Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi


Editor: Đông
Beta: Changg 
— Đời lính, quyết tử cho Tổ quốc.


Nhiệm vụ hộ tống kết thúc, Trì Thanh Hành trực tiếp trở về bộ chỉ huy.
Triệu Chấn và những người khác đều ở đó, bọn họ bị gọi vào phòng họp.
“Mọi người đã xem nội dung của USB cùng với một số thông tin chúng ta có ở đây, quả thực nhà máy kia có vấn đề rất lớn, gây nguy hại đến địa vị và lợi ích của quốc gia.

Hơn nữa vào lúc 2:10 chiều nay, một cán bộ của Đại sứ quán khi ra ngoài đã bị bắt cóc, bên trên giao cho chúng ta nhiệm vụ tìm cách giải cứu.” Ngô Khác ngồi ở giữa bàn hội nghị, vẻ mặt nghiêm trọng: “Trước mắt các chi tiết hiện đang được điều tra thêm, vì vậy, năm người các cậu phải sẵn sàng xuất phát ngay khi quay trở lại.

Nghe rõ chưa?”
“Đã rõ!” Năm người đồng thanh đáp.
Ngô Khác gật đầu nói thêm vài câu, bốn người kia đi ra ngoài trước, Trì Thanh Hành ở lại.
“Đại đội trưởng, cháu có một yêu cầu nhỏ, liên quan đến Tiêu Tiêu.” Trì Thanh Hành nói.
“Ngồi đi.” Ngô Khác duỗi tay ý bảo anh ngồi xuống nói chuyện.
“Không cần, cháu nói mấy câu xong sẽ đi luôn.” Trì Thanh Hành nói.
Ngô Khác cười: “Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cháu khách khí với ta, nói đi.”
“Bệnh viện mà Lý Thiếu Phi được chuyển đến, cháu muốn nói với Tiêu Tiêu, chú đã phê chuẩn”.

Trì Thanh Hành nói: “Quan hệ giữa bọn họ tối qua cháu cũng đã nói với chú, Lý Thiếu Phi còn có con gái, cậu ta nhận lời ngày mai sẽ tới đón con bé nhưng cháu sợ lúc đó sẽ không có ai đến, kể cho con bé nghe chuyện bố bị tai nạn, cháu sợ tâm lý con bé không chịu nổi.”
Ngô Khác liếc nhìn Trì Thanh Hành, im lặng hồi lâu, mới nói: “Chuyện này có thể phê chuẩn, nhưng cháu phải hứa với ta, giữ khoảng cách với A Tiêu, đừng tưởng rằng cháu ở trụ sở, ta không biết cháu làm những gì.

Cháu chính là đội trưởng, cuối năm nay sẽ được thăng thiếu tá, nhìn cả quân đoàn có rất ít người chuyên ngành ở độ tuổi của cháu đã được làm thiếu tá, những người khác đang ghen tị không được.

Đừng để đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì xấu.

A Tiêu lại là cháu gái ta, cháu không thể chậm trễ con bé.”
“Như thế nào gọi là chậm trễ?” Trì Thanh Hành bình tĩnh hỏi.
“Ôm ôm ấp ấp không phải chậm trễ thì là cái gì, cháu cho rằng người khác đều mù hết sao? Đây là điều mà người anh như cháu nên làm sao?” Ngô Khác gõ gõ mặt bàn: “Nếu các cháu thật sự có gì đó, mặt Trì soái còn đẹp được nữa không? Nhóc con, chú ý cho ta, đừng để người ta bàn tán.”
“Đó là chuyện cá nhân của cháu, cháu không cần để ý đến cái nhìn ​​của người khác.” Trì Thanh Hành nhún vai, thờ ơ nói.

Ngô Khác trừng anh: “Cháu có thể như thế không?”
“Cũng không hẳn.” Trì Thanh Hành khiêm tốn nhướng mày.
“Nói nhiều cháu lại chê ta lải nhải, dù sao tự cháu suy nghĩ kỹ cái gì nên làm cái gì không.

Nếu tham mưu Từ biết cháu muốn xằng bậy, chắc chắn sẽ chết cháu”.

Ngô Khác xoa xoa huyệt thái dương: “Đi ra ngoài đi, lát nữa ta còn có hội nghị video.”
“Vâng!” Trì Thanh Hành mỉm cười, nghiêm kính cúi chào, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Trở lại trụ sở đã chập tối, Trì Thanh Hành cùng nhóm Triệu Chấn kiểm tra đạn dược và trang thiết bị ở nhà kho.

Sau khi mang về, anh gọi điện cho Cảnh Tiêu, nói Cảnh Tiêu đến căn gác bỏ hoang đó gặp anh một lát.
Cảnh Tiêu mới vừa cùng Hallie ăn tối, Hallie đã bị Chu Hảo ôm đi.

Khi cô đi đến gác mái, Trì Thanh Hành đang dựa vào bức tường vỡ, hai tay đút túi quần, anh đá mấy hòn đá xuống đất không chút do dự.
Anh không đội quân mũ, lông mày thẳng, đôi mắt hơi híp lại, môi mỏng khẽ mím, đường nét trên khuôn mặt sắc như dao, dáng vẻ thản nhiên.
Chỉ thiếu một điếu thuốc nữa.
Hình ảnh Cảnh Tiêu tưởng tượng ra, không có gì lạ khi thấy Trì Thanh Hành hút thuốc khi ở một mình, Trì Thanh Hành cũng không kiêng dè cô, anh bắt đầu hút thuốc trước mặt cô khi còn đi học.

Dù sao ông nội cũng không ở nhà, không ai quản anh, Cảnh Tiêu cũng sẽ không phàn nàn, mỗi lần đến gặp anh đều thấy nhiều tư thế với tâm trạng khác nhau nhưng đặc biệt là dáng vẻ hiện tại, Cảnh Tiêu thường xuyên thấy, ấn tượng sâu hơn một chút.
Cảnh Tiêu từng bước đi đến trước mặt anh, mở miệng trêu ghẹo anh: “Thuốc lá đâu?”
“Bỏ rồi.” Trì Thanh Hành cười đáp lại.
“Em không tin.” Cảnh Tiêu nói.
“Được rồi, anh không thể bỏ được..” Trì Thanh Hành khẽ cau mày.
Sự hiểu biết ngầm giữa hai người không tệ, bất cứ thứ gì ném ra đều có thể bắt chuẩn mà không xảy ra sai sót. 
Nhưng anh thực sự không bỏ được thuốc lá, lúc trước Cảnh Tiêu muốn thi đại học, Trì Thanh Hành vừa đúng lúc nghỉ đông.

Khoảng thời gian đó sợ ảnh hưởng đến Cảnh Tiêu học tập, cô cũng yêu cầu anh hút ít thuốc lá hơn.

Đối với lần “sống chung” duy nhất này, anh quyết tâm chịu đựng không hút thuốc.

Ban đầu anh không nghiện, chịu đựng cũng không có gì to tát nhưng sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học của Cảnh Tiêu, cả hai đã “phát hỏa”, xảy ra chuyện lau súng cướp cò lần đó.


Trong thời gian Cảnh Tiêu vừa đi ra nước ngoài, anh không khác gì cái xác không hồn, không nhịn được cơn nghiện, mỗi ngày đều ở trong nhà uống rượu hút thuốc nên kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được.
“Sân bay đã tu sửa xong, ngày mai trong đội sẽ phái chiếc xe đưa hai người đi,” Trì Thanh Hành kéo Cảnh Tiêu ngồi ở bên người, thấp giọng nói tên bệnh viện, rồi ngẩng đầu: “Anh ta ở đó.”
“Còn anh?” Cảnh Tiêu hỏi.
Trì Thanh Hành chỉ “ừm” một cách mơ hồ, Cảnh Tiêu lại nói: “Anh đi đâu?”
Từ sáng nay cô đã ý thức được, anh luôn vô cớ biến mất, còn có rất nhiều chuyện không thể nói thẳng thắn với cô.

Trước kia cô cảm thấy đây là thái độ bình thường, bởi Triệu Chấn cũng như vậy, các chú trong đại viện cũng đều như vậy, cho nên trong tiềm thức cô cho rằng quân nhân đều như thế nên cũng không nghĩ ngợi nhiều..
Cho đến khi lời nói của Chu Hạo đánh thức cô vào sáng nay, mọi chuyện cũng ở mức độ khác nhau, Trì Thanh Hành thậm chí còn bí hiểm hơn trước, cô đoán được một chút, công việc của Trì Thanh Hành cũng giống như cha cô.
Hiện tại chỉ là muốn xác định một chút.
“Có một nhiệm vụ giải cứu.

Anh không biết khi nào xuất phát, vì vậy anh đang tùy thời đợi lệnh.” Trì Thanh Hành trả lời.
“Có nguy hiểm không?” Cảnh Tiêu hỏi.
“Nguy hiểm.” Trì Thanh Hành nói.
“Có khó không?” Cảnh Tiêu hỏi.
“Thắng lợi trong gian nan, anh đã quen rồi, cũng cảm thấy không có vấn đề gì.” Trì Thanh Hành trả lời.
Cảnh Tiêu nhìn anh, “Có thể không đi không?”
Trì Thanh Hành lắc đầu.
Cảnh Tiêu trầm mặc một hồi, sau đó đứng dậy rời đi, Trì Thanh Hành bắt lấy cánh tay cô: “Nghe anh nói.”
“Không, em không hiểu” Cảnh Tiêu ngửa cổ nhìn trời, cố nén giọng nói run rẩy: “Anh chỉ là một cảnh sát vũ trang bình thường, sao lại đi, không có lực lượng đặc biệt sao? Vì sao bọn họ không đi lại muốn anh đi? Em biết em nói vậy rất ích kỷ, nhưng anh là đội trưởng, trách nhiệm của anh không được san sẻ sao?”
Trì Thanh Hành nheo mắt, cũng im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Anh chính là đội trưởng đội đặc công.”
Cảnh Tiêu chỉ cảm thấy hai bắp chân như rót đầy chì không thể bước nổi, cơ thể cứng lại, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sau khi em rời đi.” Trì Thanh Hành nói, giọng khàn khàn căng thẳng: “Khoảng thời gian đó anh rất suy sút.

Trước khi ra ngoài, anh đã đến trại huấn luyện đặc chiến, nghĩ rằng có thể dời đi chú ý một chút, nhưng cũng không thể, ngược lại anh càng nhớ em hơn, sau đó anh cũng không biết mình làm như thế nào để tồn tại, vì vậy đã gia nhập đội đặc chiến.

Em đã liên hệ với ông nội, liên lạc với cả Phương Nam nhưng bỏ lại anh một mình.

Một lần anh vô tình nghe thấy Phương Nam nói, em mỗi năm khi có kỳ nghỉ đều sẽ đi làm tình nguyện viên chữa bệnh.


Mấy năm nay, Afghanistan, Ukraine, Pakistan, những địa phương đó anh đều đã đi tới nhưng vẫn không thể gặp được em.

Em có biết cảm giác bị bỏ lại hoàn toàn như thế nào không? Năm anh mười tuổi giống như em, ông nội đột ngột nói với anh rằng anh họ Trì nhưng thực ra lại là đứa trẻ mồ côi mà ông nhặt được.

Vậy nên bé con à, sau khi sư phụ mất, anh luôn muốn đối tốt với em, em muốn gì anh đều liều mạng cho em bằng được.

Muốn sẽ luôn yêu thương em nhưng không ngờ điều này lại làm tình cảm của anh thay đổi, anh cũng không hề đề phòng gì mà đã sớm thay đổi…”
“Hứa với anh, sau khi Lý Thiếu Phi bình phục, em sẽ về nhà chờ anh kết thúc phái binh rồi tới tìm em, được không?”
Trì Thanh Hành lại nói, đứng lên, đôi tay đặt lên vai Cảnh Tiêu, nhìn cô với đôi mắt thâm thúy.
Cảnh Tiêu hốc mắt ươn ướt, cô im lặng nhìn Trì Thanh Hành, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Anh biết em không muốn nhìn thấy anh gặp nguy hiểm, anh cũng muốn ở bên cạnh em không đi đâu nhưng anh là quân nhân.”Trì Thanh Hành nói: “Sứ mệnh của một quân nhân là quyết tử cho tổ quốc, những tiền bối đi trước đã dùng cả sinh mệnh quý giá để đánh đổi, làm cho đất nước phồn hoa hưng thịnh.

Anh làm hậu bối, sao có thể đứng yên khi Tổ quốc cần nhất, ngày nào còn mặc quân trang trên người, tín ngưỡng cùng nhiệt huyết cũng còn ngày đó.

Bé con, chờ anh trở về, được chứ?”
Cổ họng Cảnh Tiêu căng cứng, cô nức nở, nhìn Trì Thanh Hành mà khóc, giọng điệu trở nên dao động: “Anh khốn nạn.”
“Đúng vậy, anh là đồ khốn nạn.” Trì Thanh Hành ôm cô vào trong ngực, hôn hôn mái tóc cô, “Anh là một tên khốn nạn khiến em phải khóc nhưng bé con này, anh hứa sẽ cố gắng hết sức để quay lại gặp em, cả em nữa, phải đồng ý với anh, được không?”
Cảnh Tiêu lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Trì Thanh Hành nắm chặt vai cô, nhìn cô chăm chú, nhìn đến ánh mắt cô bất lực lại kiên trì, lau đi nước mắt trên mặt cô, âm thanh thở dài tan vào trong gió.
Trì Thanh Hành đỡ gáy Cảnh Tiêu, đầu chậm rãi cúi, áp lên môi cô hôn, xúc cảm ẩm ướt mà mềm mại, lại hôn thêm một chút, sau đó ngẩng đầu: “Coi như em đồng ý rồi.”
Cảnh Tiêu ngơ ngác nhìn anh.
Đến sáng sớm hôm sau, phương tiện và máy bay trực thăng của quân đội đã sẵn sàng, tất cả những người ở lại đóng quân đều phải lên đường, đồng thời Trì Thanh Hành nhận được lệnh cả đội xuất phát đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ.
Cảnh Tiêu ôm Hallie cùng Chu Hảo nói lời tạm biệt, cô được phân vào một tổ trực thăng, đi tới nơi trực thăng hạ cánh xếp hàng chờ.
Trùng hợp, Trì Thanh Hành cũng dẫn đầu cả đội đang chờ máy bay ở đó.
Hallie muốn đứng dậy, Cảnh Tiêu đặt Hallie xuống dưới, dắt cô bé không cho chạy loạn, Hallie nghe lời ở bên cạnh Cảnh Tiêu.
“Mom! Mom!” Hallie đột nhiên vui vẻ giật nhẹ tay Cảnh Tiêu, “Chú Trì đến rồi! Chú Trì!”
Trì Thanh Hành cong cong khóe miệng, cài khẩu súng bên người, duỗi tay xoa đầu Hallie, Hallie khanh khách cười: “Nhớ bảo vệ mommy của cháu, đừng để cô ấy bị những người khác bắt đi nhé.”
Hallie buông tay Cảnh Tiêu, chạy tới bên Trì Thanh Hành, kéo anh  sang một bên, muốn anh ngồi xổm xuống, sau đó ghé vào tai Trì Thanh Hành thủ thỉ: “Cháu sẽ trông mommy thật kỹ.

Nè, cho chú cái này.”
Trì Thanh Hành rũ mắt, Hallie kéo khóa quần yếm, đem tấm ảnh chụp chung đưa cho Trì Thanh Hành: “Cháu muốn đi tìm daddy chơi, cũng muốn mỗi ngày gọi điện thoại cho chú, nhưng mommy nói chú đi xa, không thể nghịch điện thoại.

Cháu nghĩ chú cũng không thể thường xuyên xem ảnh của mommy nên đem cái này cho chú.

Chú nhớ trả lại cho mommy nhé.


Giờ mommy có ảnh trên điện thoại để xem, tạm thời sẽ không nhớ tới còn có tấm ảnh này.”
Trì Thanh Hành nhận lấy tấm ảnh, liếm môi cười cười, cất bức ảnh thật kỹ, sau đó nắm tay Hallie đi, Hallie chạy đến bên cạnh Cảnh Tiêu, kéo tay cô.
Cảnh Tiêu vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.
“Đưa tay ra.” Trì Thanh Hành gọi Cảnh Tiêu.
Cảnh Tiêu mở lòng bàn tay, Trì Thanh Hành đặt một thứ gì đó lên trên, là một chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền là hai mảnh hình vuông với các góc tròn, Cảnh Tiêu nhìn thoáng đã nhận ra đó là cái gì, vô cùng ngạc nhiên.
“Giữ nó cho tốt.” Trì Thanh Hành nói.
“Vâng.” Cảnh Tiêu nhìn hắn.
Triệu Chấn đang hét lên trong tai nghe, Trì Thanh Hành ngẩng đầu nhìn trời, máy bay trực thăng đã tới, anh nói với Cảnh Tiêu: “Anh phải đi rồi.”
“Chú ý an toàn!” Cảnh Tiêu dặn dò nói.
Trì Thanh Hành mím môi cười khẽ, ôm súng ống chạy đi.
Máy bay trực thăng hạ xuống, gió rất lớn, Hallie tránh phía sau Cảnh Tiêu, Cảnh Tiêu đón gió nhìn Trì Thanh Hành là người cuối cùng đi lên.

Cửa máy bay bị kéo lên, chiếc trực thăng chậm rãi bay thẳng lên trời.
Sức gió yếu dần, ánh mắt Cảnh Tiêu vẫn dừng trên cửa kính cửa máy bay trực thăng, Trì Thanh Hành đang ngồi ở đó, đồng thời cũng đang nhìn xuống.
Dần dần, khoảng cách ngày càng xa, máy bay rẽ sang một hướng khác, thân máy bay dưới ánh nắng vàng dần dần lùi xa.
“Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.”*
Tiến lên, củng cố uy thế của đất nước chúng ta!
(Hai câu thơ thuộc “Lương Châu từ kỳ 1”
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.”
Dịch nghĩa
Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa
Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.
Lương Châu nay thuộc tỉnh Cam Túc, giữa Lan Châu và Vũ Uy, trước đây là nơi hàng bao thế kỷ người Hồ và người Hán đánh nhau.

Lương Châu từ là một điệu hát cổ của nói về chuyện trận mạc biên ải.)
___________
Lời của editor: Chương này buồn quá, đọc xong câu thơ lại càng muốn khóc hơn huhuu T^T
Hi vọng anh chị đều thượng lộ bình an~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận