Phương Thiên Bảo biết không thể giấu em gái của mình nữa nên chầm rãi nói rõ: “Gia đình của chúng ta là thợ săn ma cà rồng, ngoại trừ em thì Phương gia ai cũng là thợ săn cả. Em nghe cái tên thì chắc em cũng hiểu công việc của thợ săn là gì rồi đấy, chính là phải tiêu diệt ma ca rồng, chỉ khi tiêu diệt hết bọn chúng thì thế giới này, cuộc sống của chúng ta mới bình yên.”
Cố Ngạn Thanh cười khẩy một tiếng: “Ma cà rồng trên thế giới này nhiều đến mức các người có dành cả đời để giết cũng không giết hết đâu, bớt ảo tưởng lại đi.”
Phương Châu Hoa tự chỉ vào mình, vẻ mặt vẫn chưa hết hoang mang, ngờ vực hỏi: “Thế, thế sau này em cũng sẽ trở thành thợ săn ma cà rồng sao?”
“Nếu như em muốn thì anh sẽ huấn luyện giúp em trở thành thợ săn.” Phương Thiên Bảo không nhanh không chậm đáp.
“Không, em không muốn trở thành thợ săn, em chỉ muốn làm một người bình thường. Bây giờ mọi người đi ra ngoài đi, em muốn được yên tĩnh, em cần thời gian sắp xếp lại mọi chuyện.” Phương tiểu thư nhăn mặt nhíu mày từ chối chuyện trở thành thợ săn ma cà rồng, cô không muốn đối đấu, đánh đấm với bất cứ ai cả.
Phương Thiên Bảo khẽ gật đầu, anh hiểu rõ tâm trạng hiện giờ của em gái, anh cũng cần phải báo chuyện này cho ba mẹ và em trai biết. Trước khi mọi người rời khỏi phòng bệnh, Phương tiểu thư đã mở miệng nói với anh cả cùng anh em Cố gia: “Anh cả! Em biết anh rất ghét ma cà rồng nhưng Cố Ngạn Thanh là ân nhân cứu mạng cũng là bạn của em, em mong anh đừng làm hại đến họ.”
“Anh biết rồi.” Đại thiếu gia Phương gia miễn cưỡng gật đầu đồng ý không làm gì mấy người Cố gia, em gái của anh đã nghiêm túc nói thế rồi anh còn có thể làm gì được chứ?
Cố Ngạn Thanh thấy cô bảo vệ cho mình như thế thì đắc ý vô cùng, anh hất mặt nghênh ngang đi lướt qua Phương Thiên Bảo, nhưng đi chỉ mới được vài bước anh đã đứng khựng lại khi nghe Phương Châu Hoa nói: “Cố Ngạn Thanh! Tôi cũng mong anh không đụng chạm đến anh trai của tôi, nếu anh trai tôi có chuyện gì tôi liều mạng với anh đấy.”
Lần này đến lượt Phương Thiên Bảo đắc ý, hất mặt, nhướng mày rời khỏi phòng bệnh.
Cứ tưởng tất cả mọi người đều đã rời đi nhưng không ngờ Cố Ngạn Thanh lại bất ngờ quay trở lại, Phương Châu Hoa nhíu mày nhìn anh chằm chằm, vừa định mở miệng hỏi thì anh đã lên tiếng nói trước: “Từ khi tỉnh lại tôi thấy cô có gì đó lạ lắm, dường như cô luôn tránh né ánh mắt của tôi.”
Phương Châu Hoa hắng giọng, né tránh đôi mắt màu đỏ của Cố Ngạn Thanh, cô ấp a ấp úng đáp: “Làm, làm, làm gì có chứ? Tại sao tôi lại phải né tránh anh?”
Cố tiểu thiếu gia dùng ngón cái và ngón trỏ xoay cằm của Phương Châu Hoa để cho cô đối diện với mình: “Nếu không có thì cô hãy nhìn thẳng vào mắt của tôi mà trả lời lại đi.” Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, đôi mắt của anh hơi híp lại cất giọng hỏi: “Có phải khi tôi và chị hai đến đây cô đã tỉnh lại rồi không?”
Phương tiểu thư giật giật khóe môi không biết phải nói làm sao, cô xoa xoa mũi từ từ nói: “Tôi không biết phải giải thích làm sao nữa, tuy tôi rơi vào hôn mê nhưng tôi vẫn có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ xung quanh, mọi người nói gì tôi đều nghe được hết, chỉ là tôi không thể tỉnh lại được, tôi không biết tại sao lại như vậy nữa.”
Cố Ngạn Thanh tạm thời không để ý đến chuyện tại sao Phương Châu Hoa lại hôn mê một cách bất thường như thế, điều anh để tâm đến chính là cô có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ xung quanh trong khi đang hôn mê, nói như vậy thì cô cũng đã cảm nhận được khi anh hôn lên trán của cô rồi.
Đôi mày của Cố tiểu thiếu gia nhướng lên, khóe môi cũng cong nhẹ lên: “Cô nói cô có thể cảm nhận được mọi thứ, vậy khi tôi hôn lên trán của cô cô cũng cảm nhận được đúng không?”
“…” Phương Châu Hoa cứng đờ, hai mắt đảo quanh liên tục, lần này không chỉ có hai tai mà còn có cả mặt của cô đỏ như tôm luộc.
“Im lặng thì tôi sẽ xem như là cô thừa nhận rồi đấy.” Nụ cười trên môi của Cố Ngạn Thanh mỗi lúc một tươi hơn, anh khom người mặt đối mặt với Phương Châu Hoa: “Tôi không muốn dài dòng nữa, tôi nghĩ nụ hôn đó đã một phần nào thể hiện tình cảm của tôi rồi. Phương Châu Hoa! Tôi thích em, rất rất thích em. Từ trước cho đến giờ tôi chưa từng thích một cô gái nào nên khi thích em, ở cạnh em tôi không biết phải thể hiện như thế nào, tôi chỉ làm theo bản năng là bảo vệ cho em hết mức có thể, nhiều lúc tôi có những hành động thô lỗ, mạnh bạo tôi mong em sẽ bỏ qua cho tôi.”
Nhìn thấy người con gái mình thích đứng đờ người, Cố Ngạn Thanh vươn tay sờ lên gương mặt của cô tiếp tục thổ lộ lòng mình: “Ban đầu, vì thân phận ma cà rồng của mình mà tôi chần chừ, phân vân không biết có nên nói rõ lòng mình cho em biết hay không, nhưng bây giờ thì khác em đã biết tôi là ma cà rồng, mọi thứ về tôi em đều đã biết hết rồi nên tôi cũng không cần phải che giấu gì nữa cả. Hoa Hoa! Em hãy cho tôi một cơ hội có được không? Cho tôi một thân phận khi ở cạnh em.”
Mặc dù đã đoán được tình cảm của Cố Ngạn Thanh dành cho mình nhưng Phương Châu Hoa vẫn không thể nào ngờ đến anh sẽ thẳng thắn tỏ tình như thế, cô nuốt nước bọt, tay chân bắt đầu lúng túng không biết phải làm sao.
Thấy cô lúng túng, có chút hoảng loạn Cố tiểu thiếu gia khẽ cười véo má của Phương Châu Hoa một cái: “Tôi cho em thời gian để suy nghĩ và tiếp nhận, bao lâu tôi cũng chờ được, chỉ hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ và cho tôi một cơ hội.”
Dứt lời, Cố Ngạn Thanh xoay người cất bước rời khỏi phòng bệnh. Phương Châu Hoa vẫn đứng như pho tượng, tay sờ lên bên mặt mà anh đã véo một cái rồi lẩm bẩm trong miệng: “Bây giờ phải làm sao đây? Nếu mình không đồng ý có phải Cố Ngạn Thanh sẽ một phát cắn chết mình luôn không? Với tính cách của anh ta dám lắm à. Ôi trời ơi! Ai đó hãy cứu tôi đi!”