Lần đầu tiên ăn tối chỉ có hai người trong không khí hòa bình, Giang Dụ Thần hoàn toàn hài lòng với những món Hạ Nhiên Y nấu, trong lúc ăn anh thậm chí còn chợt ra suy nghĩ rất buồn cười là liệu rằng ngày nào đó cô sẽ bỏ độc vào thức ăn?
Có lẽ vì Giang Dụ Thần đã đối xử quá tệ với Hạ Nhiên Y nên khi nhận được một điều gì đó tốt đẹp từ cô, anh lại cho rằng cô sẽ nhân cơ hội giết anh để đảm bảo cho Vương Tư Tuệ được bình an.
Kết thúc bữa tối, Hạ Nhiên Y dọn dẹp bàn ăn, lúc xoay người mang chén bát bẩn đến bồn rửa sơ ý đá chân vào thành chân ghế, ngón chân cái của cô túa máu ra liên tục.
Hạ Nhiên Y không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, cô thẫn thờ nhìn máu ở chân không ngừng chảy ra, bản thân lại không hề có phản ứng.
Đến khi Giang Dụ Thần thấy Hạ Nhiên Y bất động một chổ, mi mắt cũng không chớp nhìn xuống sàn, anh bước đến xem phát hiện máu từ chân cô đã chảy lan xuống sàn nhà.
Giang Dụ Thần cau mày khó hiểu nhìn Hạ Nhiên Y đang ngẩn người, một nét mặt đau đớn trên gương mặt cô cũng không có.
Giang Dụ Thần đi đến hộp y tế lấy bông gòn cùng băng keo và băng gạc.
Giang Dụ Thần kéo Hạ Nhiên Y ngồi xuống ghế, anh ngồi chổm trên sàn, cầm lấy cổ chân cô đặt trên đầu gối anh, giúp cô cầm máu và băng bó vết thương lại.
Trong cơn mơ hồ, Hạ Nhiên Y lại cảm giác được sự bình yên từ Giang Dụ Thần, cô vô thức buộc miệng bật ra: "Nếu anh có em gái, có phải anh sẽ trở thành một người anh trai ấm áp?"
"Đừng nghĩ đến chuyện làm em gái tôi" Giang Dụ Thần phủ nhận ý nghĩ của Hạ Nhiên Y, anh nghiêm giọng khẳng định: "Trước mặt người khác, Hạ Nhiên Y em là em gái của Giang Dụ Thần tôi, nhưng khi chỉ có chúng ta, em chính là tình nhân có phí"
Hạ Nhiên Y không những không khó chịu trước lời mỉa mai của Giang Dụ Thần, cô ngược lại cong môi cười nhẹ nhàng thừa nhận: "Phải, tôi đã nhận được rất nhiều thứ đáng giá từ anh"
Ánh mắt xa xăm của Hạ Nhiên Y dõi theo bầu trời đêm ở phía đối diện thông qua cửa kiếng trong suốt, cô thật lòng tiếp lời: "Làm tình nhân cho một công tử như anh, vẫn tốt hơn làm tình nhân cho những lão già nhiều vợ"
Giang Dụ Thần bật cười trước những lý lẽ của Hạ Nhiên Y, băng vết thương cho cô xong anh đứng lên, thong thả phản hồi: "Nếu em đã yêu thích vị trí của mình như vậy, tôi sẽ cho em một cơ hội được làm một tình nhân hoàn chỉnh"
"Anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi với Tiểu Vy sao?" Hạ Nhiên Y lãnh đạm hỏi, nghĩ đến lúc Giang Dụ Thần ở bên cạnh Tô Tiểu Vy thái độ anh hoàn toàn khác.
Đột nhiên kéo Tô Tiểu Vy vào, Giang Dụ Thần không tỏ ra áy náy, thậm chí còn chán ghét ra mặt, anh cúi thấp người, bóp cằm Hạ Nhiên Y nâng lên đối diện với ánh mắt của anh.
"Tôi không ngại cho em biết, công ty tôi và công ty cha cô ta hợp tác, không thì loại con gái ngu dốt giả tạo đó chẳng bao giờ lọt vào mắt tôi đâu"
Nhận được câu trả lời trái ngược với suy nghĩ của Hạ Nhiên Y, cô đã cho rằng Giang Dụ Thần ở bên cạnh Tô Tiểu Vy vì cô gái đó thuần khiết ngây ngô, sau cùng tất cả chỉ vì lợi ích của công ty nên anh mới lợi dụng Tô Tiểu Vy.
Giang Dụ Thần bất chợt đặt một nụ hôn lên môi Hạ Nhiên Y, giọng nói thì thào ám muội: "So với cô ta, tôi thích kiểu hiểu chuyện như em hơn"
Hạ Nhiên Y không biết rõ những dự tính của bản thân trong tương lai là đúng hay sai, cô chỉ biết rằng những người vô tội xứng đáng được bảo vệ, Giang Dụ Thần có quá nhiều dã tâm, có thể hy sinh bản thân cứu lấy những người khác, Hạ Nhiên Y hoàn toàn cam tâm giương mắt làm ngơ.
Buổi tối Giang Dụ Thần ngủ lại qua đêm, Hạ Nhiên Y hơn mười giờ vẫn còn phải ôn bài, vào đại học là con đường duy nhất có khả năng cứu lấy tương lai cô, nên cho dù có đánh đổi tất cả cô cũng phải cố gắng đến cùng.
Chợt thức giấc giữa chừng, Giang Dụ Thần phát hiện Hạ Nhiên Y vẫn còn chông đèn học bài, dáng vẻ của cô trông như đã sắp đổ gục đến nơi vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc.
Giang Dụ Thần rời khỏi giường đi đến bên cạnh bàn học, giật lấy quyển bài tập toán Hạ Nhiên Y đang làm lướt ngang qua, xem sơ anh ném trả lại cho cô, tiện thể nhắc: "Hạ Nhiên Y, với trình độ này của em còn muốn vào đại học thì bỏ đi, đừng ở đó lãng phí thời gian"
Những lời sỉ nhục của Giang Dụ Thần không thể đánh bại ý chí của Hạ Nhiên Y, lời của anh bị cô bỏ ngoài tai, tập trung giải bài.
Cơ thể Hạ Nhiên Y bỗng bị nâng lên, cô giật mình nhìn sang Giang Dụ Thần đang bế cô ngồi lên chân anh, cô càng vĩnh viễn không ngờ tới anh có ý định giúp cô ôn bài.
Giang Dụ Thần không vội giúp Hạ Nhiên Y giải bài, anh cũng chẳng rõ bản thân đang làm cái quái gì.
"Nhiên Y, tôi cũng rất muốn xem em là em gái để đối tốt, nhưng tôi muốn lên giường với em hơn"
Hạ Nhiên Y xoa hai mắt nhức mỏi, vờ không nghe thấy những gì Giang Dụ Thần vừa nói.
"Tôi cho em một cơ hội thay đổi vận mệnh, nếu em đậu em đại học, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ buông tha cho em, còn không đậu đại học, cả thanh xuân còn lại của em phải đi theo tôi"
Đổi một sự chân thành có được một sự thương hại từ Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y càng lúc càng mông lung trước những gì anh đang làm đối với cô.
Hạ Nhiên Y bất giác xoay đầu về sau nhìn Giang Dụ Thần, hơi thở bằng phẳng của anh ngay sát bên tai cô.
"Tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải anh rất ghét tôi sao?"
"Tôi không ghét em, tôi ghét mẹ em" Giang Dụ Thần thẳng thắn nói, nếu Hạ Nhiên Y không phải con gái của Vương Tư Tuệ thì anh đã không phải làm khó dễ cô.
Lời thật lòng Giang Dụ Thần cũng chẳng giấu giếm, đổi lại là Hạ Nhiên Y, có lẽ cô cũng sẽ giống như anh, vì không muốn động đến người lớn tuổi nên anh mới lấy cô ra làm kẻ thế thân.
Nay chính miệng Giang Dụ Thần đã cho cô cơ hội thoát khỏi tay anh, Hạ Nhiên Y chắc chắn phải nắm bắt cho bằng được.