20.
Diễn giả làm thật.
Edit: Chocopieyogurt
Vài ngày kế tiếp, Mạnh Sơ Vũ mới biết mình cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay.
Lúc trước thấy mặt tường thủy tinh trong văn phòng Chu Tuyển đa số thời gian đều để một chiều, thỉnh thoảng cô còn suy nghĩ xem không biết anh ở trong văn phòng làm cái gì.
Không nghĩ đến bắt đầu từ hôm nay, Chu Tuyển hình như đã quên ấn điều khiển, mặt tường thủy tinh kia cứ mãi "mở toang" ra.
Đối với cô ngồi ở gian bên cạnh mà nói, mặt tường trong suốt này hoàn toàn là thùng rỗng kêu to.
Thì ra miêu tả của Đường Huyên Huyên chính là như vậy, ngẩng đầu là Chu Tuyển, cúi đầu cũng là Chu Tuyển, ba trăm sáu mươi độ âm hồn không tan đều là Chu Tuyển.
Anh nhìn cô hay không nhìn cô, cô đều cảm thấy là anh đang nhìn cô.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ đã nói với Đường Huyên Huyên, để cô ấy bình tĩnh mấy ngày, còn trêu chọc cô không có tiền đồ.
Lúc này nếu đổi ý, không có tiền đồ chính là bản thân cô.
Tuy rằng trải qua chuyện ở quán rượu, cô và Đường Huyên Huyên cũng lén gọi nhau một câu "Chị em", nhưng ở công ty dù sao vẫn là cấp trên cấp dưới, thay đổi xoành xoạch như vậy thì mất hết uy nghiêm rồi, về sau còn quản lý thế nào.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ thầm chịu đựng một chút, chịu qua một tuần này, tuần sau cô trả lại củ khoai lang bỏng tay này cho Đường Huyên Huyên.
*
Năm ngày sau, buổi sáng thứ bảy.
Bởi vì một vài chuyện chồng chất làm chưa xong, Mạnh Sơ Vũ không thể không đến công ty tăng ca.
Nghĩ rằng thứ bảy thì cả tám tầng đều là của cô, cuối cùng cũng có thể tập trung làm việc, kết quả vừa đến công ty thì gặp Đàm Tần ở trong thang máy.
"Đàm bộ," Mạnh sơ Vũ đi vào thang máy, trực tiếp đối mặt với người kia, "Cuối tuần anh cũng đến công ty tăng ca à."
"Hả? Cái đó thì không phải."
Mạnh Sơ Vũ cho rằng đây chỉ là một câu hỏi vô nghĩa dùng để chào hỏi, không nghĩ đến còn có thể nhận được đáp án phủ định.
Đến công ty không phải tăng ca thì là...
"Là Chu tổng tăng ca, tôi qua đây đợi cậu ta xử lý xong việc thì cùng nhau về Nam Hoài."
"..."
"Hôm nay Chu tổng cũng ở công ty?" Mạnh Sơ Vu không cẩn thận nâng cao giọng.
"Ừ...Đúng vậy, Chu tổng ở đây thì cô không vui à?"
Con người Đàm Tần này thoạt nhìn không giống những vị trưởng phòng khác.
Có lẽ bởi vì tướng mạo phong lưu, tên nghe cũng thật phong lưu, thêm vào đó còn thích nói chuyện với giọng điệu cợt nhả __ ít nhất là như thế trước mặt Mạnh Sơ Vũ, cho nên cô luôn cảm thấy hắn ta không đứng đắn.
Mạnh Sơ Vũ vội vàng lắc đầu: "Sao có thể, tôi có chút bất ngờ vì không thấy Chu tổng nhắc đến trước đó, nếu hôm nay tôi không đến, bên cạnh anh ấy cũng không có ai."
Khi nói chuyện thì thang máy cũng đến tầng tám, Mạnh Sơ Vũ dùng tay ra hiệu mời Đàm Tần đi trước, rồi đi theo sau lưng ra khỏi thang máy.
Đến văn phòng đặt túi xách xuống, Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ không biết cũng thôi đi, cũng biết Chu Tuyển ở đây, không chào hỏi cũng không được, sau khi mở máy tính thì đi đến đối diện một chuyến.
Có lẽ bởi vì hôm nay tầng tám không có ai, đừng nói bức tường trong phòng Chu Tuyển "mở", cửa cũng để mở ra.
Mạnh Sơ Vũ vừa tới gần thì nghe tiếng nói chuyện rõ ràng của Đàm Tần__
"Cậu không có bạn gái à? Sao ông lão trong điện thoại cứ nói bóng gió với tôi, hỏi cậu hôm nay có dẫn người ta về không, nói gì mà lúc trước ở bệnh viện tiếp đón không được chu đáo."
Mạnh Sơ Vũ giống như giẫm phải đường dây cao thế, bước trước bước sau đứng yên ở cửa.
Trong văn phòng, Chu Tuyển giương mắt nhìn qua.
Mạnh Sơ Vũ lập tức nhấc chân lên, nhìn về phía văn phòng nói: "Chu tổng, tôi không có việc gì, chỉ muốn nói với anh một tiếng tôi ở đây, anh có việc cần thì gọi tôi."
Chu tổng gật gật đầu, chỉ Mạnh Sơ Vũ cho Đàm Tần.
Đàm Tần nghiêng đầu nhìn: "Ồ ___ không phải bạn gái, là trợ lý Mạnh?"
Lúc này Mạnh Sơ Vũ cũng không có cách nào giả vờ không nghe thấy, hắng hắng giọng đi qua, nắm tay để trước người: "Ông bà nội anh hỏi về tôi à..."
"Ừ," Chu Tuyển hình như đã sớm có tính toán.
"Tôi sẽ nói bọn họ cô bận công việc không đến được."
Mạnh Sơ Vũ nhẹ hắng một tiếng: "Cách này không tốt lắm đâu, tổng giám đốc một ngày trăm công nghìn việc như anh còn có thời gian, trợ lý như tôi còn bận hơn anh là chuyện gì chứ, hơn nữa tuần trước lúc anh đến chắc là cũng dùng cái cớ này..."
"Vậy bằng không thì còn lý do gì nữa?"
Đàm Tần lắng tai nghe cũng hiểu được xảy ra chuyện gì: "Ồ, ra là trợ lý Mạnh giúp cậu diễn trò, vậy chỉ bằng nói bọn cậu cãi nhau chia tay rồi, dù sao bây giờ bệnh tình của ông cụ tạm thời cũng ổn định, không đến mức nghe xong thì ngất xỉu chứ?"
Mạnh Sơ Vũ nheo mắt: "Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng!"
Lần trước ông nội Chu Tuyển vào phòng cấp cứu cũng có liên quan đến việc cô nghe nhầm điện thoại, này nếu xảy ra lần nữa, cô thành tội nhân mất!
Chu Tuyển nâng tay xoa xoa mi tâm, thoại nhìn không biết có phải có chút đau đầu hay không.
Mạnh Sơ Vũ theo động tác của anh liếc mắt nhìn thấy vết thương ở cổ tay phải anh còn chưa có cắt chỉ, trong lòng nghẹn lại.
Tuy rằng đến giờ cô cũng chưa rõ quan hệ thật sự của ông cụ với Chu Tuyển, nhưng nhìn thái độ Chu Tuyển đối xử với bọn họ, tình cảm tuyệt đối không thua gì máu mủ tình thân.
Hẳn là phải có nội tình gì đó quan trọng mới phải khiến Chu Tuyển nối dối bọn họ về bạn gái của mình.
Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Hôm nay khi nào các anh đi."
"Đến Nam Hoài trước giờ cơm chiều." Đàm Tần hất hất cằm với Chu Tuyển.
"Phải không Tuyển?"
"Ừ."
"Vậy lúc đó tôi chắc cũng xử lý xong việc, chi bằng___" Mạnh Sơ Vũ dò xét Chu Tuyển, "Tôi đi cùng các anh?"
*
Bốn giờ chiều, Mạnh Sơ Vũ ngồi xe Chu Tuyển đến ngoại ô Nam Hoài.
Từ nội thành đến ngoại thành, càng tới gần khu nhà ngoại ô Nam Hoài càng có vẻ xưa cũ, khi họ xuống xe phóng tầm mắt đều nhìn thấy toàn là những tiểu viện cũ kỹ.
Ánh nắng chiều tà chiếu vào sân nhà các hộ, ánh lên vết rỉ sắt bong ra loang lổ trên lan can.
Mạnh Sơ Vũ đi theo Chu Tuyển và Đàm Tần xuống xe, đi về phía cửa nhà ở cuối.
Thấy Đàm Tần đi ở phía trước, Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển ở bên trái: "Tay anh còn chưa khỏi hẳn, không nắm tay nhé?"
"Ừ." Chu Tuyển nâng khuỷu tay lên, chừa ra một khoảng trống.
Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ ngưng lại, quay đầu nhìn về phía trước rồi chậm rãi nâng tay vòng qua khuỷu tay anh, kéo anh lại.
Cánh tay Chu Tuyển thu lại dẫn cô đi gần bên mình.
Hai chân Mạnh Sơ Vũ loạng choạng: "Anh kiềm chế một chút đi..."
"Vậy cô kiềm chân lại."
"..."
Mạnh Sơ Vũ thẳng lưng, bước chân ổn định.
Đàm Tần phía trước đẩy cổng ra, hướng vào trong gọi "Bà nội."
Hoàng Quế Phân lập tức ra chào đón: "A! Tiểu Tần tiểu Tuyển đến sao?"
"Còn có tiểu Mạnh nữa." Mạnh Sơ Vũ như được sinh ra lần nữa, cười tủm tỉm chào hỏi.
"Tiểu Mạnh cũng đến sao, bà nội nửa tháng nay luôn ngóng con đấy!" Hoàng Quế Phân xoa xoa đôi tay ẩm ướt trên tạp dề, vô cùng thân thiết vỗ lưng cô, "Đến là được rồi, ông nội các cháu tinh thần vừa mới tốt đã không chịu ngồi yên, luyện chữ suốt buổi chiều, hai con mau khuyên nhủ ông ấy nghỉ ngơi đi..."
Chu Tuyển dẫn Mạnh Sơ Vũ vào phòng.
Thường Thu Thạch đang đứng cạnh án thư viết chữ, nghe thấy tiếng động thì dừng bút, đẩy kính lão xuống một chút: "Tiểu Tuyển dẫn tiểu Mạnh về đấy à?"
"Ông nội, là cháu." Mạnh Sơ Vũ tiến lên phía trước, "Gần đây sức khỏe ông tốt hơn chưa?"
Đàm Tần bĩu môi: "Ông nội, ông thật là trọng nữ khinh nam, thì ra trong mắt ông cháu vô hình phải không?"
"Cháu xếp sau xếp sau." Thường Thu Thạch khua khua tay ý bảo Đàm Tần tránh ra một chút, tỉ mỉ quan sát Mạnh Sơ Vũ, "Ông khỏe hơn nhiều rồi, cháu và tiểu Tuyển cùng đến ông càng tốt hơn!"
"Cháu nên đến nhiều hơn__ Mạnh Sơ Vũ không chút suy nghĩ nịnh nọt một phen, nói xong lại phát hiện tự đào hố chôn mình, nghiêng đầu có hơi xấu hổ nhìn Chu Tuyển.
"Ừ, dẫn em đến nhiều chút__" Chu Tuyển cười thật tự nhiên, mắt nhìn án thư cách đó không xa hỏi, "Ông viết gì đó ạ?"
"Bị ốm một trận tay cũng mất sức cả, đang viết một phần Thiên tự văn (1), cháu đến thật đúng lúc, nhìn xem chữ của ông có phải thụt lùi rồi không?"
(1) Thiên tự văn là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương, được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ.
"Cháu xem xem." Chu Tuyển cùng Thường Thu Thạch đi đến bên án thư.
Mạnh Sơ Vũ thấy hai ông cháu đi thảo luận về thư pháp thì ngồi xuống một bên sô pha với Đàm Tần, cùng Hoàng Quế Phân vừa bưng trà đến nói chuyện phiếm.
Bên này hàn huyên được vài câu, vừa quay đầu, thì thấy án thư bên kia Thường Thu Thạch đưa bút lông sói cho Chu Tuyển: "Cũng lâu rồi cháu chưa viết chữ cho ông, hôn nay vừa hay đến viết một bức."
"Tự dưng ông trục lợi cháu thế," Chu Tuyển nhận bút suy nghĩ, "Cháu viết gì cho ông để hợp hoàn cảnh đây."
Mạnh Sơ Vũ lo lắng nhìn qua.
Đoán chừng là không nghĩ đến ông bà nội hỏi tới, trước khi đã Nam Hoài Chu Tuyển đã cố ý cài chặt nút trên cổ tay áo sơ mi, che băng gạc thật kín.
Cho nên hẳn là Thường Thu Thạch không biết cổ tay Chu Tuyển bị thương.
Mạnh Sơ Vũ muốn giải vây giúp Chu Tuyển, làm ra dáng vẻ ngượng ngùng nói: "Hay là cháu viết một bức nhé? Lúc nhỏ cháu cũng học qua thư pháp, có điều đã lâu rồi không luyện..."
"Đương nhiên là được rồi, tiểu Mạnh tới đây!"
Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ đang bước đến, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Viết chữ không bất tiện đâu."
"Hả," Cho nên mới vừa nãy Chu Tuyển không phải muốn thoái thác mà là thật sự không biết viết gì, "Vậy vẫn là anh viết đi, tôi viết không đẹp..."
"Cùng nhau đi." Chu Tuyển đặt bút vào lòng bàn tay cô.
Mạnh Sơ Vũ nhận lấy bút, vẫn chưa hiểu "cùng nhau" là ý gì thì lòng bàn tay Chu Tuyển đã phủ lên mu bàn tay cô, cùng cô cầm bút.
Người cũng đứng lại gần sau lưng cô.
Tim gan Mạnh Sơ Vũ cũng un lên, chậm chạp trừng mắt nhìn.
...Khá lắm, thư pháp viết thế nào đây?
Mạnh Sơ Vũ lâng lâng, trái tim như trôi nổi giữa không trung, tay cũng không còn là của mình, bị Chu Tuyển bọc trong lòng bàn tay, theo anh chấm mực, đặt bút, viết chữ.
Chờ cô lấy lại tinh thần cúi đầu xuống, trên giấy Tuyên Thành đã viết xuống rõ ràng một chữ "Tạc" mạnh mẽ, phóng khoáng,
"Đây là đang viết cái gì..." Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mồ hôi trong lòng bàn tay, thấp giọng hỏi.
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh đè thấp của Chu Tuyển: "Tên của cô."
Mạnh Sơ Vũ kinh ngạc hiểu ra, hoàn hồn, đặt bút theo Chu Tuyển, viết xuống bài thơ "Như mộng lệnh" của Lý Thanh Chiếu.
Tạc dạ vũ sơ phong sậu,
Nùng thụy bất tiêu tàn tửu.
Thí vấn quyển liêm nhân,
Khước đạo hải đường y cựu.
Tri phủ?
Tri phủ?
Ưng thị lục phì hồng sấu.
(2)
(3) Dịch nghĩa: Hôm qua mưa lưa thưa, gió mạnh,
Ngủ say vùi, vẫn không hết cơn say rượu.
Ướm hỏi người đang cuốn rèm (rằng vườn hoa thế nào),
Thì trả lời rằng hoa hải đường vẫn như cũ.
Biết chăng?
Biết chăng?
Đã đến tiết lá xanh trổ, hoa đỏ tàn héo rồi.
Hoàng hôn buông xuống ngoài cửa sổ, ánh nắng màu vàng hồng phủ lên mặt giấy Tuyên Thành, nhuộm màu xám trắng thành một màu đen đậm.
Thật là giống muốn dẫn người ta rơi vào một giấc mộng ảo không chân thật.
*
Viết xong chữ, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển nhanh chóng "phân thể".
Thường Thu Thạch lại khen chữ đẹp, lại khen bài thơ có tên của Mạnh Sơ Vũ thật sự hợp hoàn cảnh, vui vẻ nói phải đóng khung treo trên tường trong phòng khách.
Mạnh Sơ Vũ vừa ngẩng đầu, thì thấy Đàm Tần và Hoàng Quế Phân đã không còn trong phòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng Đàm Tần than khổ: "Bà nội, tối nay có cá nấu dưa chua không ạ?"
"Trong bể có một con cá lóc, sao đột nhiên lại muốn ăn cá nấu dưa chua?"
"Bởi vì cháu không biết thư pháp lại không có bạn gái, bây giờ vừa chua vừa tầm thường lại vừa dư thừa.
Được rồi, cháu đi chặt cá đây."
"..." Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mũi nhìn Chu Tuyển, "Chi bằng tôi cũng đi giúp bà một tay nhé?"
Chu Tuyển gật đầu: "Không mệt thì đi, tôi ở với ông một lát."
Mạnh Sơ Vũ xoay người đi tới phòng bếp, hỏi Hoàng Quế Phân một số việc đơn giản, rửa rau cần trước bồn rửa, nhặt từng lá một,
Hoàng Quế Phân thấy đôi tay tỉnh tế của cô, nhặt rau cũng thật cẩn thận tỉ mỉ, thật không có gì để lo lắng, ngược lại người ngồi chặt cá bên bể nước ngoài sân lại la hét, bà nói "Bà đi ra ngoài xem chút", rồi vội vàng ra khỏi phòng bếp.
Mạnh Sơ Vũ bảo bà ấy yên tâm, chuyên tâm nhặt rau trước bồn rửa.
Nhặt được một nửa, trước mắt vụt qua một tấm vải màu trắng.
Mạnh Sơ Vũ vừa giương mắt thì thấy là một tấm tạp dề.
Còn chưa có phản ứng lại là ai, một đôi tay đã vòng qua trên eo.
Trong nháy mắt thắt lưng Mạnh Sơ Vũ giống như rã thành bùn, cách hai lớp quần áo, nơi da thịt tiếp xúc cũng run rẩy nóng lên.
Không cần quay đầu lại, cô cũng biết phản ứng sinh lý này là ai mang tới.
Đôi tay thắt nút tạp dề của người phía sau giống như đang quay chậm, mỗi một vòng từ trước ra sau đều chậm đến mức giày vò người khác.
Thậm chí Mạnh Sơ Vũ còn không phân biệt được rốt cuộc là anh kéo dài động tác hay là cảm quan của mình xảy ra vấn đề.
Cô gắt gao nắm chiếc lá trong tay, không dám quay đầu lại hỏi: "Không phải...ở với ông nội sao?"
Giọng cười của Chu Tuyển vang lên trên đỉnh đầu: "Nghĩ một lát vẫn là ở với bạn gái thôi."
*
Suy nghĩ của tác giả: Chu Tuyển anh sao thế này? Cột cái tạp dề mà cũng giống chụp ảnh tình nhân?.