Phương Châu Hoa ngồi ngắm nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu, nhìn kỹ thì chiếc nhẫn này cũng khá là đẹp đó chứ, đang dồn hết mọi sự chú ý vào chiếc nhẫn cô bỗng bị giật nảy mình khi Âu Diệu Hàm đột ngột bước vào.
Thấy bạn thân của mình tức giận đến đỏ cả mặt, Phương Châu Hoa kéo Âu Diệu Hàm ngồi xuống cạnh mình, cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì Âu Diệu Hàm đã cất giọng nói: “Khi nãy tớ cùng chú nhỏ của tớ đi bàn công việc với đối tác thì bất ngờ gặp Ôn Tư Tư chính là cô bạn gái của anh Thiên Bảo ấy, rõ ràng cô ta đã có bạn trai rồi mà lại đi ve vãn chú nhỏ của tớ, đúng là không biết xấu hổ mà.”
“Cái gì? Ve vãn? Mọi chuyện là thế nào cậu mau kể cho tớ nghe đi.” Phương Châu Hoa nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc chờ đợi người bạn thân nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, liên quan đến anh trai cô cô không thể không quản.
Âu Diệu Hàm chậm rãi kể lại mọi chuyện, kể xong cô lại tức giận nói: “Hoa Hoa! Cậu phải về nói với anh Thiên Bảo là xem lại bạn gái của anh ấy đi, người như vậy không xứng với anh ấy đâu.”
Phương Châu Hoa khẽ gật đầu đồng ý, cô đã không thích Ôn Tư Tư từ lâu, bây giờ lại càng có lý do để phản đối cuộc hôn nhân thương mại này, người đứng núi này trông núi nọ như cô ta không xứng với anh cả của cô.
Lúc này Âu Diệu Hàm vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Phương Châu Hoa, cô nâng bàn tay của bạn thân lên ngắm nhìn chiếc nhẫn, nghi hoặc hỏi: “Hoa Hoa! Chiếc nhẫn này từ đâu ra thế? Sao trước giờ tớ chưa thấy cậu đeo? Mới mua à? Trông cũng đẹp đấy.”
Nhìn thấy Âu Diệu Hàm muốn sờ vào chiếc nhẫn Phương Châu Hoa vội rụt tay lại, không cho người bạn thân của mình sờ vào, chỉ cần nhớ tới mấy lời đe dọa của Cố Ngạn Thanh là da gà của cô lại nổi lên, cả người bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Cậu sao vậy? Tớ không được động tới chiếc nhẫn này à? Chiếc nhẫn này có ý nghĩ gì mà tớ lại không thể chạm vào dù chỉ là một chút vậy? Khai mau! Là anh nào đã tặng cho cậu?” Âu Diệu Hàm híp hai mắt giả vờ nghiêm túc hỏi, thái độ của Phương Châu Hoa rất lạ, chiếc nhẫn này chắc chắn có vấn đề. Truyện Đoản Văn
Phương Châu Hoa lắc đầu lia lịa, cố gắng che giấu: “Làm gì có anh nào tặng chứ, chiếc nhẫn này là do một ông thầy bói tặng cho tớ nói là sắp tới tớ gặp một kiếp nạn gì đó nên phải đeo chiếc nhẫn này để tránh.”
Âu tiểu thư bĩu môi ngay lập tức đáp lại: “Cậu nhìn mặt tớ đi xem tớ có tin cậu không? Một người trước giờ không hoàn toàn đặt niềm tin vào mấy chuyện này như cậu lại tin chuyện mình sắp gặp nạn đến mức không cho tớ chạm vào chiếc nhẫn, cậu nghĩ tớ tin? Tớ còn không hiểu cậu sao?”
Bà chủ Phương thở dài hết cách đành nói sự thật với bạn thân của mình, Âu Diệu Hàm sau khi nghe xong thì giật giật khóe môi, cô nhìn chiếc nhẫn vài giây sau đó buông cánh tay của Phương Châu Hoa ra, cô cũng sợ Cố Ngạn Thanh như bạn thân cô sợ vậy, ánh mắt như muốn giết người, ăn tươi nuốt sống của anh thật sự rất gây ám ảnh cho người khác.
Phương Châu Hoa nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ phải đi mua chút đồ với mẹ mình, cô tháo tạp dề giao lại tiệm cho Âu Diệu Hàm rồi rời đi. Bà chủ Phương lái xe đến đón mẹ của mình ở nhà bạn của bà sau đó cùng bà đến khu trung tâm thương mại mua đồ.
Trong lúc đợi Lạc Cẩm Oanh lựa đồ, Phương Châu Hoa ngồi ở một góc nghịch điện thoại, bỗng cô thấy có một đôi chân dừng trước chỗ của mình, cô ngước mặt lên thì nhìn thì thấy một người con trai có mái tóc màu xanh dương, gương mặt vô cùng ưa nhìn, hắn nhìn cô chằm chằm, mỉm cười vẫy tay chào: “Xin chào! Cô là Phương Châu Hoa đúng không? Tôi là em họ của Cố Ngạn Thanh, tôi tên Cố Trạch Thu.”
Phương tiểu thư nhe răng nở một nụ cười không thể nào giả hơn được nữa, cô gượng gạo vẫy tay chào lại Cố Trạch Thu. Hắn bất ngờ khom người xuống mặt đối mặt với cô muốn nói gì đó thì bị chiếc nhẫn trên ngón tay của Phương Châu Hoa gây chú ý.
Khóe môi của Cố Trạch Thu cong lên, hắn đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Phương Châu Hoa khiến cho cô nhăn mặt đau đớn, vùng vẫy muốn hất tay của hắn ra: “Anh đang làm cái gì vậy? Buông tay tôi ra!”
Cố Trạch Thu cười khẩy một tiếng, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, gian xảo: “Xem ra người anh họ này của tôi cũng khá là xem trọng cô đấy, cho cô đeo cả chiếc nhẫn này để bảo vệ cô. Bây giờ tôi sẽ cho cô xem người anh họ này của tôi bảo vệ, lo lắng cho cô đến mức nào nha.”
Vừa nói xong, Cố Trạch Thu dùng ngón tay của mình ma sát thật mạnh vào viên ngọc màu đỏ trên chiếc nhẫn, bàn tay đang nắm cổ tay của Phương Châu Hoa càng siết chặt như muốn bẻ gãy tay của cô.
Phương tiểu thư cắn chặt răng muốn dùng hết sức đạp hắn một cái để thoát ra thì bỗng có một bàn tay gân guốc nắm chặt tay của Cố Trạch Thu hất mạnh tay của hắn, ánh mắt của Cố Ngạn Thanh lạnh lẽo, sắc bén đến mức nếu có thể giết người bằng ánh mắt Cố Trạch Thu đã chết cả trăm lần rồi.
Sự xuất hiện của Cố Ngạn Thanh khiến cho Phương Châu Hoa giật mình sửng sốt, anh đến từ khi nào thế? Sau khi thoát khỏi tay của Cố Trạch Thu, cô theo bản năng lùi lại nấp sau lưng của anh.
Cố Ngạn Thanh cố kiềm chế cơn tức giận, nghiến răng cất giọng: “Tôi đã cảnh cáo cậu là không được đến gần Phương Châu Hoa cơ mà, cậu dám xem nhẹ lời của tôi? Có phải cậu muốn chết rồi không?”
Cố Trạch Thu phủi phủi tay áo mà Cố Ngạn Thanh đã chạm vào, cậu nhếch môi cười lạnh một tiếng, cặp mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía của bà chủ Phương: “Anh họ! Anh vì một cô gái xấu xí, chỉ mới quen chưa được bao lâu mà đòi giết em trai của mình? Anh cũng thật là tàn nhẫn đấy.”
Dứt lời, hắn chắp hai tay ra phía sau hất mặt rời đi. Phương tiểu thư vì bị nói xấu xí mà bỗng trở nên tự ti, buồn bã, đã rất lâu rồi Phương Châu Hoa không bị nói như thế, cứ tưởng sẽ không còn bị người ta chỉ trỏ gương mặt của mình cuối cùng vẫn bị. Bây giờ Phương Châu Hoa mới nhận ra không phải người khác không chỉ chỉ trỏ trỏ nói cô xấu xí mà là vì họ e dè gia đình của cô nên mới im lặng, có khi ở phía sau lưng cô họ nói không ngớt ấy chứ.