Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Nghiên cứu khoa học cho thấy, chỉ cần nghỉ lễ ở nhà quá ba ngày thì dù bạn là tiên nữ hạ phàm hay Phan An tái thế, cũng sẽ trở thành đứa người ngại cho chê.

(Phan An: nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam)

Mạnh Sơ Vũ nghĩ chen chúc chật chội chỗ biển người đông đúc không bằng ngủ nướng đọc sách nên đã nằm ườn ở nhà ba ngày liền.

Kết quả, sáng ngày thứ tư cô vừa mở cửa phòng ra, nghe thấy bố nói câu đầu tiên là: “Hôm nay lại không ra đường tiếp à?”

Câu thứ hai là: “Sao bảo có người để tìm hiểu? Cả kỳ nghỉ dài thế mà không gặp nhau lấy một lần, con hẹn hò qua mạng đấy à?”

Mạnh Sơ Vũ nói thầm trong lòng vâng, con vẫn đang hẹn hò qua mạng xuyên biên giới đây.

Lệch múi giờ, mấy ngày nay dường như Chu Tuyển tìm được lý do chính đáng để không nhanh chóng trả lời tin nhắn, từ khi đáp máy bay xuống Mỹ là chẳng quan tâm gì đến cô.

Cứ như tối đó nói chuyện với cô chỉ đơn giản là vì trên máy bay nhàm chán, đúng lúc cần giết thời gian.

Chiều hôm qua Mạnh Sơ Vũ thậm chí còn làm việc ở nhà nửa ngày, làm một bản sắp xếp kế hoạch hội nghị triển lãm tháng mười gửi cho Chu Tuyển, nghĩ là tin nhắn công việc thì không thể nào không quan tâm.

Cuối cùng anh thật sự có quan tâm, trả lời một câu: Nghỉ lễ không nói chuyện công việc.

Chẳng giống tổng tài bá đạo một này có 24 giờ thì làm việc cả 24 giờ trong tiểu thuyết tí nào.

Có lẽ thiên tài là kiểu học ra học, chơi ra chơi như thế.

Mạnh Sơ Vũ vốn đã vì chuyện này mà buồn bực, bị bố nhắc như vậy, lại nhìn khung chat hơn mười tiếng đồng hồ không có hồi âm, cảm giác đến nhà cũng không ở nổi nữa.

Đúng lúc Trần Hạnh hẹn cô đi dạo phố, cô bèn sửa soạn ra đường.

Mười rưỡi sáng, hai người gặp nhau ở cổng trung tâm thương mại.

Trần Hạnh vừa thấy khuôn mặt ủ rủ của Mạnh Sơ Vũ đã cười ha ha: “Mạnh Sơ Vũ, lần đầu tiên tao thấy mày thất bại trên tình trường thế này đấy.”

“Mày còn vui mừng khi người ta gặp họa nữa.”

“Thôi, thật ra vẫn tốt chán, bây giờ mày mới hành động được có nửa tháng mà.”

“Hồi xưa vào cái thời điểm nửa tháng này, dù có là núi băng cũng bắt đầu hỏi han ân cần rồi.”

“Nếu không thì tại sao mấy tên trước đó lại bị mày đá? Nghĩa là tất cả mấy tên đó đều chỉ là hổ giấy làm màu thôi, cái phẩm chất trầm ổn thế này mới là hàng thật.” Trần Hạnh khoác vai cô, dẫn cô đi qua cửa xoay vào trung tâm thương mại, “Go go go, không có gì là mua mười bộ quần áo không giải quyết được, nếu có thì mua hai mươi bộ!”

Mạnh Sơ Vũ cụp mắt thở dài: “Mua xong cũng chả có cơ hội mặc. Ở công ty không được ăn diện quá lố lăng, mà lén hẹn thì cũng không hẹn được người muốn hẹn.”

“Cơ hội là để cho người có chuẩn bị! Bây giờ không mua, nhỡ ngày nào đó hẹn được lại không có chiến bào để mặc thì phải làm sao?”

Mạnh Sơ Vũ nghe bát súp gà cho tâm hồn “Hôm nay không cố gắng, ngày mai lãnh bi thương” của Trần Hạnh, vẫn không hứng khởi thêm được mấy.

Nhưng đã nói đi dạo phố, cũng không nỡ làm bạn yêu mất vui nên vẫn cùng Trần Hạnh dạo qua từng cửa hàng.

Mười một rưỡi, Mạnh Sơ Vũ ngồi ghế sô pha ngoài quầy đợi Trần Hạnh thử quần áo đến nhàm chán, lấy điện thoại lướt vòng bạn bè.

Lướt một chút, bài viết của Đàm Tần hiện lên đầu màn hình: “[hình ảnh] Cách mở đầu kỳ nghỉ Quốc khánh đúng đắn.”

Mạnh Sơ Vũ thấy định vị là một sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô Nam Hoài, nhấn mở hình ảnh định ghen tị với người ta một chút. Không ngờ không xem thì không biết, xem là tức muốn nhảy dựng.

Bối cảnh của bức ảnh là một khu biệt thự ở sơn trang, Đàm Tần nằm trên ghế tựa ung dung chụp ảnh phong cảnh, thu vào ống kính một chiếc bàn đá ngoài sân, cùng với một bàn tay bên cạnh chiếc bàn đá đó.

Mạnh Sơ Vũ lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Đúng lúc Trần Hạnh thử quần áo xong bước ra, nhìn tư thế như phát hiện ra châu lục mới của cô, không kịp soi gương mà lại gần hỏi: “Sao đấy?”

Mạnh Sơ Vũ chỉ chỉ màn hình điện thoại: “Mày xem đây là Chu Tuyển đúng không?”

Trần Hạnh nhìn bức ảnh bị Mạnh Sơ Vũ phóng to đến mờ nhòe cả nửa phút đồng hồ: “Chỉ nửa cánh tay mà mày cũng nhận ra được á? Hâm.”

“Sao lại không nhận ra, tay anh ấy đẹp lắm, với cả đây là đồng hồ Vacheron Constantin dòng di sản đúng không, Chu Tuyển có một cái.”

“Anh ta đeo đồng hồ Vacheron Constantin á, tao cứ tưởng gia thế như anh ta thì phải đeo Patek Philippe cơ.”

“Anh ấy giản dị hơn mấy phú nhị đại cùng đẳng cấp nhiều, người không thích khoe khoang như thế mới là có phong cách…” Mạnh Sơ Vũ nói tới đây thì khựng lại, “Phì, cái đồng hồ Vacheron Constantin này cũng hai trăm nghìn tệ (~ 680 triệu đồng) đấy, tao có tư cách gì mà bảo anh ấy không khoe khoang.”

“Từ từ, sao mày bảo anh ta đang ở Mỹ?”

“Thế mới nói…”

Mạnh Sơ Vũ mở danh sách tin nhắn WeChat, thấy cuộc trò chuyện của cô và Chu Tuyển vẫn dừng ở câu “Chào buổi sáng” hồi mười mấy tiếng trước của cô.

Về Nam Hoài mà cũng không nói, có thời gian đi ngâm suối nước nóng cùng bạn nhưng không có thời gian nói một câu chào buổi sáng với cô.

Anh không phải là gay thì quả là tiếc cho cái miệng vừa xinh vừa ngọt của cô!

Thấy sắc mặt Mạnh Sơ Vũ càng lúc càng xấu, Trần Hạnh vỗ vỗ vai cô: “Rồi, đừng nói gì nữa, bạn yêu cùng mày đi mua chiến bào tấn công sang đó!”

Mạnh Sơ Vũ siết chặt từng ngón tay đang cầm điện thoại lại.

Được, thích ngâm suối nước nóng đúng không, hôm nay không tấn công đến mức anh phải hoang mang lo sợ thất khiếu đổ máu thì cô không mang họ Mạnh nữa.

(thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

*

Chiều tối sáu giờ, Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh đến sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô.

Ban đầu hai người còn lo lắng đi cho kịp, định không ăn cơm trưa mà đến đây luôn, về sau Mạnh Sơ Vũ lại thấy Đàm Tần trả lời đồng nghiệp dưới bài viết “Tối tắm tiếp, chiều có người lệch múi giờ phải ngủ bù”. Nên hai cô không đi vội, dạo phố ở nội thành xong, ăn cơm trưa, về nhà sắp xếp vài thứ đồ đạc rồi mới thong thả xuất phát.

Sau khi đỗ xe và nhận phòng, Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh kéo vali về phòng trước.

Vì đặt gấp nên không thể đặt nhà sân lớn có hồ bơi, chỉ còn nhà sân nhỏ đơn sơ ở bên cạnh.

Nhưng mục đích Mạnh Sơ Vũ đến đây không phải là để hưởng thụ nên không thèm để ý đến những chi tiết này, vừa vào nhà là đi thẳng đến phòng trang điểm.

Trần Hạnh tối nay chủ yếu chỉ làm nền nên không trang điểm, ăn bữa tối gọi về phòng xong thì ngồi trong nhà đợi cô.

Đến bảy giờ, Mạnh Sơ Vũ cuối cùng cũng đẩy cửa phòng, nháy mắt một cái.

Trần Hạnh ngước lên, nhìn mái tóc dài đen nhánh phủ trên lưng cô, chiếc váy dây màu đỏ rượu phô lên đường cong quyến rũ phần ngực, phần eo khoét ra một mảng đầy tinh tế, ở dưới là đôi chân trần mảnh mai, thẳng tắp, đứng dưới ánh trăng mà trắng như phát sáng.

“Má ơi, Mạnh Sơ Vũ mày đầu thai làm yêu tinh à?” Trần Hạnh không nhịn được nói một câu thô tuc.

Mạnh Sơ Vũ cười hì hì, biến ra từ sau lưng một tấm vải khoác ngoài nửa xuyên thấu: “Nhưng mà vẫn phải che lại một chút.”

“Che cái gì mà che, cứ thế mà xông lên, Đường Tăng qua được Nữ Nhi Quốc, không qua được mày!”

Mạnh Sơ Vũ giơ ngón trỏ ra, lắc lắc một cách đầy thâm sâu khó lường: “Bây giờ không phải là để cho anh ta ngắm, mà để cho anh ta phải nhìn.”

*

Sửa soạn xong ra khỏi nhà, Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh tới khu suối nước nóng mới nhận ra sơn trang này rộng hơn các cô nghĩ rất nhiều, số lượng bể tắm nước nóng và số người cũng không thể khinh thường.

Mạnh Sơ Vũ thấy điều cấm kỵ nhất khi muốn xuất hiện thật lộng lẫy là thông báo trước nên đánh chết cũng không chịu chủ động liên hệ với Chu Tuyển. Vì để “tình cờ gặp nhau” mà đi dạo với Trần Hạnh qua cả nửa cái sơn trang.

“Mạnh Sơ Vũ, hỏi xem anh ta đang ở đâu đi.”

Nửa tiếng sau, Trần Hạnh thở hồng hộc ngồi trên một tảng đá ven đường, “Nhỡ bọn họ bao bể riêng thì tao với mày tìm đến lúc bình minh cũng không thấy. Dù sao mày cũng tấn công trực diện từ bao giờ rồi, anh ta không đến mức thấy mày đến mà bỏ trốn chứ. Mày có thể vì anh ta ‘vượt núi băng đèo không lòng ngắm phong cảnh’, nhưng bạn yêu ơi, tao không đi nổi nữa rồi.”

“Được rồi.” Mạnh Sơ Vũ thỏa hiệp lấy điện thoại ra, lúc sắp nhắn tin cho Chu Tuyển lại thấy rối rắm, chưa từ bỏ ý định mở tường nhà của anh ra.

Tường nhà giới hạn xem được một tháng gần đây không có hoạt động mới nào.

Cô lại ôm tia hy vọng cuối cùng mở tường nhà của Đàm Tần…

Hai phút trước Đàm Tần đã đăng một tấm ảnh selfie, bối cảnh đúng là bể tắm nước nóng.

Mạnh Sơ Vũ phóng to ảnh nhìn qua biển tên treo bên cạnh hồ rồi kéo Trần Hạnh lại.

*

Bể rượu vang ở cuối sơn trang, Chu Tuyển để trần nửa người ngồi trong bể, hất hất cằm với Đàm Tần phía đối diện: “Đăng chưa?”

“Rồi rồi rồi, cái bể tắm to thế này mà còn khó tìm à? Yên tâm, không đến mười phút…”

Đàm Tần trầm giọng, nghe thấy tiếng sột soạt, quay đầu lại đã thấy hai bóng người như kẻ trộm đang đi về phía mình.

Chu Tuyển nhìn về phía phát ra âm thanh, liếc mắt một cái đã thấy Mạnh Sơ Vũ đi qua dưới ánh đèn, nghe thấy Đàm Tần “Đệt” một cái, như đang ngắn gọn nhưng mãnh liệt bày tỏ cảm xúc của anh ta sau khi nhìn thấy hình ảnh này.

“Ui, trợ lý Mạnh với bạn cô ấy đây mà?” Đàm Tần chỉ về phía hai người, ngạc nhiên nói với Chu Tuyển.

Mạnh Sơ Vũ ở chỗ thấp lập tức ngẩng đầu, tầm mắt vừa hay rơi xuống nửa người để trần của Chu Tuyển đang ngâm mình trong bể nước nóng màu đỏ rượu, chân như vướng phải một sợi dây vô hình, đứng khựng lại.

“Ơ, sếp Chu với trưởng phòng Đàm của bọn mày đây mà?!” Trần Hạnh kéo Mạnh Sơ Vũ một cái, nhắc nhở cô bình tĩnh.

Mạnh Sơ Vũ bình tĩnh lại, bị Trần Hạnh kéo đi nốt mấy bậc cầu thang còn lại: “Trùng hợp vậy, sếp Chu, trưởng phòng Đàm, các anh cũng đến đây nghỉ lễ.”

“Trùng hợp?” Ánh mắt ung dung của Chu Tuyển dừng trên người Mạnh Sơ Vũ, có chút nghi ngờ.

Mạnh Sơ Vũ vốn định thừa nhận “Không trùng hợp” nhưng dù sao vẫn còn Đàm Tần ở đây, những lời này khó nói ra được, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu với Chu Tuyển bảo anh giữ cho cô chút thể diện.

“Ừ, trùng hợp.” Chu Tuyển như là hiểu ngầm gật gật đầu.

“Nếu đã trùng hợp như vậy, chúng tôi xuống bể này được chứ?”

Đàm Tần ra hiệu: “Mời mời mời, gặp nhau nó là cái duyên, các cô cứ tự nhiên.”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Chu Tuyển, thấy anh không có ý từ chối thì giẫm lên đá từ tốn xuống bể.

“Đúng là có duyên thật,” Trần Hạnh đứng trên bờ không nhúc nhích, “Anh Đàm, tôi vẫn chưa cảm ơn anh chuyện lần trước anh đi cùng tôi đến đồn công an, hôm nay vừa hay gặp nhau, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là tôi mời anh đi uống vài ly nhé?”

“Hay quá, đúng lúc tôi ngâm bể mệt rồi.” Đàm Tần sải đôi chân dài lên bờ, phủ khăn tắm đi ra ngoài cùng Trần Hạnh.

Hai người rất nhanh đã đi xa khỏi thềm đá, để lại vài lời đối thoại lấp li3m —

“Sao anh với sếp Chu chọn bể xa vậy?”

“Bể gần thì số lượng mấy cô gái đến gần cũng nhiều, tắm suối nước nóng không được thanh tịnh, nên chúng tôi mới đến góc xó xỉnh này, hai cô thì sao?”

“À, bọn tôi cũng thế, sợ bị đến gần giống lần trước ý!”

Tiếng nói chuyện xa dần đến không còn nghe thấy, bờ bể nước nóng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió thổi qua ngọn cây mang theo cát.

Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển bất động như núi phía đối diện, hơi gượng gạo điều chỉnh lại dáng ngồi.

Bể nước nóng này chỉ có đường kính hai mét, mỗi người ngồi xuống một bên, giữa bể có một bàn trà trồi lên, tạo cảm giác chật chội hơn.

Lúc này, cô và Chu Tuyển cách nhau khoảng một mét.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, dường như hơi thở cũng hòa vào nhau.

Mạnh Sơ Vũ gẩy gẩy tóc ướt dính sau lưng, thuận miệng nói vài lời mở đầu: “Tối nay chắc có nhiều cô gái đến gần anh lắm nhỉ?”

Chu Tuyển bưng chén trà trên bàn, uống một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Gần như vậy.”

“May là tôi tới,” Hai tay Mạnh Sơ Vũ chống ghế đá bên dưới, “Anh thấy không, bây giờ tôi ở dưới bể của anh, sẽ không ai đến làm phiền anh nữa.”

“Đúng thật.” Chu Tuyển nhìn cô, ánh mắt cứ như đang nói — Dù sao có một người cũng đã đủ phiền rồi.

Mạnh Sơ Vũ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Con người anh chẳng tình nghĩa gì cả, về nước mà cũng không nói với tôi một câu.”

“Nói để làm gì, cô tới tìm tôi à?”

“Anh xem anh không nói, tôi cũng tìm được anh.”

Chu Tuyển gật đầu: “Rất giỏi.”

Mạnh Sơ Vũ lấy tay quạt gió, chỉ chén trà trên bàn: “Hơi nóng nhỉ, tôi uống trà của anh được không?”

Chu Tuyển nâng tay: “Tự nhiên.”

Mạnh Sơ Vũ lấy một chén trà mới còn đang úp xuống, rót cho mình một chén trà hoa quả, uống từng ngụm nhỏ, uống hết lại thấy rất ngon nên rót thêm một chén.

Thoáng cái, lại thấy Chu Tuyển cứ nghiêng đầu nhìn chỗ khác.

“Nhìn gì vậy?” Mạnh Sơ Vũ đặt chén trà xuống, nhìn theo ánh mắt anh, thấy vầng trăng trên bầu trời phía dãy núi.

“Trăng đẹp hơn tôi à?” Mạnh Sơ Vũ nhăn mũi hỏi.

“Trăng không đẹp à?”

“Đẹp, nhưng tôi muốn biết, trăng đẹp hay tôi đẹp?”

Chu Tuyển quay đầu lại nhìn cô.

Thấy ánh trăng sáng ngời chảy xuống quanh người cô, làm cả một bể rượu vang đỏ cũng hóa thành màu trắng sữa.

Im lặng một lát, cô cười rộ lên: “Không cần trả lời nữa, tôi biết đáp án rồi.”

“Nếu trăng đẹp hơn, anh đã không cần phải suy nghĩ ba giây.” Mạnh Sơ Vũ thả lỏng, dựa vào vách tường đá cười khanh khách nhìn anh, cặp chân ngâm dưới nước cũng vui vẻ thoải mái lắc lư vài cái.

“Thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ.” Chu Tuyển lại cầm chén trà trên bàn tròn.

Mạnh Sơ Vũ hơi há miệng định nói gì đó, nhưng cố gắng nhịn lại.

Đợi anh uống hết chén trà, cô mới li3m môi nói: “Nói cho anh một bí mật, cái vừa rồi anh uống — là trà của tôi.”

Chu Tuyển cụp mắt nhìn bàn trà.

“Không sao, cho anh chén đó.” Mạnh Sơ Vũ hào phóng xua tay, “Nhưng đã uống trà của tôi, thì phải trả lời tôi một câu hỏi.”

Chu Tuyển nhướng mày.

Mạnh Sơ Vũ lại gần, chăm chú vào đôi mắt chớp chớp của anh: “Trà của tôi — ngọt không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui