Vòi nước đã tắt,những người phía sau cũng định rời đi,cuối cùng cũng yên tĩnh không ít.
Đề tài đến không có dấu hiệu gì,cô có chút không kịp phản ứng,sửng sốt một lát mới tiếp lời: "Hả?"
Lục Hoài Sâm hơi cúi xuống nghiêng người lại gần hơn,một tay chống bức lên tường sau lưng,khóa cô giữa vòng tay hắn: "Trước khi ăn cơm cậu đã nói gì với người kia,'tôi có chút nhớ cậu ấy'?"
Dường như men say dâng lên,đáy mắt hắn hiện lên tầng sương mù mờ ảo,giọng nói giống như cọ sát qua sỏi.
Khoảng cách quá gần,Lạc Nhan cảm thấy đầu óc bị mùi bia trên người làm rối tung lên,suy nghĩ một lúc lâu mới bắt được đầu dây chuyền của sự việc,cảm thấy hơi bất ngờ.
Hoá ra hắn nghe thấy?
"Tôi với Cảnh Y nhiên nói đùa" cô mím môi, đầu ngón tay dựa vào tường run lên vài cái,giả vờ bình tĩnh.
"Cậu nghĩ nhiều rồi"
"Nghĩ nhiều sao?"
"Ừm.." Cô không hề do dự.
Hai người lại nhìn nhau vài giây,Lục Hoài Sâm nhếch môi nở nụ cười, lòng bàn tay lướt xuống vách tường,rút túi giấy trong tay cô ra: "Không sao,tôi chỉ muốn nói với cậu,kỳ thật cậu ta thật sự rất nhàm chán.
"
Hắn mở túi giấy ra lấy ra một cái khăn giấy,sau đó dán lại đưa cho cô.
Dưới ánh đèn,hai má Lạc Nhan đỏ bừng vì bia,đôi môi ửng hồng,cô không có hứng thú với Hứa Hành Niên,đối với tính cách của hắn cũng là thờ ơ,chỉ bình tĩnh gật đầu.
Nhưng tại sao Lục Hoài Sâm lại nói với cô điều này.
Đợi đến khi hai người rời khỏi nhà vệ sinh trở về phòng ăn,Khâu Nhạc vẫn trốn trong nhà vệ sinh nghe lén chậm rãi mở cửa, nhìn bóng lưng hai người cả người rùng mình một cái,nghiêng đầu suy nghĩ:
Hai người bọn họ là một cặp từ khi nào.
Cậu ta vắt óc suy nghĩ những thứ tồn tại trong đầu,bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Năm ngoài cùng Lục Trung thi đấu bóng rổ đối phương ngạo nghễ chiếm sân luyện tập, lúc đó Lạc Nhan tình cờ đi ngang qua.Có người không cẩn thận đập bóng vào đầu cô,lúc nhặt bóng ngay cả xin lỗi cũng không nói,bị Lục Hoài Sâm nhìn thấy.
Sau đó,trong trận đấu cuối cùng Lục Hoài Sâm cố ý đánh bóng lên bảng rổ,bóng bất ngờ bật lại đập vào đầu tên con trai kia..
Khâu nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ thở phào—-
Mẹ kiếp!thằng này trong lòng có âm mưu với người ta lâu lắm rồi.
Lạc Nhan uống một ít bia,cả người có chút mùi liền dứt khoát bắt taxi về nhà.
Vừa về đến nhà phát hiện giày của Lạc Văn Cường đặt ngay ngắn ở hành lang,mí mắt cô giật giật,không ngờ tới bố cô sẽ trở về vào lúc này.
Lạc Nhan ngơ nhác nghiêm túc suy nghĩ trong vài giây có nên ra ngoài ở một đêm.
Cô còn chưa cởi giày,vừa nghĩ trong đầu,bà nội nghe thấy tiếng động đi ra từ phòng sau,bước đi tập tễnh:"Tiểu Nhan về rồi"
"Bà nội"
Bà nội cô vô cùng sốt sắng nói:"Bố con đang đợi con ở phòng khách,nói chuyện cẩn thận một chút,bố con đi công tác vất vả,mấy đêm liền không chợp mắt."
Trong lòng Lạc Nhan biết chắc chắn,cô và Lạc Văn Cường nói không được ba câu nhất định sẽ nổi giận,đặc biệt là những năm ở tuổi mới lớn nghịch ngợm,mỗi lần Lạc Văn Cường về nhà hai người đều cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng bà ngoại thực sự tốt với cô.
Lạc Văn Cường mấy năm nay vừa ly hôn với mẹ cô Lâm Tuyết mấy,tính khí nóng nảy,việc làm ăn không thuận lợi sẽ uống say, sau đó tìm đủ loại cớ đánh Lạc Nhan,bà nội nhìn đau lòng,nhiều lần che chở cho cô.
Lạc Nhan không đành lòng làm bà nội thất vọng.
"Vâng"
Đi đến phòng khách, Lạc Văn Cường đang ngồi trên sô pha,sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Lạc Nhan đứng trước bàn trà,cách ông vài mét,bình tĩnh nói:"Bố"
Ông nhướng mày nhìn cô,đi thẳng vào vấn đề:"Hôm qua con lại ở cùng Lâm Nhất Đồng"
"Vâng"
Ông cau mày,nhìn qua vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con và nó đã sớm không có quan hệ máu mủ,hơn nữa bây giờ nó là loại người nào con không rõ sao,con nên đặt tất cả tâm tư vào việc học,chứ không phải là đi theo loại người lêu lổng ăn chơi tác tráng không ra gì như nó."
Lạc Nhan cũng không rõ tại sao Lạc Văn Cường biết được tối hôm qua cô ở cùng Lâm Nhất Đồng,nhưng cô cũng không có tâm tư truy vấn,ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng,bố nói đúng"
Cô không có tâm tư cãi nhau với ông,còn không bằng nhường ông.
Thấy thái độ của cô bình tĩnh,Lạc Văn Cường cũng không nói nhiều,bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm,tiếp tục nói:"Sắp vào năm học thứ hai,bố đã chào hỏi cô giáo chủ nhiệm ở trường của con rồi,coi con là trọng điểm bồi dưỡng,vì vậy con không nên gây rối."
Lạc Nhan khẽ nhíu mày.
Cái gọi là chào hỏi của ông,chẳng qua chỉ là tặng quà và một bữa cơm.
Cô cũng không phải là thanh cao,nhưng cô không thể chịu được việc Lạc Văn Cường áp dụng lĩnh vực kinh doanh của ông ấy vào cuộc sống của mình để kìm hãm cô.
"Bố có thể đừng làm những việc nhàm chán này nữa được không?"
Từ tiểu học đến trung học cơ sở, mỗi lần cô thay đổi giáo viên chủ nhiệm,hay thậm chí học thêm chuyên ngành nghệ thuật, Lạc Văn Cường đều phải giải thích cho giáo viên "chăm sóc đặc biệt".
Ông quanh năm đi công tác bên ngoài không về nhà,nhưng tất cả mọi người bên cạnh đều giống như ánh mắt của ông, nhất cử nhất động của cô ông đều biết rõ.
Lạc Nhan biết rằng đây có lẽ là một loại hiểu hiện của sự quan tâm,nhưng tích lũy từng ngày,hành vi này càng giống như dệt một tấm lưới kín mít,cô không nhìn thấy cái gọi là tình yêu thương,nó chỉ là một chiếc gông xiềng lạnh lẽo.
"Nhàm chán?Làm cho con có thể học tập tốt hơn là nhàm chán?Bố ở nước ngoài làm việc vất vả như vậy,còn không phải là để có thể mang lại cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn?"
Lại nữa rồi.
Cứ tranh luận như vậy,e rằng tâm trạng vui vẻ của cô hôm nay sẽ trở nên vô nghĩa.
Lạc Nhan hít sâu một hơi, quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa này: "Lúc con không nói,bố sẽ vui hơn"
Cô quay lưng bỏ đi.
"Con đứng lại"
Lạc Văn Cường ở phía sau gọi cô lại,cô thở dài,hết cách liền dừng bước chân.
Ông đi lên hai ba bước đến phía sau cô,vừa định mở miệng,bỗng nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi bia,nhíu mày hỏi:"Con uống bia à?"
Lạc Nhan do dự một chút,vẫn thành thật trả lời: "Sinh nhật bạn học.
"
Sắc mặt Lạc Văn Cường trong nháy mắt trầm xuống,biểu cảm rất khó coi: "Bạn học gì?Nam sinh hay nữ sinh?"
"Cảnh Y Nhiên"
Nhiều năm qua,vì Lạc Văn Cường,kỳ thực cô không có nhiều bạn bè thân thiết, lúc tiểu học có một cô gái rất thích chơi với cô,cô cũng rất thích đối phương,nhưng ai ngờ bởi vì thành tích của người ta không tốt,Lạc Văn Cường đặc biệt dặn dò giáo viên chủ nhiệm để cho cô gái kia tránh xa cô một chút.
Kể từ đó,chuyện này đã lan truyền trong lớp học,và cô không bao giờ kết bạn với ai nữa.
Lạc Văn Cường trầm mặt nghiêm túc nói:"Vậy con bé đó cũng uống bia rồi à?Làm hư con?"
Đầu Lạc Nhan đột nhiên nhảy loạn, không thể nhịn được nữa:"Bố,là con tự mình muốn uống,không ai làm hư con cũng không ai ép con,cho tới bây giờ, người đem dao đặt trên cổ bức con,cũng chỉ có một mình bố.
"
"Thái độ của con là gì!?"
Bà nội đứng một bên thấy cả hai bên đang *giương cung bạt kiếm,tức giận không kịp thở dài,vội vàng lật đật đến gần giảng hoà
*Giương cung bạt kiếm:chỉ những tình huống căng thẳng.
"Được rồi,Văn Cường,con làm việc ở bên ngoài cũng mệt mỏi,nghỉ ngơi sớm một chút đi,Tiểu Nhan hứa với bố con,lần sau không uống nữa,trẻ con uống bia rượu không tốt.
"
Lạc Nhan tức giận đến mức choáng váng đầu óc,mí mắt cũng không nhấc nổi,ngữ khí tự nhiên mạnh mẽ: "Thực xin lỗi, lần sau con sẽ không uống."
Mặt Lạc Văn Cường đỏ lên, chỉ vào cô nói: "Con nói xem sao con không thể ngoan ngoãn lên một chút,con gái nhà lão Trần cũng cùng bằng tuổi,so với con nó ngoan hơn rất nhiều.
"
"Ồ,bố cô ấy cũng không về nhà cả ngày sao? "
"Con——-"
Lạc Văn cường tức giận,giơ tay lên định đánh cô,bà nội Lạc Nhan vừa nhìn cái tát giương lên,nóng không được,vội vàng ngăn cản.
"Ai ya con muốn làm cái gì—— "Bà nội có chút khổ sở.
Lạc Nhan không muốn cãi nhau vô nghĩa nữa: "Con mệt rồi,con đi đây.
"
Không đợi Lạc Văn Cường phản ứng,cô nhanh chóng lên cầu thang chạy đến phòng mình,khóa cửa lại,giống như trút hết mọi sức lực dựa vào cửa ngồi sụp xuống sàn nhà,khoanh chân,vùi mặt sâu vào đầu gối.
Nhiệt độ điều hoà trong phòng rất thấp.
Kể từ khi cha mẹ ly hôn,tòa án phán quyết giao cô cho Lạc Văn Cường.
Chỉ là từ nhỏ ông đã ném cô cho bà nội, mặc kệ không hỏi,đừng nói sân chơi, ngay cả họp phụ huynh cũng chưa từng đi một lần nào.
Ông rõ ràng là không nhìn thấy được sự trưởng thành của cô,nhưng vẫn tự xưng là người hiểu rõ cô nhất.
Thật nực cười.
Có lẽ là do uống bia Lạc Nhan ngồi trên sàn nhà không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi,khi tỉnh lại màn đêm đã buông xuống,ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng,yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Cô nhìn chằm chằm ánh sáng trên sàn nhà một lát,thở dài một tiếng,đỡ cửa đứng dậy.
Bụng truyền đến tiếng ọc ọc,buổi trưa cô vốn không ăn bao nhiêu,lúc này đều tiêu hóa hết.
Lạc Nhan tuỳ ý buộc tóc lên,nhìn điện thoại di động,xác định còn tiền đủ để trả cho bữa tối nay liền lấy chìa khoá ra cửa.
Đang trong kỳ nghỉ hè,đường phố ban đêm rực rỡ ánh đèn,xe cộ đông đúc.
Cô đi dọc con đường theo phía phố ăn vặt, khi đi ngang qua KFC,từ ngoài cửa sổ sát đất nhìn thấy một đứa bé đội mũ sinh nhật đang chắp tay ước nguyện.
Có lẽ gió điều hòa tình cờ suýt thổi tắt ngọn nến của đứa bé,người cha ở bên cạnh vội vàng đưa tay ra che ở phía trước ngọn nến,chờ đợi đứa bé.
Khuôn mặt của đứa bé đầy vẻ hiếu thuận và hạnh phúc.
Gió nổi lên.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài sau tai cô, phất đến chóp mũi,khóe mắt.
Lạc Nhan cảm giác trái tim mình giống như bị lưỡi dao khoét một lỗ,bị khoét dưới ánh trăng gió thổi đến mức đau đớn.
Cô đã không được tổ chức sinh nhật của mình kể từ khi cô tám tuổi.
Nếu như không cần thiết phải điền vào hồ sơ trường học,chỉ sợ ngay cả cô cũng đã quên mất.
Điểm sáng trước mắt dần dần trở nên mờ ảo,đầu óc cô trống rỗng vài giây,cho đến khi chiếc xe ở phía sau tuýt còi cô mới thu hồi suy nghĩ.
Quảng trường đường phố so với khu thương mại còn náo nhiệt hơn, nhộn nhịp người qua lại,khắp nơi ồn ào náo nhiệt.
Bãi trượt patin,phòng bi-a,thậm chí còn có cửa hàng trò chơi điện tử.
Phố ăn vặt có quá nhiều người xếp hàng, có thể nhìn thấy bằng mắt thường rất đông đúc
Lạc Nhan cảm thấy cả người mệt mỏi,dứt khoát ngồi xổm trước một chiếc máy gắp thú bông trong góc,hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào con báo hồng phấn trong tủ kính.
Mái tóc dài từ sau lưng buông xuống,xoã xuống mắt cá chân.
Cô vốn tưởng rằng mình đã quen rồi,nhưng khi tất cả chuyện này trải ra trước mắt,cô phát hiện bản thân cô còn rất yếu đuối.
Cũng không biết qua bao lâu,ngồi xổm cho đến khi cô cảm thấy hai chân có chút co thắt lại,bên tai truyền đến tiếng bước chân chậm rãi từ xa,một giây sau,một vật thể ấm áp áp sát vào sườn mặt cô,từ mũi cô bốc lên một mùi lúa mạch nồng nặc.
Ngược ánh sáng,là một ly trà sữa bằng giấy.
Đường nét trên cơ thể Lục Hoài Sâm bị ánh đèn làm mờ đi,nụ cười ẩn hiện giữa hai hàng lông mày giống như que diêm sáng trong vực sâu,nóng rực và sáng ngời.
Tác giả có điều muốn nói: Lục Hoài Sâm: Ai bắt nạt bé cưng của tôi?.