Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Giang Xuân Lôi trong "Nữ Hoàng Đen" nhìn vào màn hình điều khiển của mình, cả người đều trong trạng thái khó tin.

Trời ạ! Rốt cuộc Cao Chích bị bắn trúng như thế nào?

Không phải Cao Chích đã bắt được viên đạn sao?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Vô số câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Giang Xuân Lôi.

Cậu ta từ từ phát lại cảnh vừa rồi, mới nhận ra rằng người mai phục trên tảng đá cách đó ba nghìn mét đã bắn ra hai viên đạn.

Đầu tiên là một viên đạn lực từ Silic chết người, nếu bắn trúng sẽ nổ thành một cái hố to trên đầu Cao Chích, đáng tiếc, khi nó tiến vào cách Cao Chích một nghìn mét, Cao Chích đã cảm nhận được nó.

Viên đạn thứ hai chính là đạn chứa thuốc, chậm hơn viên đạn thứ nhất chưa đến 0.1 giây, góc độ chỉ chênh lệch một chút, quỹ đạo của nó bị viên đạn thứ nhất che khuất, Cao Chích bắt được viên đạn đầu tiên, nhưng không nghĩ rằng sẽ có phát súng thứ hai.

"Cái này... Sao có thể..."

Sự chênh lệch thời gian và quỹ đạo tinh vi như vậy chắc chắn không phải do may mắn mà là sự kiểm soát như thần của người cầm "Chu Tước".

Không chỉ Giang Xuân Lôi, ngay cả Ngô Vũ Thanh, người đang bảo vệ Inspector Đàm Mặc, cũng choáng váng đến ngây người.

"Tôi tưởng cậu bắn trượt... Ai ngờ cậu bắn trúng?" Ngô Vũ Thanh phấn khích đến mức có chút kích động.

Đàm Mặc chậm rãi thở ra một hơi, chỉ có hắn mới biết, khi hắn bắn phát súng thứ hai, dây thần kinh trong đầu hắn căng thẳng đến mức sắp nổ tung, không ai hiểu rõ hơn hắn câu "Sai một ly đi ngàn dặm".

Khoảnh khắc viên đạn bay ra khỏi nòng súng, nó vạch ra những đường rãnh thẳng tắp trong tim hắn, kéo tầm mắt và suy nghĩ của hắn lao về phía Cao Chích.

Lão Cao, tôi muốn đưa anh về nhà.

Tin tưởng tôi... Đừng từ chối tôi.

Hai phát súng này hoàn toàn dựa trên sự hiểu biết của Đàm Mặc đối với hành vi của Cao Chích. Dù anh ấy vượt rào, Đàm Mặc tin rằng thói quen trong tiềm thức của Cao Chích sẽ không thay đổi.

Hắn đã đặt cược đúng.

Khoảnh khắc mắt phải của Cao Chích bị bắn trúng, Đàm Mặc cuối cùng từ thời gian lạnh lẽo tĩnh lặng về lại nhân gian.


Ma Quỷ Đằng đang giam cầm cabin đột nhiên buông lỏng, như thể cảm nhận được một mối đe dọa mạnh mẽ, lao về phía núi đá nơi Đàm Mặc và Ngô Vũ Thanh đang ở.

Không chỉ vậy, tất cả các sinh vật có thể di động trong toàn bộ khu sinh thái đều lao về phía bọn họ.

"Chết tiệt – Đội phó Đàm! Chúng ta đi thôi!"

Ngô Vũ Thanh đang định kéo Đàm Mặc đứng dậy, không ngờ Đàm Mặc chỉ đổi tư thế ngồi, chân phải giẫm lên tảng đá, họng súng hơi hạ thấp.

"Một phút sau rút lui. Chúng ta phải câu giờ để Nữ Hoàng Đen cứu viện." Giọng của Đàm Mặc lạnh lùng mà đầy lý trí.

Thường Hằng trên máy bay vận tải vẫn đang cố gắng tìm hiểu tình huống bên ngoài, tại sao những sinh vật đó dường như lại đuổi về hướng khác?

Lạc Khinh Vân đang ngồi đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: "Tranh thủ thời cơ mở cabin và trốn thoát."

"Đội trưởng Cao vẫn còn ở bên ngoài!"

Lỡ như Cao Chích không bị bắn trúng, bây giờ ra ngoài chẳng phải là đi chịu chết sao?

Thường Hằng còn chưa nói xong, Lạc Khinh Vân đã mở cửa khoang, do biến dạng nên cửa khoang bị kẹt.

Nhưng từ vết nứt trên cửa, có thể thấy Cao Chích nằm giữa xác của sinh vật Kepler.

"Anh ấy bị bắn trúng thật à?"

Lạc Khinh Vân trả lời một cách chắc chắn: "Trúng."

Thường Hằng kinh ngạc, đá tung cánh cửa bị kẹt.

"Nữ Hoàng Đen" hạ thấp độ cao, thả xuống vài sợi dây thừng.

Giáo sư Triệu run rẩy, suýt ngã khi bước ra khỏi cửa cabin.

Lạc Khinh Vân đỡ được giáo sư Triệu, quàng sợi dây thừng quanh người ông, nhẹ giọng nói: "Ông Triệu, đừng sợ."

Thường Hằng vội vàng chạy tới khiêng Cao Chích lên, quay người lại thì vừa lúc nghe thấy Lạc Khinh Vân đang an ủi giáo sư Triệu.


Không sốt ruột lên trước, độ hảo cảm của Thường Hằng đối với Lạc Khinh Vân tăng lên một chút.

Lạc Khinh Vân cũng quấn lấy một sợi dây thừng khác, nắm tay Giáo sư Triệu, hai người họ nhanh chóng cùng nhau leo ​​lên.

Mấy con Lân Điểu bỗng nhiên lao tới, mắt thấy sắp đụng phải Giáo sư Triệu, Lạc Khinh Vân đẩy Giáo sư Triệu ra, nhưng mỏ của con Lân Điểu sẽ đâm vào Lạc Khinh Vân!

Thường Hằng một tay khiêng Cao Chích, một tay khác kéo dây thừng, không kịp giúp đỡ Lạc Khinh Vân, trái tim vọt lên tới cổ họng.

—— Đm, đừng chết, tên mặt trắng!!

Một viên đạn sượt qua tai Lạc Khinh Vân, sức nóng từ sự ma sát tốc độ cao của luồng khí để lại một vết rất nông trên vành tai của y, đầu con Lân Điểu nổ "đùng", rơi xuống như một cái áo rách.

Tiếng vọng kéo dài không dứt.

Lạc Khinh Vân dừng lại một chút, nhìn về phía núi đá ở xa xa.

Đàm Mặc cầm súng hơi nhếch khóe miệng, "Chậc, chậc, chậc... Người này quả thực vẫn đẹp trai như xưa."

"Hả? Gì cơ?" Ngô Vũ Thanh không hiểu Đàm Mặc đang lẩm bẩm cái gì.

Đàm Mặc tiếp tục nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lạc Khinh Vân qua ống ngắm, gió giữa không trung xé tung mái tóc, vuốt ve lông mi của y, đâu chỉ là nhan sắc không hề kém so với trước, ấy là đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng thật đáng tiếc, Đàm Mặc đã trưởng thành, đã qua cái tuổi sẽ bị vẻ ngoài của Lạc Khinh Vân thu hút.

Lạc Khinh Vân rõ ràng đã biết Inspector đang phục kích ở đâu, y từ từ nhướng mi, nhìn về phía Đàm Mặc.

Đôi mắt y thuỷ chung mang theo sự cô đơn lạnh lẽo tựa như mọi vật đều là mây khói.

Nhưng trong sự cô đơn ấy, lại hiện lên một tia ham muốn tìm tòi, xuyên thấu kính ngắm của Đàm Mặc từ xa, hung hăng đụng một cái vào sâu trong não Đàm Mặc.

"Chậc, thứ không bao giờ đoán được trên đời này có lẽ là gặp gỡ." Đàm Mặc cười nói.

"Cái gì?" Ngô Vũ Thanh ở bên cạnh thò lại gần.

"Tôi nói – Nhân sinh hà xứ bất tương phùng(1)!" Đàm Mặc đột nhiên ngồi dậy, nhanh chóng thay nòng súng.


(1): Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: (有缘千里来相会,人生何处不相逢) Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Ý nói chỉ người có duyên ắt sẽ gặp lại.

"Bây giờ không phải là lúc để nói về việc gặp lại!" Ngô Vũ Thanh tỏ vẻ tình hình của bọn họ bên này cũng không lạc quan.

Ma Quỷ Đằng Akanagar đã thoát ra khỏi phạm vi ban đầu của lĩnh vực thuộc khu sinh thái, cách bọn Đàm Mặc chưa đầy một kilomet.

"Nhanh quá!" Ngô Vũ Thanh cau mày.

Đàm Mặc không nói lời nào, đột nhiên bóp cò, một viên đạn cỡ nòng lớn xuyên qua cơ thể Ma Quỷ Đằng, hình ảnh nổ tung quá kinh người, Ngô Vũ Thanh thậm chí còn có ảo giác bị máu bắn tung tóe đầy mặt.

Giáo sư Triệu cuối cùng cũng đến được lối vào phía dưới của "Nữ Hoàng Đen", các đội viên đang ba chân bốn cẳng kéo ông vào, trong khi Lạc Khinh Vân bên dưới cũng đang nâng chân giáo sư Triệu lên.

Một con Lân Điểu to lớn hung hãn lao về phía Lạc Khinh Vân, giữa môi và răng của y phun ra hai chữ, "Muốn chết."

Không khí xung quanh lạnh đến mức muốn ngưng tụ.

Khi y giơ tay định túm lấy mỏ con chim, một viên đạn cỡ nòng lớn xé gió mà đến, "Đùng" một tiếng, đầu con Lân Điểu nổ tung, não và máu vương vãi.

Hai tay của Lạc Khinh Vân vừa lúc che ở trước mặt, lại không thể tránh được việc chiếc áo sơ mi trắng trên người bị bắn đầy máu màu xanh sẫm.

Thường Hằng và các đội viên khác ở phía dưới cũng bị văng đầy cả mặt.

"Đụ—— Mắc cái gì đội phó Đàm lại đổi nòng cỡ lớn! Đây là hắt nước sơn đòi nợ hả? Chỉ vì tôi chơi đấu địa chủ thua tiền mà không trả cho hắn?"

"Mẹ kiếp! Biết hắn ta là kẻ tham tiền mà cậu vẫn không trả tiền cho hắn! Chẳng phải cậu đang hại người sao!"

"Phụt phụt phụt! Hình như văng vào miệng tôi rồi!"

"A, thấy gớm! Cậu nhanh chóng xét nghiệm xem có bị cảm nhiễm không!"

Cả hai viên đạn đều sượt qua mặt mặt mình, Lạc Khinh Vân chắc chắn rằng Inspector đang phục kích cách đó ba nghìn mét có bất mãn với y.

Chỉ là đối với một Inspector có kỹ thuật cao siêu như vậy, nếu đã từng gặp mặt, Lạc Khinh Vân sẽ không thể quên.

Y đột nhiên rất mong được gặp vị phó đội trưởng này.

Ba mươi giây sau, tất cả mọi người tiến vào cabin của "Nữ Hoàng Đen", lính y tế chạy tới kiểm tra tình trạng của Cao Chích.

Anh bị bắn vào mắt phải, thuốc khiến toàn thân anh ấy mất đi sức lực, lính y tế đã tiến hành xét nghiệm sinh học Kepler và phát hiện nồng độ trong cơ thể anh đã giảm xuống dưới mức tiêu chuẩn.

"Tôi xin lỗi..." Lúc này Cao Chích đang phải chịu đựng cơn đau dữ dội, nỗi đau này cũng khiến anh chắc chắn rằng mình vẫn là con người.


"Xin lỗi cái quần... Nếu anh không thể trở lại mới là thực sự có lỗi với chúng tôi!" Bả vai Thường Hằng run rẩy dữ dội, đôi mắt đỏ bừng, cố nén không rơi nước mắt.

Giang Xuân Lôi lau mồ hôi lạnh trên trán, "Đội trưởng Cao, cách anh trừng mắt nhìn tôi vừa rồi suýt chút nữa khiến tôi bị nhồi máu cơ tim, báo hư tại chỗ á!"

"Cậu về luyện thêm đi... Độ chính xác của cậu kém quá." Trong thanh âm của Cao Chích mang theo mệt mỏi.

Sau khi xác nhận mọi người đã được giải cứu, Đàm Mặc trên núi đá nhanh chóng thu súng.

Máy bay hai người của họ vừa rời khỏi núi, Lân Điểu đã đâm vào đó, Ma Quỷ Đằng uốn lượn trườn lên, sinh vật bị ăn mòn đã không còn cảm giác đau đớn từ lâu. Chúng bị thúc đẩy bởi một loại sức mạnh nào đó, trèo lên Ma Quỷ Đằng, vươn tay ra như muốn bắt lấy bọn họ.

"Nhìn giống Thông Thiên Tháp nhỉ?" Đàm Mặc nhẹ giọng hỏi.

"Thông trời của ai?" Ngô Vũ Thanh hỏi lại.

"Ha." Đàm Mặc khẽ cười, rút ​​khẩu súng lục từ thắt lưng ra, nhắm ngay điểm nào đó bắn một phát, Ma Quỷ Đằng phát ra tiếng rên rỉ, cả toà núi đá mất đi sự cân bằng bấy lâu nay, sụp xuống ầm ầm.

Đàm Mặc tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Hắn bắn trúng Cao Chích, nhiệm vụ hoàn thành.

Bên tai vang lên tiếng gió rít, trái tim vốn đã ép mình vào trạng thái lý trí đập như một con ngựa hoang thoát cương, Đàm Mặc giơ tay dùng sức đấm ở trên ngực, hắn nhận ra toàn thân mình đang run rẩy không thể kiểm soát.

Đối với những người khác, nhiệm vụ này chỉ kéo dài mười phút, ngay cả đối với Đàm Mặc, đó cũng chỉ là một chớp mắt bóp cò.

Nhưng chỉ có hắn mới biết... Thứ hắn mài giũa năm năm qua không phải là phát súng ấy, mà là chính hắn.

Hắn đã dành năm năm để tìm hiểu Cao Chích, không phải để giết, mà là để bảo vệ anh ấy.

Từ lúc bước vào trung đội hai, trái tim Đàm Mặc như bị bọc trong một cái kén không có kẽ hở, tín niệm bảo vệ Cao Chích dâng trào cuồn cuộn mỗi ngày, hơi thở và nhịp tim đều bị phong ấn, không chỗ nghỉ ngơi.

"Tôi cảm thấy bản thân thật là ghê gớm... So với việc cứu vớt thế giới còn siêu hơn..." Đàm Mặc nằm ở ghế sau như thể không có xương.

Ngô Vũ Thanh nghe thấy giọng nói của hắn, hơi khựng lại.

Năm năm trước, khi Đàm Mặc ở thời điểm sa sút nhất của cuộc đời, chính Cao Chích đã nói: "Tên nhóc này có thể chịu đựng được những gì người khác không thể chịu đựng, tôi sẵn sàng giao sinh tử của mình cho cậu ấy", lúc ấy mới khiến Đàm Mặc tỉnh lại. Vì vậy, Đàm Mặc sẽ không để Cao Chích vượt rào chứ đừng nói đến việc để Cao Chích chết.

Cậu chàng này quá nặng tình nặng nghĩa.

"Đúng vậy, cậu siêu giỏi."

Nếu không phải đang lái máy bay, Ngô Vũ Thanh nhất định sẽ quay lại xoa đầu Đàm Mặc thay đội trưởng Cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận