Thấy Ôn Niệm Nam vẫn một mực giữ quyết định muốn ly hôn, trong mắt Lục Vân lóe lên một tia khác lạ.
“Niệm Niệm, mẹ biết con là đứa trẻ biết nhớ ơn, năm đó khi công ty của cha con gặp vấn đề về tài chính cũng là nhờ hai nhà Cố Lục ra tay giúp đỡ vượt qua, hiện tại dự án hợp tác giữa ba nhà chúng ta cũng không ít, nếu như hai con ly dị, vậy bên cha con phải làm thế nào? Con nỡ để ông ấy phải khó xử sao?”
Dù sao trong giới kinh doanh, Lục Vân cũng nổi tiếng là một người phụ nữ thành đạt nhờ vào thủ đoạn như sấm rền gió cuốn trêи thương trường, từ trước đến nay phong cách làm việc của bà vẫn luôn khôn khéo lại không hề chùn tay, vì không để Ôn Niệm Nam ly hôn, Lục Vân đành phải sử dụng thủ đoạn trong làm ăn này.
Quả nhiên Ôn Niệm Nam do dự, ngạc nhiên nhìn Lục Vân thật lâu không nói gì.
Cha cậu…
Lúc công ty xảy ra chuyện, mỗi ngày cha cậu đều đi sớm về trễ, thân thể ngày càng gầy gò, là Lục Vân đã ra tay giúp đỡ.
Hiện giờ việc làm ăn của công ty phát triển ngày càng tốt, cha cậu cũng rất vui vẻ, vậy nếu như cậu ly hôn thì cha cậu sẽ thế nào?
“Niệm Niệm, con cho thằng bé thêm một cơ hội nữa được không con? Coi như con nể mặt mẹ đi?”
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lục Vân, Ôn Niệm Nam mím chặt môi, cậu thỏa hiệp: “Vâng… được ạ…”
Có lẽ vì cha cậu, vì công ty… cũng có lẽ là vì sức mạnh trong tim cậu vẫn chưa chấp nhận thất bại, muốn thử một lần cuối cùng…
Lục Vân nghe Ôn Niệm Nam đồng ý thì thở phào một hơi.
Đồng ý là tốt rồi, chỉ cần hai đứa trẻ này có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn, chỉ cần không cho Cố Ngôn Sinh nghe lời của người khác từ một phía, sẽ không phí công bà vứt mọi việc công ty ở P mà gấp gáp trở về.
“Niệm Niệm con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa mẹ sẽ nói dì Lam nấu ít cháo bổ cho dạ dày mang lên, con cứ nghỉ trước đã.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Lục Vân nhẹ tay đóng cửa phòng, nặng nề xoay bước tới phòng làm việc.
Vừa mới đi tới đã nghe thấy tiếng cãi lộn bên trong, bà đẩy cửa tiến vào.
“Lại ồn ào cái gì? Hôm nay to tiếng còn chưa đủ à?”
Không biết vừa rồi hai người trong phòng nói chuyện gì, chỉ thấy hai tay Cố Ngôn Sinh đang túm cổ áo Chu Nguyên Phong, trêи mặt tức giận nổi đầy gân xanh trừng mắt nhìn anh.
“Còn không buông tay ra? Mày cảm thấy Nguyên Phong đánh không lại mày à?”
Cố Ngôn Sinh không cam lòng thả tay, đứng sang bên cạnh, tức giận nói: “Dựa vào đâu mà mẹ tước quyền quản lý công ty của con giao cho Nguyên Phong? Mẹ đã nói chuyện với ông nội chưa?”
Lục Vân ngồi xuống, liếc mắt ra hiệu Cố Ngôn Sinh cũng ngồi lên sofa bên cạnh, hờ hững mở miệng: “Ông nội không cần phải biết, sau này Nguyên Phong sẽ ở lại đây giúp đỡ, không về F nữa, tránh cho mày lại bốc đồng làm ra chuyện gì.”
Thấy Cố Ngôn Sinh đen mặt không nói, Lục Vân tiếp tục: “Còn nữa, thời gian tự do của thằng nhóc mày từ giờ cũng kết thúc, từ hôm nay trở đi sinh hoạt thường ngày của Niệm Niệm mày đều phải phụ trách, chăm sóc cho tới khi thân thể sức khỏe thằng bé tốt lên mới thôi, trong thời gian này không cho phép mày ra ngoài gặp kẻ hèn hạ Thẩm Lạc An kia nữa.”
“Ah, nếu như con không chấp nhận thì sao?”
“Mày có đồng ý hay không không quan trọng, chỉ cần nhớ rõ một ngày mày không đồng ý, công ty thêm một ngày do Nguyên Phong nắm quyền, chừng nào thân thể Niệm Niệm được mày chăm sóc khỏe lên, mẹ liền trả công ty lại cho mày.”
Sắc mặt Cố Ngôn Sinh sầm sì cúi đầu không trả lời, hắn không ngờ mẹ hắn lại dùng cách này.
“Ông nội mày vẫn chưa biết chuyện này, nếu như ông nội biết mày đối xử với Niệm Niệm thế nào, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho mày đơn giản thế này đâu!”
Lục Vân thấy Cố Ngôn Sinh trầm mặc không mở mồm thì biết hắn đã chịu thỏa hiệp, nói tiếp: “Đi xuống phòng bếp nói dì Lam nấu chút cháo, đợi lát nữa bưng lên phòng đút cho Niệm Niệm.”
Cố Ngôn Sinh cắn răng nghiến lợi trả lời: “Vâng.”
Nói xong đóng cửa ‘rầm’ một tiếng rời đi.
Dì Lam đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, bởi vì hôm nay có cả bà chủ và Chu Nguyên Phong ở đây, đã lâu rồi trong nhà không nhiều người như vậy, bà bận rộn nấu canh thái thịt không ngừng tay.
Cố Ngôn Sinh đi đến cửa phòng bếp gọi một tiếng không có ai đáp lại, không kiên nhẫn bước vào: “Dì Lam.”
“Ai nha! Cậu chủ làm tôi sợ muốn chết, có chuyện gì vậy?” Dì Lam giật mình đánh thót một cái, quay đầu lại hỏi.
Cố Ngôn Sinh mặt u mày ám, giọng điệu nặng nề: “Ôn Niệm Nam muốn ăn cháo, dì nấu cho cậu ta rồi lát nữa mang lên phòng.”
“Tôi nhớ rõ ràng là bác gái bảo cậu bưng lên cơ mà.”
Sau lưng bỗng có tiếng Chu Nguyên Phong.
Cố Ngôn Sinh vừa nghe thấy giọng nói kia thì lửa giận lại bùng lên, lập tức xoay người nắm tay vung tới lại bị Chu Nguyên Phong lắc mình né được.
“Cậu thật sự không sợ chết còn dám nói nữa sao, nếu không phải cậu đưa ra cái ý kiến quái quỷ đấy sao giờ tôi bị nhốt ở nhà trông nom cậu ta!”
Chu Nguyên Phong không thèm để ý hắn, đi tới nói với dì Lam: “Dì Lam, dì mặc kệ hắn, bác gái nói sau này ăn uống sinh hoạt thường ngày của Ôn Niệm Nam đều do A Sinh phụ trách, để hắn tự nấu cháo, chính mình gây họa, đừng có để người khác phải theo sau chùi ʍôиɠ hộ.”
“Ah? Oh, được.” Tuy dì Lam hơi nghi hoặc nhưng trong tay vẫn tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Tay Cố Ngôn Sinh nắm chặt thành đấm, toàn thân giận phát run, sắc mặt âm trầm đáng sợ, giương mắt trừng Chu Nguyên Phong.
Thấy Cố Ngôn Sinh thật sự tức điên rồi, Chu Nguyên Phong cũng không trêu hắn nữa, lắc đầu nói: “Đùa thôi, dì nấu xong thì đưa cho hắn bê lên là được, chúng ta đừng gây khó dễ cho Cố đại tổng tài nữa.”
Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng rồi đi tới phòng khách, tựa trêи ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau móc ra một điếu thuốc từ túi áo trong ngực, châm lửa hút.
“Quả nhiên chỉ có bà chủ mới khiến cậu chủ phải thỏa hiệp, cậu chủ vẫn nghe lời bà chủ nhất.” Dì Lam nhìn người trong phòng khách, khẽ nói.
“Cậu ta đang kìm nén mọi việc trong lòng, quan hệ của hai mẹ con họ không giống những gì người khác nghĩ.”.