Ôn Niệm Nam ngẩn người cuộn mình trong bồn tắm, chậm rãi cúi đầu nhìn dấu nhẫn trên ngón áp út tay phải, trong lòng tràn đầy chua xót.
Câu yêu của Cố Ngôn Sanh có vài phần thật lòng ...!
Chỉ vì anh ta biết rằng hồi đó cậu là người đã cứu mình, nên anh mới nói ra câu yêu này, tình yêu xuất phát từ lòng thương hại và cảm giác tội lỗi này quá rẻ mạt...!
Thẩm Lạc An muốn loại tình yêu này, nhưng Ôn Niệm Nam không muốn.
Ôn Niệm Nam đứng dậy nhấc chân rời khỏi bồn tắm, nhất thời không để ý nước trên mặt đất, khuỵu gối lên bồn tắm, liền hít hà một hơi.
Di chứng ở chân của Ôn Niệm Nam vẫn rất nghiêm trọng, đi lâu hay đụng vào cũng có thể bị đau, nhưng câu không nói với ba và Đường Sóc mà chỉ có thể uống thuốc giảm đau để khống chế cơn đau.
Điện thoại reo.
Là Đường Sóc gọi đến.
“Alo, Niệm Nam , cậu đã đi ngủ chưa?”
Ôn Niệm Nam uống thuốc giảm đau xong, nói: “Ừm, vừa đi tắm xong rồi đi ngủ.”
“ Niệm Nam …” Giọng nói yếu ớt của Đường Sóc vang lên.
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không thể hiểu được ...!Anh trai tôi nói rằng công ty đã ổn định rồi, nhưng tại sao anh ấy lại đi ra nước ngoài để nói về dự án với một người mà anh ấy không quen biết? Anh ấy rõ ràng là một người thận trọng và cảnh giác như vậy, thì sao có thể lên trực thăng không biết lai lịch … ”
Ôn Niệm Nam bóp điện thoại, có nên nói cho Đường Sóc biết tình trạng của Khải Duyệt không.
“Tôi đang nói cái gì vậy, tôi chỉ muốn nói lời chúc ngủ ngon với cậu, sao có thể nói thế này, không sao đâu, cậu ngủ đi, ngủ ngon.”
Ôn Niệm Nam mơ hồ nghe thấy giọng mũi của người đầu dây bên kia, Đường Sóc đã khóc…
Ôn Niệm Nam an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, cậu còn có các cô chú chăm sóc, còn có rất nhiều người hâm mộ đang chờ những bản nhạc của cậu.”
“ Ngủ ngon, Niệm Nam.”
“Ngủ ngon.”
Đường Sóc cúp máy và ném điện thoại trên ghế sô pha, cầm lấy chai rượu trên bàn ngửa cổ uống trực tiếp.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Đường Sóc ấn kết nối điện thoại, khàn giọng hỏi: "Này ...là ai?"
"Đường thiếu gia, anh có muốn biết tại sao anh trai của anh lại đi đến nước N không?"
Đường Sóc sửng sốt, " Anh là ai? "
" Đừng bận tâm tôi là ai, trước tiên anh đọc nội dung của các link tôi gửi đến rồi nói chuyện với tôi.
"
Đường Sóc ấn mở các link, sau khi nhìn vào nội dung của chúng cơ thể lập tức đóng băng.
Tất cả chuyện ba ngày trước khi Đường Luân Hiên xảy ra tai nạn, anh đến tập đoàn Cố thị để tranh luận… Khải Duyệt tiết lộ thông tin và không có người tài trợ… rồi anh được điện thoại đi N quốc bàn hạng mục
Anh không bao giờ biết rằng anh trai của mình đã làm rất nhiều để anh không phải lo lắng....!
Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại tiếp tục vang lên: "Anh muốn biết ai đã giết chết anh trai của anh không? Đây không phải là một vụ tai nạn."
ngay lập tức mắt Đường Sóc đỏ hoe, vội vàng hỏi: "Anh đang là...!Anh biết ai đã giết anh trai tôi? Là ai?"
"Anh đã lấy đồ của anh ta, tất nhiên anh ta phải lấy lại đồ của anh ta và chỉ có gạt bỏ anh trai cậu mới dễ dàng đối phó với cậu.
Tôi sẽ gửi cho anh vài bức ảnh, chắc chắn cậu sẽ hứng thú.
”
Điện thoại đột nhiên bị cúp.
Đường Sóc nhanh chóng mở những bức ảnh được gửi, nhưng nhìn thấy chiếc xe đậu gần máy bay trực thăng, một bóng người quen thuộc mặc áo đen đang dựa vào xe, trên tay anh ta đeo một chiếc nhẫn ...!
Là Cố Ngôn Sanh!
Là Cố Ngôn Sanh làm!
Đường Sóc từ từ ngã ngồi xuống đất, nắm chặt điện thoại nhìn chằm chằm bức ảnh, trong mắt thoáng hiện một tia ớn lạnh.
Cố Ngôn Sanh...!
========****==========
Tần gia.
Hôm nay, Tần Tề Bách mời vài người ra ngoài chơi, khi đi ngang qua phòng làm việc thì nghe thấy tiếng của ba mình và một người khác.
"Lần này đã làm rất tốt.
Chủ ý của cháu trai Thẩm Lạc An của ông thực sự rất lợi hại.
Dùng một cơ thể tương tự để làm thế thân ly gián chúng.
Bây giờ Đường Sóc đã rất căm thù Cố Ngôn Sanh, màn kịch tiếp theo chắc hẳn sẽ rất thú vị."
Thẩm Lạc An đánh cắp tài liệu mật rồi đưa đến cho nhà họ Tần, sau khi nhà họ Tần có được dự án đấu thầu, nhà họ Tần đã dùng việc này để đổ lỗi cho Đường Luân Hiên, nhằm ngăn cản nhà họ Đường trở nên mạnh mẽ hơn cùng với nhà họ Cố, đã khiến cho nhà họ Cố có thêm một kẻ thù.
Thẩm Thiên Hào gật đầu nói: “Đúng vậy, Chủ tịch Tần, nhờ Chủ tịch Tần có biện pháp tống khứ Đường Luân Hiên, ly rượu này tôi xin kính ngài.”
Tiếng nói từ thư phòng phát ra làm Tần Tề Bách có chút kinh ngạc, việc Đường Luân Hiên mất tích là do cha anh ta gây ra? Anh luôn nghĩ rằng Thẩm Lạc An đã tự mình làm điều đó để đạt được mục đích của mình.
Không ngờ tiểu tiện nhân Thẩm Lạc An lại đánh cắp bí mật công ty của người anh ta thích, thực sự là một kẻ xấu xa đáng khinh.
"Thiếu gia? Làm sao cậu có thể nghe trộm?" Tiêu Kỳ Hạo kéo quần áo của Tần Tề Bách lại.
Tần Nghị bất ngờ nói: "Buông ra, anh có biết quần áo mới của tôi rất đắt không "
“Mặc đẹp như vậy là muốn đi đâu?”
"Tất nhiên là tôi đến khách sạn Kim Thái để tìm người mua vui suốt đêm.
Anh anh ở nhà nhớ yểm trợ cho tôi và nói với ba tôi rằng tôi đã ngủ rồi.
Tạm biệt Tiêu Kỳ Hạo, tôi đi đây."
"Được … ”
Tiêu Kỳ Hạo hậm hực nhìn theo bước chân của người đã rời đi, nụ cười trong mắt anh dần biến mất, trong mắt thoáng qua một cảm xúc vô hình.
Bác Từ và dì Lan đã đợi ở cửa đến khuya, nhưng Cố Ngôn Snh vẫn chưa về nhà.
"Quái lạ, không phải tiên sinh nói là đi thăm trường cấp ba sao? Sao lại về muộn như vậy?"
Bác Từ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã gần mười hai giờ, mà Cố Ngôn Sanh vẫn chưa về.
Đột nhiên đèn xe cách đó không xa lóe lên, xe của Cố Ngôn Sanh từ từ lái vào.
Sau khi cửa xe mở ra, Cố Ngôn Sanh bước xuống, người nồng nặc mùi rượu, trực tiếp bước vào nhà mặc kệ dì Lan.
“Tiên sinh…tiên sinh, cậu làm sao vậy?”
Dì Lan nhìn thấy bàn tay bị kẹp của Cố Ngôn Sanh và vội vã hỏi: "Trời ơi, đã xảy ra chuyện với bàn tay của cậu"
Bác Từ đã sửng sốt khi nhìn thấy nó, liền đi lên lầu để lấy hộp thuốc để băng bó lại cho anh, cả quá trình anh chỉ nhìn xuống đất mà không có phản ứng gì.
Dì Lan vừa lẩm bẩm vừa băng bó: "Bị kẹt cửa xe à? Sao lại bất cẩn như vậy? Đau quá."
"Dì Lan ...dì thấy con đối xử với Ôn Niệm Nam sau khi kết hôn như thế nào?"
Dì Lan bị anh hỏi vậy đột nhiên sợ hãi, mở miệng nói: "Hả? Ý cậu là gì?"
Cố Ngôn Sanh rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên cảm xúc: "Tôi đối với em ấy rất tệ sao?"
Dì Lan không biết trả lời thế nào, thực sự tiên sinh nhà mình đối xử với vợ rất tệ, thậm chí thái độ còn tệ đến mức tùy ý đánh đập, mắng mỏ.
"Cái này ...là có chút hà khắc.
Tiên sinh, tính cách cậu từ nhỏ đã không giỏi bộc lộ cảm xúc.
Nếu cậu không nói chúng tôi cũng biết cậu quan tâm đến chúng tôi, chúng tôi đã quen rồi, nhưng phu nhân không biết, và chính cậu cũng không biết.
Thực tế, mỗi lần cậu kích động đều là vì phu nhân, nhưng mỗi lần đều là cậu đẩy phu nhân ra xa hơn và xa hơn, cậu và Thẩm thiếu gia ...!"
" Tôi và Thẩm Lạc An là không có khả năng.
Tôi không thích cậu ta chút nào, tôi cũng sẽ không lấy cậu ta.”
Bác Từ và dì Lan nhìn nhau không tin.
Tiên sinh thực sự nói rằng cậu ấy không thích Thẩm Lạc An?
Sau khi băng bó vết thương trên tay, anh lên lầu, dì Lan nhớ ra thức ăn trên bàn, vội hỏi: "Tiên sinh, cậu ăn chưa? Tôi làm món cậu thích ..."
"Không, tôi muốn ở một mình.
Không ai được phép vào.
”
Cố Ngôn Sanh lững thững bước lên lầu, nhưng anh vừa mở cửa bước vào, trong căn phòng thiếu ánh sáng, dường như anh nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ ngủ màu xanh lam đang đứng bên cửa sổ.
"Ôn Niệm Nam ...!Là em sao ..."
Cố Ngôn Sanh thấy căng thẳng, đang định bước tới thì người trước mặt đột nhiên biến mất, anh nhận ra đây chỉ là ảo giác.
Anh ngồi trên giường che mắt, nhìn vào tủ quần áo.
Đã từng ...!lần nào cũng có một bộ đồ ngủ màu xanh lam trong tủ ở tầng thứ hai ...!
Nhìn xuống vết răng mờ mờ trên cổ tay được băng bó, trong mắt anh hiện lên một điều khó nắm bắt.
Ngày hôm sau tỉnh lại anh nhìn điện thoại rất lâu, rồi lái xe đến công ty mà không ăn sáng.
“Cố tổng, chào buổi sáng .”
“Cố tổng, buổi sáng tốt lành!”
“Cố tổng.”
Kể từ khi Chu Nguyên Phong đột ngột từ chức, các nhân viên của công ty đã trở nên sợ hãi Cố Ngôn Sanh và trở nên thận trọng.
Cố Ngôn Sanh phớt lờ người vừa chào, mặt không cảm xúc quay người đi về phía văn phòng, nhưng tấm gạc trên cánh tay của anh đặc biệt dễ thấy.
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại từ lúc bước vào văn phòng, và rút điện thoại ra một lúc lâu, như thể đang chờ một cuộc gọi.
Anh tìm thám tử tư để điều tra sự việc, chỉ mất hai ngày để tìm ra tất cả sự thật ...!
Anh ở trước cửa sổ sát đất từ từ lấy sợi dây chuyền ra, vuốt nhẹ, một nỗi buồn thoáng qua trong mắt anh.
Chỉ cần đợi, đợi hai ngày ...!anh ấy có thể biết chuyện gì đã xảy ra khi Ôn Niệm Nam cứu mình ...!
"Cố tổng, cuộc họp sắp bắt đầu."
"Đã biết."
Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền vào cổ, xoay người cầm tập tài liệu và bước ra ngoài.
Ôn Niệm Nam đã không gặp Đường Sóc trong vài hôm kể từ lúc chia tay ở bệnh viện, gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Nếu Đường Sóc không nói trước với L là cậu ở nhà chăm sóc mẹ nên không đến studio, thì cậu sẽ nghĩ rằng Đường Sóc đã mất tích ...!
Nhưng điều khiến Ôn Niệm Nam khó chịu lần này là Đường Sóc chỉ nói chuyện với L, mà không nói với mình.
Ôn Niệm Nam đang ở trong phòng piano để viết một bài hát mới sẽ phát hành trong tuần này, sau khi viết một đoạn văn, cậu ngừng viết khi thấy khát nước, cậu đứng dậy rồi rót một cốc nước.
"Tập đoàn Khải Duyệt sau khi lâm vào khủng hoảng lớn liền xoay chuyển, công ty bắt đầu trở lại, Đường Sóc trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Khải Duyệt , buổi họp báo tổ chức vào buổi trưa hôm nay sẽ công bố kế hoạch của Đường Sóc đối với Khải Duyệt ..."
Ôn Niệm Nam ngây người.
Từ tin tức trên TV, Đường Sóc trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Khải Duyệt? Mấy ngày nay cậu ta bận việc công ty ...!
L cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Ồ? Đường ca sau khi trở thành ông chủ của công ty sẽ đến studio sao? Anh ấy còn cần chúng ta không?"
Ôn Niệm Nam không ngờ tới Đường Sóc đột nhiên tuyên bố tiếp quản Khải Duyệt, tin tức về Khải Duyệt vẫn đang chiếu trên TV, đột nhiên mọi thứ trở thành hiện trường của buổi họp báo.
Ôn Niệm Nam đột nhiên không nhận ra Đường Sóc là người đang ngồi trước máy quay đang thoải mái trả lời các câu hỏi trên TV ...!
Mái tóc ngắn bồng bềnh buông xõa tự nhiên của anh ấy đã được chải lại và trở nên chững chạc hơn một chút, bộ vest cũng già dặn hơn một chút, trang phục thoải mái thường ngày biến thành một bộ lễ phục màu đen.
Điều kỳ lạ nhất đối với Ôn Niệm Nam chính là ánh mắt ...!Đôi mắt cong lên khi cười đã thay đổi, ánh mắt bây giờ vô cùng lạnh lùng ...!
Tác giả có chuyện nói:
Haha.
Các bảo bối đang mong chờ ai nhất?
Tiểu Tần tổng luôn ghét Thẩm Lạc An, Haha sau khi Thẩm Lạc An không có ai che chở thì hắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Tiểu Tần tổng, đừng kéo tôi! Tôi đi ra ngoài để tiêu rất nhiều tiền! !
Gặp Cố Tra Tra ...!ôi, tôi lại bị đánh nữa, về nhà thành thành thật thật tìm Tiêu Kỳ Hạo để than thở)
Chu Nguyên Phong: Tầng trên là một đứa bé cay đắng
Đường Luân Hiên: Tầng trên thêm một đứa bé cay đắng
Tổng cộng có ba cặp CP?
Trailer: Tìm hiểu quá trình điều trị từ ba Ôn; Khải Duyệt cùng Cố thị đối địch; chiếc nhẫn bị tìm ra – thật giả chiếc nhẫn của Thẩm Lạc An