Gió đêm thoảng qua, làm xao động mặt nước bể.
Giữa làn nước gợn sóng lăn tăn, ánh trăng lập lòe lấp lánh khiến người ta say mê lóa mắt.
Mạnh Sơ Vũ vốn chỉ định trêu chọc Chu Tuyển một chút, vậy mà tới gần, thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân mình cùng với ánh sáng lộng lẫy trong bể, rõ ràng không uống rượu nhưng lại có chút say, không nhịn được lùi về sau.
Chưa kịp lùi về, bỗng có một bàn tay đỡ sau gáy cô.
Một thoáng sau, đầu cô bị ép về phía mặt bể, hình ảnh trước mắt từ Chu Tuyển đột nhiên biến thành chén trà phóng đại.
“Tự uống thì biết.” Nước trong bể chuyển động, Chu Tuyển vịn đầu cô đứng lên, xoa xoa gáy cô.
Da đầu, da cổ Mạnh Sơ Vũ tê dại, cúi đầu vào bể như cừu non chờ bị giết thịt.
Nhưng chỉ qua hai ba giây, Chu Tuyển đã buông cô ra, vòng ra phía sau cô rồi lên bờ.
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại thấy anh đã quấn khăn tắm xong xuôi.
Nhớ lại tư thế xoa đầu cô vừa rồi của anh, giống như là vì đã mượn cô làm điểm tựa để đứng lên nên mới tiện tay an ủi cảm ơn một chút.
Mạnh Sơ Vũ sờ cái gáy còn vương chút cảm giác ngứa ngày của mình, bực bội nhìn anh.
“Uống nữa không? Không uống thì đi.” Chu Tuyển hất hất cằm về phía khay trà.
“Vừa một ngâm mình được một lúc, tôi vẫn chưa ngâm đủ.” Mạnh Sơ Vũ không vui ngước đầu lên.
“Vậy cô cứ ngâm tiếp, tôi về.”
“Này —” Mạnh Sơ Vũ đứng phắt lên, “Chỗ này xa như thế, anh cứ kệ tôi vậy à…”
“Vậy phải làm sao, gọi cho cô hai bảo vệ đến nhé?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ bực bội tát nước, bước vài bước lên bờ, choàng khăn tắm, đi dép rồi cùng anh rời khỏi bể nước.
Vừa đi vừa nhìn khoảng cách giữa mình và Chu Tuyển ngày càng xa, nhỏ giọng nói: “Anh đi chậm một chút được không?”
Chu Tuyển dừng lại rồi quay đầu.
Mạnh Sơ Vũ vội vàng đuổi theo anh, vô cùng hối hận vì vừa rồi lỡ chơi lớn, nỗi tức giận trong lòng cũng theo tiếng than thở thể hiện ra ngoài.
Chu Tuyển nhìn cô: “Cô thở dài cái gì?”
Anh không nhấn mạnh chữ “Thở dài”, mà nhấn mạnh “Cô”.
Thể hiện rất rõ ràng — Anh còn chưa thở dài, cô đã thở dài bất mãn trước.
Mạnh Sơ Vũ cảm nhận được thái độ ác liệt của anh, ngẫm lại già néo đứt dây, lần này không dám chơi xấu nữa, giả vờ thành thật lấy cớ: “Một đêm ở đây đắt lắm, tôi mới ngâm mình một lúc như thế lỗ ơi là lỗ.”
“Phải thế nào mới không lỗ?”
“Bây giờ còn chưa đến tám giờ, Trần Hạnh lại đi uống rượu với trưởng phòng Đàm, tôi về phòng cũng không có việc gì làm, không ngâm mình trong suối nước nóng thì ít nhất cũng…” Mạnh Sơ Vũ thăm dò, “Đi dạo ngắm cảnh đi?”
“Người ướt đẫm đi dạo?”
Mạnh Sơ Vũ thấy có hy vọng, triển khai kế hoạch thứ hai: “Để khô rồi đi cũng được.”
Chu Tuyển không nói gì.
Có vẻ là im lặng đồng ý.
“Tôi tắm xong tới tìm anh, anh ở nhà nào?” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh.
Chu Tuyển liếc cô một cái.
“Tôi không lẻn vào làm trộm đâu mà, hay là tôi cho anh số nhà tôi, anh tới tìm tôi?”
Chu Tuyển còn chưa gật đầu, Mạnh Sơ Vũ đã báo xong toàn bộ thông tin: “Tám rưỡi, 1106, tôi về chuẩn bị trước.”
Nói rồi như sợ anh đổi ý, chạy nhanh như chớp ra khỏi đường nhỏ.
Chu Tuyển đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng cô biến mất nơi ngã rẽ, dừng một lúc mới lại đi về phía trước.
Đi thẳng về phòng rồi vào phòng tắm, ném khăn tắm ra, bật hệ thống thông gió.
Vòi sen vặn đến mức tối đa, dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu xuống.
Chu Tuyển một bay chống lên mặt tường sứ trắng muốt, một tay dịch xuống, cúi đầu nhắm mắt lại.
*
Tiểu viện 1106.
Mạnh Sơ Vũ bất đắc dĩ nhìn mình trong gương trang điểm, nghĩ thầm cô vất vả trang điểm lâu như vậy, đúng là phí mất lớp trang điểm kiểu nud3 “càng đêm càng đẹp” này.
Tẩy trang sạch sẽ, Mạnh Sơ Vũ vào phòng tắm tắm vòi sen, sấy khô tóc, thay một chiếc váy tay lỡ dài đến mắt cá chân.
Dù sao Chu Tuyển cũng không nhìn cô, tránh muỗi quan trọng hơn.
Ảnh hưởng thói quen duy trì khái niệm về thời gian khi làm việc, Mạnh Sơ Vũ làm xong hết những việc linh tinh, chính xác là hai phút trước tám rưỡi.
Cô bỏ điện thoại vào một chiếc túi bao tử nhỏ, đi ra khỏi cổng nhà, lại thấy ngoài cổng không có ai, chỉ có một ngọn đèn đường le lói phát ra ánh sáng yếu ớt.
Mạnh Sơ Vũ lấy điện thoại xem đồng hồ, đúng tám rưỡi.
Đến chút một chút thì không sao, nhưng đừng nói Chu Tuyển sẽ không tới nhé.
Vừa rồi thật ra hai người chưa hẹn chắc chắn hoàn toàn, nhưng cô dám cá rằng anh sẽ không quá đáng đến mức để cô chờ đợi vô ích, nên báo thời gian xong là chạy luôn.
Nghĩ đến đây, cô lại hồi tưởng thái độ lúc đó của Chu Tuyển, quả thật hơi miễn cưỡng.
Thời gian bỗng trôi chậm hơn, từ phút này sang phút khác, giây này qua giây kia.
Mạnh Sơ Vũ đợi một lúc lại liếc nhìn điện thoại, chưa chờ được Chu Tuyển đã chờ được muỗi mùa thu trong núi.
Cô vỗ vỗ cánh tay, đuổi muỗi, nhìn những cặp đôi yêu nhau bước đi tay trong tay ngang qua mà thở dài.
Điện thoại trong tay bỗng rung lên, Mạnh Sơ Vũ lập tức giơ lên xem.
Chu Tuyển: “Ra ngoài muộn một chút, khi nào đến tôi gọi.”
Mạnh Sơ Vũ: “Tận 8 giờ 34 mới nói, tôi ra ngoài từ lâu rồi.”
Tin nhắn mới không nhận được hồi âm, nhưng dù sao Chu Tuyển cũng không có ý thất hẹn, Mạnh Sơ Vũ cũng không buồn bực nữa, đi qua đi lại dưới đèn đường chờ đợi.
Đợi được hai phút, phía sau vang lên một giọng nam: “Bảo cô ra ngoài muộn một chút mà?”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, thấy Chu Tuyển mặc áo sơ mi quần tây đẹp đẽ.
“Thế anh phải nói sớm chút chứ, tôi đã ra ngoài mấy phút rồi.”
Chu Tuyển cúi đầu xem điện thoại.
Cách xa wifi trong phòng, tín hiệu trên núi nhấp nháy giữa một vạch với hai vạch.
Nhắn lúc 8 giờ 29, 8 giờ 34 mới được gửi đi.
Mạnh Sơ Vũ bước lên phía trước: “Tinh anh giới kinh doanh mà còn đến muộn.”
“Lúc cô nói tám rưỡi đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
“Tôi làm sao biết được anh tắm còn lâu hơn cả tôi.”
Chu Tuyển không phản bác lại, hỏi: “Đi đâu?”
“Đi dạo làm gì có chuyện đi đâu, đến đâu hay đến đó.” Mạnh Sơ Vũ đi về phía trước, ngang qua một cái cây, giơ tay tùy ý ngắt một chiếc lá, quay đầu lại hỏi: “Đây là cây gì thế? Đẹp thật.”
“Không biết là cây gì mà cũng tùy tiện ngắt?” Chu Tuyển tiến lên theo.
“…”
Ngắt cái lá cây thôi sao còn bị anh nói như gái đểu thế.
“Đến cũng đến rồi, nói chuyện đàng hoàng vui vẻ có được không?” Mạnh Sơ Vũ nhíu mày.
Chu Tuyển nhéo chiếc lá trong tay cô, giơ lên nhìn: “Chắc là tần bì.”
cây tần bì
“Anh hiểu biết thật.” Mạnh Sơ Vũ lấy lại chiếc lá từ trong tay anh, ngắm nghía rồi mở rộng chủ đề, “Anh lấy đâu ra thời gian tìm hiểu nhiều thế, học Đại học không phải là bận lắm à?”
“Hồi nhỏ rảnh.”
“Mấy phú nhị đại như anh hồi nhỏ không bị tóm đi học này học kia à?”
Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái.
“Thôi được rồi, là do tôi có định kiến với phú nhị đại.
Vậy thì hồi nhỏ anh còn hạnh phúc đấy, tôi hơi bị đáng thương.
Bố tôi là giáo viên môn Ngữ Văn, nhà tôi toàn sách là sách, hồi nhỏ tôi không biết bị bắt đọc bao nhiêu thơ Đường thơ Tống.”
“Không tốt à?”
“Lúc ấy cảm thấy không tốt, sau này lại nhận ra nó rất có ích, dù sao thì hồi Đại học tôi cũng học khoa tiếng Trung mà.
À đúng rồi, anh xem qua sơ yếu lý lịch của tôi chắc cũng biết rồi.”
“Bố cô bắt cô học ngành này à?”
“Sao vậy được, chuyện lớn của đời người thế này tất nhiên phải tự mình quyết định chứ, lúc ấy tôi thực sự thích.
Nhưng sau khi đi làm viết tài liệu toàn dùng giọng văn chính thống, mấy cái văn chương hoa mỹ vài năm không dùng đến nên cũng quên hết rồi.”
Mạnh Sơ Vũ huyên thuyên, bỗng nhớ lại chủ đề mấy hôm trước đã nói với Chu Tuyển: “Đúng rồi, bố tôi đến cô nhi viện Sao Mai làm từ thiện là dạy mấy bé ở đó thơ Đường thơ Tống gì đó đấy, nhà anh thì sao?”
Chu Tuyển nheo mắt: “Chắc là quyên tiền.”
“Ò, cũng đúng.” Mạnh Sơ Vũ gật gật, “Anh không cảm thấy là, có lẽ do nhà tôi với nhà anh đều đến cô nhi viện này làm từ thiện, tôi với anh mới có duyên như vậy à?”
“Mạnh Sơ Vũ, tôi thấy cô nên khiêm tốn chút.” Chu Tuyển nhìn cô đầy khó hiểu.
“?”
“Cô vẫn không quên cốt cách của mình, nói nhảm nhiều thật đấy.”
Mạnh Sơ Vũ nghẹn họng.
Hồi trước cô còn chê mấy câu thả thính cũ rích của Giản Thừa lúc đi dạo, bây giờ cô với Chu Tuyển đi dạo cũng chẳng khá hơn là bao.
Cô cố gắng cứu vớt tình hình, mạnh miệng nói: “Nhảm chỗ nào, thuyết định mệnh vốn là có cơ sở, không tin thì thôi.”
“Tôi có nói không tin à?”
Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt: “Anh mà cũng tin mấy cái này.”
“Không phải thuyết định mệnh theo nghĩa hẹp.”
“Vậy là cái gì?”
“Đọc “Gửi một đồng xu” của Borges bao giờ chưa?”
Mạnh Sơ Vũ dừng bước: “Đương nhiên là rồi.”
Năm 1966, vào một đêm nọ, Borges đứng trên boong tàu một chiếc tàu thủy, thảy một đồng xu xuống mặt biển rộng lớn.
Sau đó, Borges đã viết nên một bài thơ để tưởng niệm đồng xu này, có một câu trong bài thơ được dịch sang tiếng Trung với ý nghĩa đại khái là: “Mỗi khoảnh khắc trong vận mệnh của tôi từ nay về sau, dù là ngủ say hay thanh tỉnh, mừng giận hay vui buồn, đều tương ứng với một khoảnh khắc của đồng xu đã biến mất.”
Sau này, bài thơ đã đạt được rất nhiều giải thưởng, Mạnh Sơ Vũ cũng từng vì bài thơ lãng mạn này mà mua sách, nghĩ rằng —
Một người, vào một khoảnh nào đó thực hiện một hành động nào đó với một người nào đó.
Và kể từ ấy, hành động nho nhỏ này đã kéo dài hai sợi dây định mệnh.
Một là sợi dây định mệnh của chính người đó, hai là sợi dây định mệnh của người kia.
Cho dù hai sợi dây định mệnh không giao nhau, không nhìn thấy lẫn nhau, cho dù ở tận cùng trời, góc biển, cũng sẽ mãi luôn vọng về nhau.
“Đó là định mệnh mà tôi nói.” Chu Tuyển cũng dừng lại theo cô một lúc, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Mạnh Sơ Vũ nhìn bóng lưng của anh lắc lắc đầu, đuổi theo.
*
Cả nửa đoạn đường sau đó, Mạnh Sơ Vũ luôn nghĩ đến thuyết định mệnh Chu Tuyển nói.
Vốn định đi dạo buổi tối gia tăng cảm tình của Chu Tuyển dành cho cô, ai ngờ cuối cùng, cô lại là người thích Chu Tuyển thêm một chút.
Lạ thật.
Chu Tuyển, không chỉ ngoại hình mạnh mẽ khắc vào gu thẩm mỹ của cô, mà tâm hồn cũng chuẩn xác phù hợp với sự lãng mạn trong tưởng tượng của cô.
Đi dạo xung quanh một vòng, Mạnh Sơ Vũ được Chu Tuyển đưa về nhà nhỏ, nói ngủ ngon với anh, về phòng nằm ngửa trên giường ngẩn ngơ một lát.
Đến tận khi cánh tay nổi lên cảm giác ngứa ngáy mới hoàn hồn.
Mạnh Sơ Vũ nâng cánh tay lên xem, thấy trên cẳng tay có một vết tròn vừa sưng vừa đỏ.
Vừa rồi cô tập trung đi dạo quá, không biết mình bị muỗi đốt.
Đây chắc chắn là hậu quả của việc Chu Tuyển đến muộn sáu phút.
Người ta nói muỗi mùa thu trong núi mạnh như hổ, quả không sai.
Vết muỗi đốt này khác những vết muỗi đốt bình thường, ở giữa đỏ lên, xung quanh có một vòng tròn nhàn nhạt, không hiểu sao lại bị đốt ra thế này.
Mạnh Sơ Vũ nhịn ngứa, ngẫm lại thấy không cam lòng nên lấy điện thoại chụp một bức ảnh đặc tả vết muỗi đốt gửi cho Chu Tuyển để lên án anh.
Bên kia, Chu Tuyển vừa về đến phòng đóng cửa lại, nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, nhấn mở tin nhắn.
Ảnh thu nhỏ của giao diện WeChat hiện lên, ngón tay anh vừa lướt một cái, điện thoại rơi bịch xuống đất.
Cả căn phòng im ắng, Chu Tuyển nhìn vào không trung chậm rãi chớp chớp mắt, ngập ngừng nhặt điện thoại lên, lặng thinh, xem một lần nữa..