Chương 37: "Có ngủ, nhưng muốn anh ôm cơ."
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Khoa chỉnh hình của bệnh viện số 9 tuần này có rất nhiều bệnh nhân tới xin tư vấn, lịch hẹn đã kéo dài từ thứ 2 đến tận thứ 6, gần như không rảnh chút nào.
Trình Tang Tang bận đến mức chân không chạm đất, ròng rã 5 ngày trời cô đều đi theo chủ nhiệm Lý tiến vào phòng phuật thuật, số lần nhiều không kể xiết, nếu như không phải có hồ sơ ghi chép lại thì cô cũng chẳng nhớ được một tuần này mình đã làm bao nhiêu ca cắt mắt, bao nhiêu ca nâng mũi, bao nhiêu ca nâng ngực.
Ngày nào cô cũng phải tăng ca, mỗi ngày đều bận tới hơn 10 giờ tối mới được ra khỏi bệnh viện,
Hàn Nghị mỗi ngày đều đúng giờ tới đón cô tan làm, sau đó đưa cô về nhà.
Trình Tang Tang thường xuyên qua đêm ở nhà Hàn Nghị, rất ít khi để Hàn Nghị tới nhà của mình, cô mua ít đồ dùng hàng ngày trên mạng và chuyển một số quần áo từ nhà cô sang nhà Hàn Nghị, thế nên mỗi khi không muốn về nhà, cô đều từ bệnh viện về thẳng nhà của Hàn Nghị.
Thứ 6 cuối tuần, mới 8 giờ tối Trình Tang Tang đã được tan làm.
Cô và Hàn Nghị cùng đi xem phim.
Lúc về đến cổng chung cư, hai người rẽ vào một cửa hàng tiện lợi để mua BCS.
Lúc thanh toán, nhân viên thu ngân không khỏi quan sát đôi tình nhân trước mặt, nam đẹp trai nữ xinh gái, mua nhiều BCS như này thì sinh hoạt tình dục nhất định rất hài hòa, hâm mộ quá đi.
Trình Tang Tang mặt không đổi sắc kéo lấy tay Hàn Nghị, thúc giục nói: "Phiền em thanh toán nhanh giúp chị với, bọn chị đang có việc gấp."
Câu này của cô khiến người ta phải suy nghĩ miên man, nhất là khi cô còn xinh đẹp như vậy.
Trình Tang Tang gần như dán sát vào người Hàn Nghị, cô lúc này hơi ngước đầu, hé miệng nhìn Hàn Nghị cười một tiếng, đôi mắt hạnh chớp chớp, giống như là đang muốn quyến rũ ai đó.
Hàn Nghị thật sự hết cách với cô, đối mặt với ánh mắt mập mờ của nhân viên thu ngân, đành phải lạnh mặt nói: "Ừm, chúng tôi đang có việc gấp, cho vào túi bóng nhé."
"Cảm...
cảm ơn quý khách đã tới."
Cô bé thu ngân ngượng đỏ cả mặt.
Người đàn ông kia man cực kỳ, có trời mới biết anh ta dũng mãnh thế nào khi lên giường, ghen tị.
.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Trình Tang Tang bắt đầu cười không ngừng, nói: "Hàn thúc thúc, anh xem lại mình đi, sao lại khiến cô gái nhỏ đỏ mặt thế hả."
Hàn Nghị một tay xách theo túi bóng của cửa hàng tiện lợi, một tay nắm tay cô đi về phía chung cư.
Cửa hàng tiện lợi cách chung cư không xa, chỉ khoảng 4-500m.
Hàn Nghị hỏi cô: "Chơi vui không?"
Trình Tang Tang ngừng cười, nghiêm trang nói: "Rất vui luôn.
Vừa rồi trông em có giống một người phụ nữ có chồng nhưng dục cầu bất mãn không?"
Hàn Nghị liếc nhìn cô một cái.
Còn cô thì nhìn anh một cách quyến rũ, hai khối mềm mại trước cứ dán lên cánh tay anh, cố ý cọ xát nói: "Ban đêm phải thỏa mãn em đấy."
Không thể phủ nhận là, tiểu yêu tinh Trình Tang Tang tương đối thoáng đối với chuyện cấm trẻ con này, nhất là khi trên giường.
Và lần nào cô cũng có thể làm cho Hàn Nghị điên cuồng.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong đầu Hàn Nghị chỉ có một ý nghĩ----
"Làm" cô khóc.
Kết quả chứng minh, Hàn Nghị cũng đã hết sức thực hành ý nghĩ của mình, tiếng giường kẽo kẹt đến tận hơn nửa đêm mới dần dần ngừng.
Trình Tang Tang không thích người dính, cô quấn lấy Hàn Nghị đòi anh ôm mình đi tắm.
Trong phòng tắm, Hàn Nghị mới nghĩ tới một chuyện.
Hàn Nghị phát hiện, Trình Tang Tang luôn có bản lĩnh khiến anh quên đi chính sự.
Hai người kéo nhau lên giường, làm mấy lần, chuyện chính sự gì đó chỉ có thể quăng ra sau đầu.
Anh nói: "Ngày mai tôi có người bạn về nước, bọn tôi hẹn nhau ăn bữa cơm, em có muốn tới không?"
Trình Tang Tang hỏi: "Là mấy anh em trên Phi Diệu hả?"
"Ừm."
"Thế thì...
" Trình Tang Tang cười híp mắt nói: "Em đi.
Anh nói xem ngày mai em nên mặc gì thì ổn nhỉ? Quần áo kiểu gì thì có dáng vẻ của một người chị dâu dịu dàng?" Cô tràn đấy hứng khởi, nói hoài không ngớt.
Vừa từ nhà tắm ra cô đã chạy tới trước tủ quần áo để chọn tới chọn lui.
Trình Tang Tang ngắm nghía một lúc lâu, sau đó quay đầu nói với Hàn Nghị đang hút thuốc ngoài ban công: "Ngày mai bọn anh hẹn nhay mấy giờ?"
"12 giờ trưa."
Hàn Nghị hút hết một điếu thì trở về phòng, đóng cửa ban công lại, vừa nhấc mất thì nhìn thấy Trình Tang Tang cầm hai bộ quần áo ướm vào người, hỏi: "Bộ nào đẹp hơn?" Hàn Nghị ngồi trên giường nhìn cô, sau một lúc mới nói: "Em thích mặc bộ nào thì mặc bộ đó."
Trình Tang Tang hỏi: "Anh thấy bộ nào đẹp hơn?"
Hàn Nghị nói: "Bộ màu hồng."
Trình Tang Tang: "Thế thì em không mặc bộ màu hồng, loại thẩm mỹ của thẳng nam như anh thì em cứ làm ngược lại mới tốt."
Hàn Nghị tức giận nói: "1 giờ sáng rồi đấy, em có ngủ không."
"Có ngủ, nhưng muốn anh ôm cơ."
Hàn Nghị dứt khoát khiêng cô về giường.
.
Trưa ngày hôm sau, Hàn Nghị mang theo chị dâu dịu dàng ăn mặc tử tế Tang Tang tới Dịch Thủy sơn trang ăn cơm.
Địa điểm này là Tiết Chính Bình chọn, vì đây là quán ăn bạn của anh ta mở, vừa khai trương 2 tháng trước.
Mặc dù chỗ này hơi xa nhưng thắng ở chỗ hoàn cảnh tốt, đồ ăn cũng đều là đồ ăn bình thường của bản địa.
Mới khai trương được hai tháng mà việc kinh doanh đã tương đối tốt, lịch hẹn kín đến 5-6 ngày sau, không ít người làm ăn đều thích tới đây vừa ăn vừa bàn chuyện.
Lúc Hàn Nghị và Trình Tang Tang đi thì không may gặp phải tắc đường, lúc đến Dịch Thủy sơn trang thì đã trễ mất nửa tiếng so với giờ hẹn.
Mở cửa phòng ăn ra thì đã thấy người tới đông đủ.
Trình Tang Tang vừa mới đứng vững, còn chưa kịp quan sát các anh em của Hàn Nghị thì một bóng người đã chạy nhanh tới, ôm chầm lấy Hàn Nghị, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Nghị ca, 6 năm không gặp."
Bóng người kia lùi về phía sau mấy bước, mỉm cười, nói: "Em cứ tưởng rằng cả đời này không gặp được anh nữa."
Lúc này, Trình Tang Tang mới nhìn rõ bóng người kia, anh ta khoảng tầm 25-26 tuổi, nhưng dáng người thì cực kỳ cao, tương đương với Hàn Nghị, chỉ là có hơi gầy yếu.
Mặt mũi cũng khá đường hoàng, trầm ổn.
Hàn Nghị cũng cười một tiếng, nói: "Nói linh tinh gì đấy, mới có mấy năm mà làm như cả đời vậy.
Đường Nam Chu, cậu ở trên thuyền đến ngốc rồi phải không?" Nói xong, Hàn Nghị nhìn anh ta, nói tiếp: "Thằng ranh cậu cũng có tiền đồ phết đấy nhỉ, dò tìm dầu mỏ đúng không?"
Đường Nam Chu nói: "Suốt ngày làm bạn với một đống tài liệu."
Hàn Nghị khoác vai Trình Tang Tang, nói: "Nào, gọi chị dâu đi."
Ánh mắt Đường Nam Chu dừng lại trên người Trình Tang Tang, gật đầu một cái rồi nói: "Chị dâu." Không thân thiện cũng không lạnh nhạt, duy trì khoảng cách nhưng cũng không mất đi sự tôn trọng.
Anh ta quay đầu lại nói với Hàn Nghị: "Chúc mừng Nghị ca."
Không biết có phải ảo giác của Trình Tang Tang không, nhưng cô tựa hồ cảm thấy Đường Nam Chu có chút hâm mộ.
Ngay sau đó, Hàn Nghị lại giới thiệu Trình Tang Tang cho Tiết Chính Bình và Sở Bắc.
Trình Tang Tang đang diễn vai chị dâu dịu dàng nên cũng rất hào phòng chào hỏi bọn họ.
Sau khi chào hỏi xong, Trình Tang Tang như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Đường Nam Chu hỏi: "Đường Nam Chu, Đường trong triều Đường, Nam trong phương Nam, Chu trong triều Chu?"
Đường Nam Chu: "Đúng."
Ánh mắt của mấy người ngồi đây đều đảo quanh hai người, Hàn Nghị đột nhiên nhớ ra, nói: "Quên nói, Đường Nam Chu, chị dâu cậu trước kia học cùng trường cấp 3 với cậu đấy."
Sở Bắc cười nói: "Ha ha ha, trùng hợp thật đấy."
.
Trình Tang Tang có chút ngoài ý muốn.
Cái tên Đường Nam Chu chẳng lạ lẫm gì đối với đám người học cấp 3 bọn cô, anh ta hơn cô 1 khóa, là học sinh xấu nổi danh trong trường, đánh nhau uống rượu chơi bời, chuyện gì anh ta cũng tinh thông, thường xuyên khiến các thầy cô trong trường tức đến sôi máu, ngay cả chủ nhiệm lớp 12 của cô cũng từng nhắc tới Đường Nam Chu, nói rằng, may mà mình không có học sinh nào hư đốn như vậy.
Hôm nay nghe Hàn Nghị nhắc tới Trình Tang Tang mới có ấn tượng.
Lúc cô học lớp 11 đã từng nhìn thấy Đường Nam Chu.
Lúc ấy cô đang học tiết thể dục, sau khi tập qua loa vài động tác, thầy giáo cho bọn họ hoạt động tự do.
Cô sợ bêu nắng nên dứt khoát về lớp luôn.
Trên đường về cô phải đi qua khu nhà dạy nghệ thuật, bình thường thì buổi sáng sẽ không có tiết nghệ thuật, lần nào cô đi qua cũng thấy phòng âm nhạc trống không, nhưng lần này thì không như thế.
Cô nhìn thấy Đường Nam Chu, và một bạn nữ.
Bạn nữ đó như thế nào thì cô không thấy rõ, vì bạn ấy bị Đường Nam Chu che hết rồi.
Cô chỉ thấy con người được các thầy cô nói rằng không sợ trời không sợ đất đang tỏ ra không biết phải làm sao.
Còn bạn nữ kia chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: "Đường Nam Chu, tớ sợ."
Đường Nam Chu lập tức tước vũ khí đầu hàng.
"Được rồi, cậu nói gì thì là như thế."
Lúc ấy cô chỉ đi ngang qua, thời gian rất ngắn rất ngắn nhưng cô vẫn nhìn thấy sự dịu dàng, lưu luyến của cậu nam sinh xấu xa trong mắt các thầy cô.
Lúc đó cô còn nghĩ, đến lúc nào cô mới có thể gặp được một người con trai đối xử dịu dàng với mình như vậy, liệu có phải chờ cả đời không? Nhưng mà, duyên phận vẫn luôn rất kì diệu, sau đó 1 năm, cô đã gặp được Hàn Nghị.
Chuyện khi đó cô cũng chỉ cảm thấy hâm mộ một chút mà thôi, hâm mộ qua rồi thì cũng quên đi, dù sao cũng là người xa lạ không quan trọng.
Hôm nay nhìn thấy Đường Nam Chu lần nữa thì Trình Tang Tang vẫn rất bất ngờ, so với chàng trai kiêu căng khó thuần năm đó thì Đường Nam Chu bây giờ đã trầm ổn thành thục hơn rất nhiều, như biến thành người khác vậy.
Cô gật đầu, trả lời câu của Sở Bắc: "Đúng là trùng hợp thật, hình như anh lớn hơn tôi 1 khóa thì phải."
Đường Nam Tuần cũng không có ấn tượng gì với Trình Tang Tang, chỉ nói: "Chắc là vậy."
Đề tài này nhanh chóng được bỏ qua, Tiết Chính Bình dấn đầu mời rượu Hàn Nghị.
Hàn Nghị uống rất thoải mái, ngửa cổ uống cạn một chén.
Tiết Chính Bình còn muốn mời cả Trình Tang Tang, nhưng biết được Hàn Nghị chuyên bao che khuyết điểm nên tự mình cạn trước, sau đó nói: "Chị dâu tùy ý nhé."
Hai người còn lại cũng đi theo làm vậy.
Mọi người đều biết Trình Tang Tang là nốt chu sa của Hàn Nghị, hết thảy từ hay lẽ đẹp đều tung hết ra để khen chị dâu, luôn đặt chị dâu trên thần đàn, không dám khinh nhờn chút nào.
Trình Tang Tang cũng tùy ý, cô không muốn uống rượu, thế nên liền lấy trà thay rượu.
Qua ba lần rượu, Tiết Chính Bình có chút hưng phấn, đập vai Hàn Nghị hỏi: "Nghị ca, chuyện kia anh đã thương lượng với chị dâu chưa? Suy nghĩ thế nào rồi?"
Trình Tang Tang nghe xong, có chút nghi hoặc, không khỏi nhìn về phía Hàn Nghị, dùng ánh mắt hỏi anh.
...
Thương lượng cái gì?
.