Giang Dụ Thần nói thêm vài câu với Tô Tiểu Vy liền cúp máy thẳng tay vứt điện thoại sang một bên như vứt đi phiền phức.
Anh nhích người vào giữa giường, kéo Hạ Nhiên Y nằm sâu vào trong.
Mới sáng sớm hôm sau mặt trời còn chưa mọc đã có người gõ cửa, Hạ Nhiên Y bị phá rối giấc ngủ mở mắt ngó sang Giang Dụ Thần, anh kéo chăn qua đầu không bận tâm đến việc có người tìm.
Hạ Nhiên Y ngồi dậy ra mở cửa, thông qua mắt mèo phát hiện người bên ngoài không phải nhân viên của khách sạn mà là Tô Tiểu Vy.
Không ngờ Tô Tiểu Vy tối qua còn gọi điện nói chuyện với Giang Dụ Thần, sáng ra đã tìm đến tận nơi, Hạ Nhiên Y vội quay lại giường kéo chăn trên người anh ra, gấp gáp nhỏ giọng thông báo: “Tô Tiểu Vy đến!”
Giang Dụ Thần mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh ngủ, biểu cảm trở nên cáu gắt, quay người đi lầm bầm mắng rủa: “Bảo cô ta cút đi!”
Hạ Nhiên Y lần đầu tiên thấy Giang Dụ Thần gắt ngủ, cô ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào cho đúng, nếu cô ra mở cửa truyền đạt lời anh bảo Tô Tiểu Vy cút đi thì có khác gì đang tự biến chuyện này thành trò cười? Hạ Nhiên Y cười lạnh một cách bất lực nhìn Giang Dụ Thần, cũng không biết anh lấy đâu dũng khí để trả thù trong khi bản thân chẳng khác nào đứa trẻ.
Sau một hồi bên ngoài cửa im lặng không còn tiếng động, Hạ Nhiên Y đến nhìn qua mắt mèo kiểm tra, Tô Tiểu Vy đã rời đi.
Còn tưởng đã yên bình, điện thoại Giang Dụ Thần nằm lăn lóc dưới giường chợt reo lên từng hồi liên tục, Hạ Nhiên Y đi đến nhặt lên phát hiện là Tô Tiểu Vy gọi đến.
Điện thoại trong tay Hạ Nhiên Y bỗng bị giật lấy, Giang Dụ Thần mặt mày khó coi nhìn sơ qua người gọi, thẳng tay ném điện thoại vào vách tường đến mức vỡ màn hình, xử lý xong anh lại vùi mình trong chăn tiếp tục ngủ.
Hạ Nhiên Y ngỡ ngàng không thốt lên lời chăm chú dõi mắt theo mọi hành động của Giang Dụ Thần, còn luôn nghĩ anh là một người làm gì cũng có kế hoạch, thực chất đều làm theo cảm tính.
Đợi đến khi Giang Dụ Thần tự tỉnh ngủ đã hơn tám giờ, Hạ Nhiên Y đã thức từ lúc Tô Tiểu Vy tìm đến, ngủ lại không được phải chờ anh suốt hơn ba tiếng đồng hồ.
Giang Dụ Thần nhìn thấy chiếc điện thoại bị vỡ nằm trên sàn nhà, thư thả nhặt lên đặt lên bàn.
Trước khi ra ngoài, Giang Dụ Thần lấy điện thoại hỏng bỏ vào túi zip mang theo, trên đường đi ghé vào một trung tâm sửa chữa chuyên dụng để gửi sửa.
Hạ Nhiên Y nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi những việc anh đã làm, bắt đầu không nghiêm túc suy nghĩ, kết quả lại hối hận muốn sửa lại để tiếp tục dùng đến.
Đi cùng Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y mặc anh muốn làm gì thì làm, cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác được hít thở không khí trong lành hiếm có.
Khi còn bé, Hạ Nhiên Y chưa từng có cơ hội đến một thành phố khác đi chơi, đến tận khi cô lớn lên phải nhờ đến Giang Dụ Thần mới có thể được rời khỏi vùng an toàn ngắm thế giới bên ngoài.
Đi dạo trên phố, bắt gặp ánh mắt mơ màng cùng nụ cười ngẩn ngơ như chiêm ngưỡng được điều gì đó rất khác lạ của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần cúi nhẹ đầu cong môi cười, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, cô gái vốn thuần khiết này đã bị anh làm vấy bẩn tâm hồn.
“Anh không định giải thích với Tiểu Vy sao?”
Hạ Nhiên Y chợt lên tiếng hỏi, Giang Dụ Thần có chút giật mình xoay đầu nhìn cô, bình thản đáp: “Em sợ tôi không biết cách qua mặt cô ta? Hay em giúp tôi gọi điện cho Tiểu Vy, nói với cô ta cả đêm qua tôi bị em quấy rối nên sáng dậy không nổi, không nghe máy cũng không gặp cô ta được”
“Ai quấy rối anh chứ?” Hạ Nhiên Y dùng vẻ mặt kỳ thị lườm quýt Giang Dụ Thần, trong giọng nói lộ rõ sự chê bai.
Giang Dụ Thần tủm tỉm cười, khoác cổ Hạ Nhiên Y vô cùng tự nhiên, thong thả nói: “Ngay cả trong mơ em cũng không buông tha cho tôi, tôi nói sai?”
Hạ Nhiên Y ngạc nhiên nhìn Giang Dụ Thần, anh đang nói ngủ mơ thấy cô? Cảm giác trong Hạ Nhiên Y càng mông lung, nếu anh vì đứa con đã mất đối xử tốt với cô cô có thể hiểu được nhưng nếu nói anh đang nảy sinh những tình cảm đặc biệt với cô thì cô không thể tiếp nhận.
Ngay vào buổi tối, Giang Dụ Thần đưa Hạ Nhiên Y đến gặp bạn bè anh, trong nhóm chỉ tầm vài ba người thân thiết.
Thời còn niên thiếu, Giang Dụ Thần vì muốn tự do không bị Giang Dụ Minh và mẹ quản thúc nên đã đến thành phố này để học đại học, hiện tại ai cũng đã hai mươi bảy tuổi, cùng một vạch xuất phát nhưng đều có những hướng rẽ khác nhau.
Bạn bè Giang Dụ Thần lần đầu thấy sự xuất hiện của một cô gái lạ mặt liền không giấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt, vừa ngồi vào bàn thì một người tên Lạc Quân lên tiếng trêu đùa: "Dụ Thần, bỏ bạn gái tiểu thư rồi à?"
"Đây là Nhiên Y, con gái vợ sau cha tao" Giang Dụ Thần giới thiệu, điềm nhiên rót rượu ra ly.
Trước những ánh mắt đánh giá xăm soi, Hạ Nhiên Y mất tự nhiên cúi đầu né tránh, Lạc Quân bỗng chậc lưỡi cảm thán: "Nhiên Y, em sướng nhất rồi nhỉ, trước đây Dụ Thần thích có em gái lắm, bây giờ chắc hẳn nó cưng em lên trời luôn đúng không?"
Hạ Nhiên Y mỉm cười lịch sự không đáp, nhìn vào những gương mặt mang theo sự đùa cợt phía đối diện trong lòng liền có cảm giác lo sợ.
Nghe thấy thế, người còn lại là Quốc Khải hào hứng chen thêm vào: "Còn gì nữa, Giang công tử chỉ hứng thú với em gái, còn lại đều vứt"
Lạc Quân cẩn thận quan sát Hạ Nhiên Y, lần nữa hỏi: "Nhiên Y, em bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy" Hạ Nhiên Y ngước mắt nhìn, e dè đáp.
Bạn bè của Giang Dụ Thần kinh ngạc tròn mắt, vài giây sau liền phá lên cười thích thú, Quốc Khải thốt lên: "Ở tù đấy nhé!"