với Cố Ngôn Sanh trong chiếc áo sơ mi trắng.
Cố Ngôn Sanh không mặc áo khoác vì anh ta đang đi kiểm tra vết thương.
Vài chiếc cúc trên áo sơ mi đã được mở.
Thấy hai người đi ra, Ôn Niệm Nam vội hỏi: "Anh ấy không sao đúng không? Không phải là gãy xương đúng không?"
Bác sĩ liếc nhìn Cố Ngôn Sanh ở bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Có dấu hiệu bị gãy xương nhẹ, trên vai có vết bầm tím lớn, phải chăm sóc thật tốt, nếu không việc hồi phục sẽ rất chậm.”
“Cái gì…” Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Gãy xương nhẹ? Vết bầm lớn?
Anh cho rằng đó chỉ là mấy vết bầm tím, sao có thể nặng như vậy ...! Rõ ràng cây gậy đó nếu bị cậu cầm chắc không thể đánh mạnh như vậy được.
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn bác sĩ, ánh mắt lóe sáng rồi gật đầu chào lại.
"Em nghe chưa? Anh rất đau, rất đau và cần có người chăm sóc."
"Anh ...!muốn tôi chăm sóc cho anh?"
Mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống nói: "Sao lại không? Nếu em chăm sóc tốt, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.
”
Chính mình đã phải chịu rất nhiều vết thương, rồi phải tự chăm sóc cho bản thân , nhưng sau khi hung thủ trở thành nạn nhân, anh ta đã nhờ người khác chăm sóc.
Nhưng hiện tại Ôn Niệm Nam không muốn gây ra phiền phức và không muốn cuộc sống phải trải qua nhiều khó khăn, thời gian tới sẽ tham gia cuộc thi và không thể để chuyện gì xảy ra được ...!
Ba cậu không thể chịu được sự đả kích nặng nề, nếu như Ôn thị thoát ly với Cố thị sẽ chịu tác động rất lớn, cậu không thể để tình hình công ty của ba trở nên tồi tệ.
Ôn Niệm Nam hít sâu một hơi nói: "Anh nói lời phải giữ lấy lời, khi anh bình phục, chuyện này liền kết thúc."
"Đương nhiên là được." Ôn Niệm Nam ánh mắt tối sầm lại: "Được rồi ...!tôi đồng ý!”
Cố Ngôn Sanh cầm thuốc mỡ mà bác sĩ kê đơn vừa rồi trên bàn đưa cho Ôn Niệm Nam.
“Lại đây bôi thuốc cho tôi .” Nói xong xoay người đi tới phòng VIP phía trước, Ôn Niệm Nam vừa đi vào liền thấy Cố Ngôn Sanh cởi quần áo, vừa cởi cúc áo vừa chịu đựng đau đớn, cẩn thận cởi áo sơ mi, chiếc áo sơ mi trắng dần dần để lộ tấm lưng với những cơ bắp hoàn hảo.
Ôn Niệm Nam sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc: “Anh… anh cởi áo làm gì?”
“Để em bôi thuốc .”
“Bôi thuốc chỉ cần cởi bỏ cổ áo, kéo vai áo, không cần cởi hết ra như vậy"
" Bởi vì tôi sợ tay chân em vụng về, tôi không muốn áo sơ mi được dính đầy thuốc "
Thấy Ôn Niệm Nam không có hành động gì khác, Cố Ngôn Sanh cau mày nhìn để Ôn Niệm Nam: "Làm mau, em muốn tôi đau chết sao?"
Ôn Niệm Nam cười giễu cợt : "Đau này không chết, loại đau đớn này tôi đã thử qua, không phải tôi cũng không chết sao?"
Ôn Niệm Nam đem thuốc bôi vào vai Cố Ngôn Sanh, chỗ bị thương đầy vết bầm tím, Cố Ngôn Sanh rùng mình ngay khi cậu ta bôi thuốc mỡ.
"Có phải rất đau không? Anh có thể chịu đựng được không? Rất nhanh sẽ lành lại"
Giọng nói vừa thốt ra, Ôn Niệm Nam đã bất ngờ, Cố Ngôn Sanh cũng bất ngờ.
Ôn Niệm Nam nhận ra mình đang nói chuyện với Cố Ngôn Sanh bằng giọng điệu Đường Sóc dụ dỗ mình bôi thuốc, sắc mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên, vừa thấy giễu cợt vừa đạo đức giả.
"Rất đau ...!nhưng tôi có thể chịu được ..."
Cố Ngôn Sanh không biết mình đã nói những lời này như thế nào, nhưng anh không khỏi bất ngờ khi nghe được giọng điệu nhẹ nhàng của Ôn Niệm Nam.
Ôn Noãn mím chặt môi tiếp tục bôi thuốc, mắt nhìn chằm chằm thuốc và vết thương trên tay.
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam chỉ cách mình trong lòng bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng khẽ cau mày, đang chăm chú bôi thuốc và băng bó vết thương.
Từ lâu hắn đã phát hiện Ôn Niệm Nam khi làm chuyện nghiêm túc sẽ đặc biệt chú ý, sẽ trở nên phản ứng không nhanh nhạy.
Giữa mũi ngửi thấy một mùi hương khiến anh một thời gian dài nhung nhớ làm anh vô cùng thoải mái, Cố Ngôn Sanh nhìn người đang ở gần, bàn tay không tự chủ mà vuốt mái tóc đen mềm mại.
Cố Ngôn Sanh xoa nhẹ mái tóc mềm mại, thấy Ôn Niệm Nam có vẻ không để ý đến động tác của mình, Cố Ngôn Sanh chậm rãi dời tay xuống, lòng bàn tay áp nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Quả nhiên Đường Sóc không có ở đây thì Ôn Niệm Nam mới chú ý đến mình.
Ít nhất thì bây giờ trong mắt Ôn Niệm Nam chỉ có mình anh ...!
Cố Ngôn Sanh vén mái tóc dài ra sau và nhéo nhéo tai Ôn Niệm Nam, đột nhiên Ôn Niệm Nam giơ tay nắm lấy rồi bỏ tay hắn ra.
"Đừng làm loạn, Đường Sóc ...!tôi đang bôi thuốc cho cậu mà ..."
Ngay khi giọng nói vừa dứt, sắc mặt Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên u ám và đáng sợ, anh đột nhiên nắm lấy tay Ôn Niệm Nam...!
Tác giả có điều muốn nói.
Cố Tra Tra ngạo kiều lại mạnh miệng, lời nói và trái tim không thống nhất, cũng đanh nỗ lực sửa đổi lại những tính xấu trước kia của mình, mặc dù vẫn còn mạnh miệng, nhưng cũng không dám động thủ với Ôn Niệm Nam (chủ yếu là không dám)
Chương này có ngọt không? (Dì cười)?
Chương này có bị coi là cặn đường trước mũi dao không?
Bình tĩnh đi các bảo bối, không phải truy thê đã thành công, cũng không phải là Niệm Niệm có quan hệ tốt với Cố Tra Tra.
Sau khi theo đuổi vợ vẫn còn chưa thay tính đổi nết xấu xí kia, làm sao có thể đưa Niệm Niệm cho anh ấy?.