Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa


Editor: Cheeng Cheeng
Tiếng nước trong phòng tắm từ từ ngừng lại, Cố Ngôn Sanh ở trong phòng nắm chặt quần áo.
Sau khi tắt vòi hoa sen, Ôn Niệm Nam dùng khăn tắm lau người, vươn tay muốn lấy quần áo trên giá, mới phát hiện trên kệ trống không.
Quần áo của anh ...!ở bên ngoài.
Vừa rồi, để tránh Cố Ngôn Sanh, anh vội vàng chạy vào phòng tắm và quên lấy quần áo.
Ôn Niệm Nam vừa định mở cửa kính, anh đột nhiên buông tay ra, trong mắt đầy vẻ xấu hổ.
Quần áo của anh ở bên ngoài, Cố Ngôn Sanh vẫn ở trong phòng, không thể quấn khăn tắm chạy ra ngoài lấy quần áo.
Cố Ngôn Sanh nghe thấy tiếng động bên trong, nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm rồi quay lại giường ngồi, muốn đợi Ôn Niệm Nam không chịu được mà chủ động nói.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, bên trong cũng không có tiếng nước.ở
Cố Ngôn Sanhđứng dậy đi tới cửa phòng tắm sợ có chuyện xảy ra, đang định giơ tay gõ cửa, giọng nói của Ôn Niệm Nam từ bên trong truyền đến.
"Anh ...!có thể giúp em lấy quần áo được không?"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, khóe miệng anh bất giác nhếch lên, anh đáp: "Được."
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, qua lớp cửa kính mờ mờ nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang đi vào, trong tiềm thức siết chặt tay nắm cửa.
"Tôi đem quần áo đưa vào, muốn tôi đưa cho em sao?"
Ôn Niệm Nam gật gật đầu, thấy anh không có hành động, mới nói: "Anh để trên giá đi, sau đó em sẽ lấy."
"Gía nào? Hay là em mở cửa ra rồi tôi đưa cho em."
Ôn Niệm Nam khẽ mở cửa, nhìn thấy quần áo, giật lấy rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi mặc quần áo và bình tĩnh lại một lúc, Ôn Niệm Nam ra mở cửa, nhưng vừa mở cửa, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Ngôn Sanh.
"Tại sao anh vẫn còn ở đây?"
Cố Ngôn Sanh vẫn ở đây mà không ra ngoài.
Cố Ngôn Sanh nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Ôn Nam Nam khi vừa mới tắm xong, trái tim anh chợt run lên, ngẩn người nhìn về phía trước nói: "Em như thế này trông rất tuyệt..."
Sau đó, anh ta từng bước đi tới chỗ Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy si mê.
Ôn Niệm Nam lùi lại một bước mà lui vào phòng tắm, hoảng sợ nói: "Cố Ngôn Sanh, em buồn ngủ, em muốn đi ngủ..."
Cố Ngôn Sanh không dừng lại, từng bước một tiến đến dựa vào vách tường trong phòng tắm ôm lấy anh, cúi đầu dụi mũi vào cổ Ôn Niệm Nam, giọng nói khàn khàn: "Em thơm quá, anh hôn em được không?"
Nghe xong mặt Ôn Niệm Nam đỏ bừng, vội vàng từ chối: "Cố Ngôn ..."
“Suỵt… Đừng nói chuyện, sẽ rất thoải mái.” Cố Ngôn Sanh liếc anh một cái, đưa ngón tay đặt lên môi ngăn anh nói.
Cố Ngôn Sanh kéo cà vạt của mình ném xuống đất, chân chen vào giữa hai chân Ôn Niệm Nam khiến anh không thể khép lại, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như tuyết.
"Không ...!không được cắn cổ! Ngày mai em phải ghi hình." Ôn Niệm Nam vỗ vỗ anh, che kín cổ.
"Không cắn cổ được vậy thì có thể cắn những chỗ khác không?"
Ôn Niệm Nam sửng sốt: "Cái ...!cái gì?"
Một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, bàn tay đang đặt ở giữa eo Ôn Niệm Nam đột nhiên thò vào trong quần áo của anh, nhẹ nhàng cởi cúc quần áo mà Ôn Niệm Nam vừa mặc vào, ngón tay sờ sờ ngực anh dỗ dành: “Anh cắn vào đây được không? "
Cố Ngôn Sanh nhìn người đang đỏ mặt, ánh mắt hơi lóe lên, đột nhiên có một bàn tay duỗi tới dưới lưng từ từ chạm xuống, đưa tới giữa hai chân của hắn, nói: "Còn ở đây? Cũng có thể cắn sao?"
Đột nhiên Cố Ngôn Sanh bóp nhẹ vào đùi trong, thân thể Ôn Niệm Nam đột nhiên run lên, hai mắt đỏ hoe, cả người run lên: "Anh...!Đồ lưu manh..."
"Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi chỉ lưu manh với em."
Ôn Niệm Nam thấy trong mắt Cố Ngôn Sanh đầy vẻ si mê, hăn đã động tình rồi, người anh run lên, đột nhiên bàn tay cởi áo sơ mi của anh và duỗi vào trong, anh đột nhiên hoảng sợ.
"Tôi...!Tôi không muốn..."
Không muốn ở đây? Trong phòng tắm...
Một tia sợ hãi chợt lóe lên trong đầu Ôn Niệm Nam, đột nhiên đẩy Cố Ngôn Sanh ra, cầm lấy vòi hoa sen phun vào người anh.
Cả người Cố Ngôn Sanh run lên trong làn nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo lại, sững sờ nhìn Ôn Niệm Nam, nhìn thấy người trước mặt quần áo xộc xệch, ánh mắt sợ hãi, sau đó mới nhận ra mình đã làm gì.

.
"Niệm Niệm anh không cố ý ...!cố ý cưỡng ép em.

Anh xin lỗi, anh sẽ không làm nếu em không muốn."
Cố Ngôn Sanh bước tới để an ủi Ôn Niệm Nam, nhưng bị né tránh, không nhìn anh ta, mở cửa và rời khỏi phòng tắm.
Cố Ngôn Sanh nhìn mình trong gương, dưới khóe mắt hiện lên một vệt máu, anh siết chặt tay mình.
Ôn Niệm Nam đã rời đi vào sáng sớm hôm sau, anh đã hứa hôm nay sẽ đi cùng anh đến studio, nhưng anh đã bị bỏ lại.
Trong phòng họp của tập đoàn Tưởng thị, có vài ông chủ của tập đoàn đang nói về điều gì đó.
Phó chủ tịch họ Tưởng ngồi sang một bên không nói tiếng nào, trong khi Tần Tề Bách ở trong góc thì ngơ ngác nhìn đồng hồ.
" Đường tổng cũng tới rồi, mau ngồi đi."
Đường Luân Hiên đi vào, mỉm cười gật đầu, đi tới vị trí bên cạnh Tần tổng ngồi xuống.
Những người bên cạnh nhìn thấy anh đi tới thì cố ý hỏi: "Hóa ra là Đường thiếu gia, tôi nhớ chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt là Đường Sóc đúng không? Em trai Đường Sóc của anh không có ở đây, sao anh lại ở đây ?"
Đường Luân Hiên cười nói: "Em ấy không được khỏe.

Khoảng thời gian này em ấy không đến công ty, tạm thời tôi sẽ tiếp quản công ty."
"Tạm thời? Chậc chậc chậc, Đường tổng, anh đã nắm công ty trong tay nhiều năm, lúc đó anh biến mất, công ty mới do Đường Sóc phụ trách.

Bây giờ anh trở lại, anh ta liền bị bệnh rồi biến mất.

Người không biết còn tưởng anh động tay động chân để đoạt lại công ty"
"Chuyện này có gì kỳ quái, không có huynh đệ trước mặt lợi ích."
“Náo nhiệt như vậy sao?” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.
Cố tổng nhìn thấy Chu Nguyên Phong đi đến liền ngậm miệng, hắn không thể động vào tập đoàn Cố thị.
"Tôi không biết hôm nay lại thảo luận về tình cảm anh em của người khác.

Thay vì lo lắng cho người khác, Cố tổng nên lo lắng cho bản thân với tính thích gieo họa người khác, tránh cho sau này lại có một đám người thân đến nhận họ hàng rồi tranh giành tài sản”
Khuôn mặt của Cố tổng đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, không dám mở miệng.
Chu Nguyên Phong đi đến bên cạnh Đường Luân Hiên ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt xanh xao của anh.
Thấy mọi người đã đến, Phó chủ tịch Tưởng cũng bắt đầu nói chuyện, mọi người đang cẩn thận lắng nghe, nhưng Chu Nguyên Phong lại bí mật đưa tay xuống dưới bàn, nắm tay Đường Luân Hiên.
Đường Luân Hiên nhìn Chu Nguyên Phong một cái, hốt hoảng liếc nhìn những người xung quanh, không dám nói mà dùng khẩu hình miệng: "Anh điên rồi sao? Có người ở đây."
Chu Nguyên Phong một tay chống cằm lên bàn, nhìn nghiêng về phía Đường Luân Hiên, dùng khẩu hình nói: "Anh nhớ em, ngoan, đừng nhúc nhích, để anh cầm tay."
Đường Luân Hiên nhìn khẩu hình của anh ta liền sửng sốt, tại sao lời nói vô tư của Chu Nguyên Phong lại khiến anh ta cảm thấy như giọng điệu của một tên lưu manh già đời.
Chu Nguyên Phong cứ nắm tay dưới bàn như thế này, xoa miết một lúc, thậm chí đến lượt Chu Nguyên Phong phát biểu ý kiến, hắn vẫn có thể vừa bóp tay vừa lạnh lùng trả lời.
"Lão lưu manh..."
"Tôi đã nghe thấy rồi."
Đường Luân Hiên nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, nhanh chóng rút khỏi tay hắn.
Chu Nguyên Phong giả vờ sắp xếp thông tin trong tay, cúi người nói nhỏ: "Ừm, tôi nghe thấy rồi, lần sau em nguyền rủa ai đó trong lòng là được rồi.

Một lão lưu manh nhìn chằm chằm vào em từ ngoài cửa sẽ nhớ mọi hành động của em.

"
Lúc Đường Luân Hiên đang định nói gì đó, anh đột nhiên cảm thấy Chu Nguyên Phong dùng chân cọ vào chân mình, anh đỏ mặt, cả người trong phút chốc trở nên căng cứng.
Tần Tề Bách cảm thấy nhàm chán, không có nghe kỹ nội dung đề án, cho nên thản nhiên nhìn ngang ngó dọc.
Đột nhiên anh nhìn thấy chân của Chu Nguyên Phong đang di chuyển, anh mở to mắt khi nhìn thấy bàn tay đang nắm của hai người họ.
Mẹ kiếp! Một lần nữa!
Những người trong tập đoàn Cố thị chuyên chọn những người đẹp có tính cách tốt và dịu dàng, một người là Ôn Niệm Nam và người còn lại là Đường Luân Hiên.
Nhưng điều anh không ngờ là Đường Luân Hiên, người luôn khiêm tốn, nhã nhặn và dịu dàng lại đồng ý ở cùng một tên cặn bã như vậy.
Tần Tề Bách đang ngồi bên cạnh Đường Luân Hiên, tầm mắt vừa đúng để nhìn thấy hành động lén lút của Chu Nguyên Phong với Đường Luân Hiên.
Chu Nguyên Phong cảm thấy ánh mắt của Tần Tề Bách, giương cặp mắt lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười nguy hiểm, giơ tay dùng động tác cắt cổ.
"Tiểu Tần tổng, đôi mắt là thứ rất quý giá.

Không cần giữ gìn để nhìn ngắm cảnh đẹp sao? Một ca phẫu thuật cấy ghép khá tốn kém."
Tần Tề Bách sợ hãi rụt cổ lại, vô thức lùi ghế về phía sau, nhà họ Cố là một lũ chó điên, nên tốt hơn hết là đừng chọc tức hắn.
Tại hậu trường ghi hình chương trình, Ôn Niệm Nam sững sờ khi nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại.
Bức ảnh trên điện thoại di động là từ Weibo, được các phóng viên chụp lén khi anh và Cố Ngôn Sanh rời studio vào ngày hôm qua.
Tất cả các bình luận là của các fan hâm mộ họ.
[Thật ngọt ngào! Hai người họ lại có bức ảnh chụp chung, đón nhau sau khi tan làm.

Không phải bây giờ chỉ cần thông báo kết hôn sao? ! ]
[Cố tổng so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, bây giờ cảm thấy trong đầu Cố tổng đều là màu hồng, trong mắt không còn tia sát khí nữa]
[Tôi đang canh giữ Weibo và chờ họ thông báo kết hôn, tôi muốn mang biểu ngữ tái hôn! ]
[Ăn đường mỗi ngày, tôi đã quên mất khoảng thời gian trước tôi ghét Cố tổng ứa răng, bây giờ ngọt ngào quá, tôi đang chờ xem công bố kết hôn! Mong hôn lễ được phát sóng trực tiếp! ]
Thông báo kết hôn ...
Một cảm xúc vô hình lóe lên trong mắt, Ôn Niệm Nam liền đặt điện thoại xuống.
Hôm qua Cố Ngôn Sanh nói với anh rằng ấy sẽ đi cùng anh đến chỗ ghi hình cho chương trình trong một ngày với tư cách là một nhân viên.
Sáng nay anh không cho Cố Ngôn Sanh đi cùng, cũng không gọi anh ấy dậy, hôm qua anh bị Cố Ngôn Sanh làm cho hoảng sợ, nếu đi theo anh nữa thì anh không biết làm sao.
Nhân viên cầm danh sách đi vào, cười nói: "Các thầy cô có thể nghỉ ngơi và bắt đầu ghi hình chương trình sau hai tiếng.

Anh có thể xem những câu hỏi mà chương trình muốn trả lời trước."
Ôn Niệm Nam không muốn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hiện tại đang đi làm, chỉ muốn hoàn thành tốt công việc.
" Lăng Lăng, cho tôi xem các câu hỏi sẽ được hỏi trong chương trình."
Ôn Niệm Nam vuốt mái tóc trước gương, thấy Lăng Lăng không đáp, đang định nói lại thì đột nhiên trong gương xuất hiện một người quen thuộc, đưa cho anh đáp án.
"Tôi đã nói rằng tôi sẽ là nhân viên của em trong một ngày, và tôi sẽ làm điều đó nếu tôi đã hứa với em."
Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh, người có vết thương ở khóe mắt, Cố Ngôn Sanh nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, anh ta cũng nhìn thấy nhân viên và khách đang sững sờ phía sau anh ta.
"Cố ...!Vua hot search Cố Ngôn Sanh!!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui