Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chờ vào thang máy, Đàm Mặc phát hiện mình nhận được một tin nhắn đến từ Cao Chích: Nhớ đến bộ phận quản lý dược phẩm và quân nhu nhận thuốc giảm đau.

Đàm Mặc nở nụ cười, hắn đáp lại một câu: [Biết rồi, moah moah.]

Một trận gió lạnh ở trước cửa bệnh viện thổi tới, nụ cười trên mặt Đàm Mặc tắt ngúm, ánh đèn đường dừng trên đầu vai hắn có vẻ hiu quạnh lạnh băng.

Hắn nhớ tới câu nói kia của Cao Chích, không có "Sau này".

Cao Chích thoạt nhìn thì nghiêm khắc, thật ra là người bao che khuyết điểm nhất.

So với nói Đàm Mặc là Inspector của anh, hắn càng giống cộng sự của anh hơn. Mỗi lần làm nhiệm vụ, Cao Chích dẫn người đột nhập, Đàm Mặc sẽ ở nơi xa chi viện cho anh. Khi Cao Chích rút khỏi khu sinh thái, Đàm Mặc sẽ giải quyết cái đuôi đuổi theo anh.

Bọn họ quá ăn ý, vì thế Đàm Mặc không thể xác định mình còn có thể thích ứng với đội trưởng tiếp theo hay không.

Lạc Khinh Vân cùng Giang Xuân Lôi vào phòng bệnh.

Giang Xuân Lôi nhìn thấy quần áo bệnh nhân chỉnh tề trên người Cao Chích, liền biết tất cả phát sinh vừa rồi đều dừng lại ở "Tình anh em plastic".

"Đội trưởng Cao." Lạc Khinh Vân nở nụ cười, "Thoạt nhìn trạng thái của anh cũng không tệ lắm, quả thực khiến cho người ta hâm mộ. Không biết liệu tôi có vận khí tốt như anh hay không."

Cao Chích sửng sốt một chút, "Vận khí của tôi đúng là quá tốt, gặp được Inspector giỏi nhất."

"Đúng vậy, hầu hết Inspector đều chỉ nghĩ đến việc có thể giết chúng ta khi chúng ta vượt rào hay không, mà không phải là cứu chúng ta." Lạc Khinh Vân nói.

Giang Xuân Lôi cảm thấy mình không hợp với bầu không khí này, vì thế lấy cớ rửa hoa quả rời khỏi phòng bệnh.

Cao Chích nói: "Thật ra Tiểu Đàm không vượt qua được bài kiểm tra dành cho Inspector."

Trên đời này có lẽ không có gì có thể khiến cho Lạc Khinh Vân hứng thú, nhưng việc Đàm Mặc không vượt qua được bài kiểm tra này, không khác gì nói một thủ khoa khoa học tự nhiên toàn quốc khi thi đại học điểm Toán còn chưa đạt chuẩn.


"Anh nói hẳn không phải kỹ thuật bắn tỉa, mà là kiểm tra tâm lý?"

Cao Chích trả lời: "Trong toàn bộ hệ thống Tháp Xám, có lẽ không tìm thấy người thứ hai có tố chất tâm lý tốt hơn cậu ấy, cho dù khu sinh thái đã lan tràn đến sau lưng, cậu ấy vẫn có thể chuyên chú bắn chuẩn mỗi một phát súng. Đặc biệt là khả năng quan sát và dự đoán đối với mục tiêu, không ai có thể vượt qua cậu ấy."

"Thế thì bởi vì cái gì?" Lạc Khinh Vân hỏi.

"Nhiệm vụ thực tập của cậu ấy chưa hoàn thành trọn vẹn." Cao Chích nhìn đôi mắt Lạc Khinh Vân, trả lời.

"Nguyên nhân là gì?" Lạc Khinh Vân nhíu mày, "Xét trình độ của Đàm Mặc, tôi rất khó tưởng tượng rằng cậu ấy lại không hoàn thành được nhiệm vụ thực tập."

Cao Chích thở dài nói: "Có lẽ vận khí của cậu ấy không tốt lắm."

Lạc Khinh Vân nghiền ngẫm ánh mắt của Cao Chích, luôn cảm thấy thứ mà anh muốn nói cũng không chỉ là vận khí của Đàm Mặc không tốt.

Tuy nhiên, nguyên nhân này có lẽ có liên quan đến việc riêng tư của Đàm Mặc, đương sự không có ở đây, Cao Chích cũng không tiện nói tiếp.

Lạc Khinh Vân mở miệng nói: "Trách nhiệm của Inspector chưa bao giờ là cứu chúng ta, mà là phòng ngừa sau khi chúng ta trở thành một phần của hệ sinh thái Kepler sẽ tạo thành uy hiếp đối với nhân loại. Inspector phải bình tĩnh, khách quan, không có tình cảm đối với mục tiêu, đánh giá chuẩn xác trạng thái của mục tiêu, đưa ra lựa chọn chính xác nhất, đây là quy tắc của Inspector thuộc Tháp Xám."

Cao Chích gật đầu nói: "Nhưng trái tim Đàm Mặc rất mềm mại... Dù cho cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi, chưa bao giờ nắm tay, chỉ cần ngày qua ngày nhìn tôi trong kính ngắm, cậu ấy đã không nỡ giết tôi rồi."

"Bởi vì ngay từ đầu cậu ấy đã muốn cứu anh. Cậu ấy quan sát anh một cách tỉ mỉ, hiểu rõ hành vi của anh, suy luận ra lựa chọn của anh ở các trạng thái khác nhau, chính là để bắn trúng anh khi anh "vượt rào". Cậu ấy có năng lực phân tích và phán đoán đáng kinh ngạc. Hơn nữa đội trưởng Cao, dựa theo thông tin tôi thu được, anh không phải là người dung hợp đầu tiên cậu ấy cứu." Lạc Khinh Vân nói.

Mi tâm Cao Chích nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, "Ở Tháp Xám thành phố Ngân Loan, đối với tất cả người dung hợp mà nói, Đàm Mặc đại biểu cho "Hy vọng". Nhưng Lạc Khinh Vân, nếu có thể... Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong kính ngắm của cậu ấy."

"Tại sao?"

"Bởi vì... Mỗi một lần bóp cò khi đối mặt với người dung hợp, với cậu ấy mà nói đều là sự giày vò giữa sinh và tử. Bất kể cậu ấy nhạy bén cỡ nào, khả năng phán đoán của cậu ấy ghê gớm ra sao, vẫn là đang đi trên dây thép, sẽ luôn có một lần cậu ấy mắc sai lầm. Cái giá của sai lầm không phải hủy diệt cậu, bởi vì lúc đó cậu đã vượt rào, nhưng cậu ấy còn có tình cảm của nhân loại, cậu ấy sẽ tự trách sẽ thống khổ, sẽ không gượng dậy nổi."


"Tôi hiểu ý anh." Lạc Khinh Vân gật gật đầu, đứng lên, "Quên nói, tôi được điều đến đây làm đội trưởng đội một."

"Cái này tôi biết."

"Còn nữa, tuần sau đội một và đội hai có diễn tập." Lạc Khinh Vân nói, "Coi như để tôi và người của tôi quen thuộc với bầu không khí tác chiến bên này."

Cao Chích dừng một chút, sau đó nheo mắt lại: "Vậy mời đội trưởng Lạc toàn lực ứng phó, thay tôi xử lý đám nhóc con kia, đặc biệt là Tiểu Đàm. Không còn tôi...... Cậu ấy không thể tiếp tục ngây thơ như vậy."

Lạc Khinh Vân gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Buổi tối hôm đó, Tháp Xám thành phố Ngân Loan tổ chức tiệc tối hoan nghênh gì đó cho Lạc Khinh Vân.

Chính là loại tiệc buffet không cần làm bộ mặc đồng phục, mang dép lê lẹp xẹp cũng không sao.

Bởi vì Lạc Khinh Vân có khuôn mặt bùng nổ nhân khí, không ít nữ sĩ quan ở bộ phận hậu cần và bộ phận thông tin đều mặc trang phục lộng lẫy một phen, trong phòng ăn buffet tràn ngập không khí chờ mong.

Đàm Mặc không có chút hứng thú nào với mấy chuyện này, hắn tình nguyện làm ổ trong hẻm nhỏ cho mèo hoang ăn, cũng lười đi ăn buffet miễn phí.

Nhân vật chính của tiệc tối là Lạc Khinh Vân ăn mặc rất thoải mái, nhưng vai hắn rộng, eo hẹp chân lại dài, đi tới đâu cũng là trung tâm của ánh nhìn. Ngay cả Cảnh Kính Nhu – người quản lý Tháp Xám thành phố Ngân Loan cũng luôn ở bên cạnh Lạc Khinh Vân, có thể thấy được đãi ngộ tốt rõ ràng.

"Đội phó Đàm của chúng ta vì sao không đến? Nhiều điểm tâm ngọt như vậy, hắn cứ thế mà buông tha?" Thường Hằng vừa cắn thịt bò bít tết vừa hỏi.

Ngô Vũ Thanh cười cười: "Tôi cá là Cảnh Kính Nhu nhất định sẽ yêu cầu chúng ta gọi đội phó Đàm tới."

Quả nhiên, Cảnh Kính Nhu và Lạc Khinh Vân đi tới, Cảnh Kính Nhu cười giới thiệu: "Đội trưởng Lạc, những người này đều là đội viên đội hai, hẳn là cậu đã gặp qua?"

Lạc Khinh Vân cười cười: "Đều quen biết, bộ hạ của đội trưởng Cao đều rất xuất chúng."


Cảnh Kính Nhu nhìn một chút lại nói: "Sao không thấy Đàm Mặc?

Ngô Vũ Thanh đã sớm đoán trước được tất cả, mặt không đỏ, tim không đập, nói dối: "Ngài còn không hiểu Đội phó Đàm sao? Đoán chừng đang ở đâu đó kể chuyện xưa với các nữ sĩ quan đấy."

Cảnh Kính Nhu lộ ra biểu tình hiểu rõ, nói với Lạc Khinh Vân: "Đúng vậy, cái tên Đàm Mặc này có cái miệng rất biết nói, các nữ sĩ quan bộ phận hậu cần đều thích nói chuyện phiếm với cậu ấy."

Ai ngờ Lạc Khinh Vân trả lời: "Tôi còn tưởng là bởi vì đội phó Đàm rất đẹp."

Cảnh Kính Nhu thiếu chút nữa bị sặc rượu vang, nhưng Ngô Vũ Thanh mặt không đổi sắc tiếp tục chém gió về Đàm Mặc: "Đúng vậy, F4 của Tháp Xám thành phố Ngân Loan không phải nói chơi."

"Flower 4." Lạc Khinh Vân kéo ghế dựa bên cạnh Ngô Vũ Thanh ngồi xuống một cách tự nhiên.

Cảnh Kính Nhu thấy Lạc Khinh Vân định kết nối tình cảm với người của đội hai, vừa lúc rời đi nói chuyện phiếm với các cấp cao khác.

Ngô Vũ Thanh có chút kinh ngạc: "Đội trưởng Lạc còn biết meme cũ như Flower 4 nữa à?"

"Vậy là bốn vị nào? "Lạc Khinh Vân hứng thú hỏi.

Y không hề kiêu ngạo, ngữ khí tự nhiên như một người bạn cũ của Ngô Vũ Thanh. Nếu không phải Ngô Vũ Thanh đã sớm nghe nói qua những truyền thuyết tàn nhẫn về Lạc Khinh Vân, chỉ sợ cũng không có chút cảnh giác nào với y, thậm chí đào tim móc phổi đối với y.

"Tháp hoa của Tháp Xám thành phố Ngân Loan tất nhiên là Lý Triết Phong – đội trưởng Lý của đội ba, đội trưởng Cao của đội chúng tôi, đội trưởng đội bốn Chu Tự Bạch, cùng với đội phó Đàm của chúng tôi. Phải biết rằng đội phó Đàm là ứng cử viên duy nhất dùng tư chất nhân loại tiến vào F4."

Ba người kia đều là đội trưởng, cũng chính là người dung hợp.

Lạc Khinh Vân chống cằm, mỉm cười hỏi ngược lại Ngô Vũ Thanh: "Sau khi tôi đến, cậu ấy vẫn là F4 sao?"

Ngô Vũ Thanh sửng sốt hai giây, không nhịn được cười ra tiếng.

Cậu ta thật sự không nghĩ tới Lạc Khinh Vân còn có khiếu hài hước như vậy.

"Ha ha ha...... Quả thật sau khi anh tới cậu ấy sẽ bị đá ra khỏi F4. Đoán chừng cậu ấy sẽ hận anh đấy."


Lạc Khinh Vân nâng ly rượu lên, ý là muốn cùng Ngô Vũ Thanh cạn một ly. Ngô Vũ Thanh vừa nâng ly rượu lên chạm vào ly của đối phương, chợt nghe thấy giọng nói phiếm chút lạnh lẽo của Lạc Khinh Vân vang lên: "Là vì chuyện này, cậu ấy mới không đến tiệc tối hôm nay sao?"

Trái tim Ngô Vũ Thanh như bỗng nhiên bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần dùng sức một cái sẽ chia năm xẻ bảy.

"Đội trưởng Lạc đừng hiểu lầm... Cậu ấy thật sự..."

Thanh âm vẫn mang ý cười nhưng cũng chẳng có chút ấm áp nào của Lạc Khinh Vân cắt ngang lời Ngô Vũ Thanh, "Cậu ấy không có đang nói chuyện phiếm với bất cứ ai. Với tính cách của cậu ấy, nếu như ở chỗ này hẳn là đã có nữ sĩ quan vây quanh cậu ấy cười từng trận. Cậu có thấy hay nghe được tình cảnh tương tự không?"

"Cậu ấy..." Ngô Vũ Thanh há miệng, cậu ta phát hiện một khi đối diện với ánh mắt của Lạc Khinh Vân, nửa câu nói dối cậu ta cũng không nói ra được.

Ngô Vũ Thanh ở trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Đàm Mặc, nếu không phải do lúc dod Đàm Mặc nổ súng bắn Lân Điểu phun đầy lên người Lạc Khinh Vân, cũng không đến nỗi bị Lạc Khinh Vân nhớ thương.

Tay Lạc Khinh Vân nâng lên, khoác lên vai Ngô Vũ Thanh, Ngô Vũ Thanh chỉ cần hơi nghiêng mặt, là có thể nhìn thấy bàn tay bị bọc trong găng tay màu đen buông xuống vị trí trái tim của mình.

Đôi tay kia cần dùng găng tay đặc chế để trói buộc năng lực, tựa như hộp mù nguy hiểm, không biết mở ra thì bên trong rốt cuộc có cái gì.

"Cậu có thể nói cho cậu ấy rằng tôi không có ở đây. Cậu ấy thích ăn ngọt, đừng để nhiều điểm tâm như vậy bị lãng phí."

Ngô Vũ Thanh vạn phần đề phòng nhìn đầu ngón tay của đối phương, hàn quang kim loại tựa như uy hiếp nào đó, trấn áp ở trong lòng Ngô Vũ Thanh.

Cậu ta chỉ có thể gọi điện thoại cho Đàm Mặc, "A Mặc, lại đây ăn buffet đi. Ở đây có rất nhiều điểm tâm ngọt, bánh su kem gì đấy, hạt thông, bánh kem phô mai, cái gì cần có đều có!"

"Không đi, tôi đi cho mèo ăn." Giọng Đàm Mặc truyền đến.

Còn có vài tiếng kêu kéo dài của mèo con, có thể tưởng tượng Đàm Mặc đang gãi cằm con mèo nào đó.

Ngô Vũ Thanh nghĩ thầm sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi(1), vị trí càng cao trách nhiệm càng lớn, Đàm Mặc nếu cậu là đội phó, vậy thì cậu phải có nghĩa vụ hy sinh chính mình để cứu vớt đội viên. Vì thế cậu ta mặt không đỏ tim không đập mà nói dối lần nữa: "Lạc Khinh Vân tới lắc lư một hồi rồi đi theo Cảnh Kính Nhu rồi."

(1): Nguyên văn câu này là "tử đạo hữu bất tử bần đạo", ý nói chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo" sống chết như nào không quan trọng.

Đàm Mặc bên kia do dự một chút, "Anh Tám miệng đầy chủ nghĩa quan liêu – Cảnh Kính Nhu thật sự không có ở đó à?"

"Không có ở đây, không có ở đây!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận