Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi


Thích 31.

“Thời gian kế tiếp của tôi đều là của anh.”
Một câu trúng giữa hồng tâm.
Mạnh Sơ Vũ nhìn thẳng vào Chu Tuyển, cảm nhận rõ ràng trái tim cả tối không chút dao động của mình bắt đầu nhảy lên dữ dội.
Có người chỉ cần đứng đó, với cô đã là lực hấp dẫn mạnh mẽ như nam châm trái dấu.
Huống chi, giờ đây anh đang nhìn cô.
Cặp mắt kia tựa như mang theo vô số móc câu sắc nhọn, câu cả da thịt, gân cốt của cô đi.
Mũi giày Mạnh Sơ Vũ lập tức chuyển động, muốn đi về phía Chu Tuyển.
Lúc sắp bước chân đi lại bị một tiếng “Sơ Vũ” làm cho hoàn hồn.
Lâu Văn Hoằng lên tiếng hỏi: “Sơ Vũ, đây là?”
Chu Tuyển như bị chữ nào đó chạm vào dây thần kinh, sắc mặt lạnh đi, ý cười trong mắt càng đậm nét.
Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển, cố gắng bình tĩnh lại, thầm nghĩ còn phải giữ thể diện, lấy lại tinh thần giới thiệu với Lâu Văn Hoằng: “Đây là… Tổng Giám đốc của Sâm Đại, Chu Tuyển, sếp Chu.”
Ngọn đèn đường cũ kỹ bên lề nhấp nháy một cái.
Chắc là chưa từng thấy người phụ nữ nào biết tránh nặng tìm nhẹ thế này.
Chu Tuyển cười gật đầu.
Không biết có phải là do tác động tâm lý hay không, Mạnh Sơ Vũ nhìn nụ cười lạnh căm này của anh mà cảm thấy sởn tóc gáy.
Cứ như thể ngay sau đó sẽ phải nghe anh trào phúng một câu: Hay lắm.
Mạnh Sơ Vũ căng da đầu đưa tay về phía Lâu Văn Hoằng, nói với Chu Tuyển: “Sếp Chu, đây là Giám đốc…” Mạnh Sơ Vũ chợt quên mất Lâu Văn Hoằng là Giám đốc mảng gì, “… của công ty kiến trúc và kỹ thuật Lâm Thịnh, Lâu Văn Hoằng, sếp Lâu.”
Hai bên im lặng nhìn nhau một lát, Lâu Văn Hoằng tiến lên, giơ tay ra với Chu Tuyển: “Chào sếp Chu, nghe danh đã lâu.”
Chu Tuyển cụp mắt, nhẹ bắt tay với anh ta, sau đó buông tay nhìn Mạnh Sơ Vũ.
Nghe thấy lời thúc giục không tiếng động, Mạnh Sơ Vũ vội vàng đi đến bên cạnh Chu Tuyển, hắng giọng với Lâu Văn Hoằng, định nói một câu kết đàng hoàng thì Lâu Văn Hoằng đã cười rộ lên trước: “Anh không sao, em với sếp Chu bận việc trước đi, hôm nào gặp lại.”
Chu Tuyển mở cửa ghế phó lái, cũng nở nụ cười.
Mạnh Sơ Vũ đành phải bắt chước hai người cười một cái, khom người ngồi lên ghế phó lái của Chu Tuyển.
Chu Tuyển vòng sang ghế lái rồi lên xe, nhìn Mạnh Sơ Vũ đang cúi đầu yên lặng, ghé sang kéo dây an toàn bên kia người cô.
Lưng Mạnh Sơ Vũ dán chặt vào ghế, cứ như làm vậy thì mình có thể phẳng ra một chút, cảm giác động tác kéo dây an toàn của Chu Tuyển chậm quá đáng, liếc ra ngoài cửa sổ còn thấy Lâu Văn Hoằng đang đứng tiễn họ.
Chu Tuyển theo tầm mắt cô nhìn thoáng qua bên ngoài: “Sếp Lâu nói anh ta không sao rồi mà? Sao, còn lo lắng à?”
Mạnh Sơ Vũ định lắc đầu, nhưng vừa ngẩng lên thì dừng lại: “Thế anh có sao không? Nếu có, tôi cũng sẽ lo lắng cho anh.”
Chu Tuyển cười: “Vậy thì bận rộn quá nhỉ?”
“Anh yên tâm, tôi…” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, “Dư sức.”
Chu Tuyển giật giật khóe miệng, kéo nốt khoảng cách cuối cùng của dây an toàn, cạch một tiếng cài khóa cho Mạnh Sơ Vũ.
Xe khởi động, chạy vào đường lớn.
Mạnh Sơ Vũ ngoảnh đi, đè khóe miệng đang nhếch lên xuống: “Anh đi ngang qua thấy tôi ở trong nên đứng ngoài đợi tôi à?”
“Còn có chuyện trùng hợp thế à?”
“Thế tại sao anh…”
Điện thoại trong tay Mạnh Sơ Vũ chợt rung lên —
Trần Hạnh: “Chu Tuyển tới đón mày chưa?”
Mạnh Sơ Vũ rón rén gõ chữ: “Sao biết???”
Trần Hạnh: “Mày nghĩ tại sao Chu Tuyển lại biết mày đang đi xem mắt, đương nhiên là do bạn yêu của mày lúc tám chuyện với Đàm Tần ‘nhỡ miệng’ rồi.

Sao, bây giờ không cần phải ngồi đếm vỏ quýt nữa nhỉ?”
Ồ —
Mạnh Sơ Vũ liếc liếc Chu Tuyển, kéo một tiếng dài trong lòng.
“Còn phiền hơn cả đi ngang qua, anh cố tình tới gặp tôi à?” Mạnh Sơ Vũ bừng tỉnh gật đầu.
“Cô rất biết gây rắc rối cho tôi đấy.” 
“Tôi gây rắc rối gì cho anh?”
“Lâu Văn Hoằng là ai cô không biết à?”
“Hai anh quen nhau à?” Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, “Anh ấy có sự tích bất lương gì à…”
“Sâm Đại đang tuyển đại lý mới ở khu vực Hoa Đông, Lâm Thịnh cũng đang mở rộng hợp tác với các công ty nhà ở thông minh.

Bữa cơm này của cô trong mắt những người để ý thì có phải là có vấn đề không?”
“Không nhưng mà… Lâm Thịnh cũng chỉ là công ty tuyến hai, không nằm trong đối tượng xem xét của Sâm Đại, anh kiêng kị như thế có phải là hơi vô lý rồi không?”
Mạnh Sơ Vũ cố gắng phản bác vài câu, chợt nhận ra mấy câu này làm bầu không khí xấu đi rất nhiều, đây là lúc cô nói mấy câu lý luận nghiêm túc thế này sao?
Chẳng lẽ Chu Tuyển lại không biết mấy câu mình nói không có tí logic nào sao?
Đương nhiên là anh biết.
Anh chỉ đang cần lý do thôi.
Thế thì cô sẽ hào phóng cho anh một cái vậy.
Vì có lẽ anh đã phải hứng gió lạnh chờ cô cả tiếng đồng hồ.
“Ừm ừm,” Mạnh Sơ Vũ lập tức thay đổi thái độ: “Tôi biết lỗi rồi.”
Chu Tuyển liếc cô một cái.
“Tuy tôi không phải người nổi tiếng, nhưng lại xinh đẹp thế này, chắc chắn có rất nhiều paparazzi ngày nào cũng theo dõi tôi, đúng không? Nếu chụp được cảnh tôi đi ăn cơm cùng sếp Lâu thì phải làm sao bây giờ?”
“Lúc đó tin tức lan ra khắp ngành sản xuất, mọi người thấy nồi lẩu trước mặt tôi cùng sếp Lâu, có khác gì hợp đồng giấy trắng mực đen đâu chứ? Quả thực là bằng chứng chất như núi.

Nếu như vậy, đại lý tuyến một cảm thấy mình không cạnh tranh nổi với đại lý tuyến hai, lập tức từ bỏ Sâm Đại…”
“Do tôi suy nghĩ không chu toàn.

Chẳng trách Tổng Giám đốc chức vụ tương đương Phó Giám đốc của một tập đoàn lớn như sếp tôi phải đích thân ngồi canh tôi cả tiếng đồng hồ, chỉ để bắt tôi đi thị uy với người ta.

Đáng đời tôi!”
Chu Tuyển liếc cô: “Hay là cô đổi nghề đi làm talk show đi, tôi giúp cô debut?”
“Thế thì không được.” Mạnh Sơ Vũ đặt khuỷu tay vào hộp đựng đồ phía trước, mỉm cười tiến lại gần anh, “Tôi mà debut, thì những lúc như thế này làm gì có thời gian lo sếp không vui.”
Chu Tuyển ngoảnh đầu lại.
“Sếp, đừng vội ngắm tôi, tập trung nhìn đường trước.” Mạnh Sơ Vũ giơ ngón trỏ, chọc chọc khóa dây an toàn, “Tôi bị anh trói rồi còn gì? Thời gian kế tiếp của tôi đều là của anh.”
Trong xe, có một mạch nước ngầm nóng bỏng bị khơi ra.
Kim đồng hồ đo lường chuyển động, tốc độ vượt quá 90 dặm.
*
Mười lăm phút sau, xe đỗ dưới hiên cửa.
Mạnh Sơ Vũ nhìn quanh, thấy bốn chữ vàng “Khách sạn Hương Đình”, chậm rãi quay đầu nhìn Chu Tuyển, há hốc miệng định nói lại thôi.
Nhân viên đón tiếp mỗi người mở một bên cửa xe.
Chu Tuyển liếc Mạnh Sơ Vũ một cái, cởi dây an toàn: “Nói thời gian kế tiếp đều là của tôi mà? Tìm chỗ giết thời gian.”
Thấy Chu Tuyển xuống xe không chút do dự, đưa chìa khóa xe cho nhân viên bãi đỗ xe, Mạnh Sơ Vũ sững sờ ngồi trên ghế siết chặt vạt áo.
Giờ này chắc là qua thời gian bữa tối của khách sạn rồi đúng không?
Khách sạn nếu không phục vụ “ăn”, thì là phục vụ “ngủ”…
Mạnh Sơ Vũ chớp mắt, thấy Chu Tuyển đứng ở cửa sảnh quay đầu lại, một lần nữa truyền đến cho cô một ánh mắt thúc giục không tiếng động.
Nhân viên giữ cửa đứng cạnh xe cũng nhìn cô đầy thắc mắc.
Mạnh Sơ Vũ cười ha hả xuống xe, chậm chạp tiến lên với tốc độ rùa bò một bước 30cm, thấy Chu Tuyển ở xa xa nói gì đó với lễ tân.
Lễ tân cầm ống nghe quay số, nói vài câu với đầu dây bên kia, cười gật đầu với Chu Tuyển, chỉ về một hướng.
Mạnh Sơ Vũ ở sau đi càng lúc càng chậm, đi được một nước thì quay ngoắt 180 độ định chạy ra ngoài.
“Mạnh Sơ Vũ.” Chu Tuyển quay lại, xách mái tóc cô buộc đuôi ngựa thấp như xách con thỏ, “Chạy cái gì?”
“Cái tôi nói không phải như anh nghĩ…”
“Tôi nghĩ cái gì?” Chu Tuyển chớp chớp mắt.
Mạnh Sơ Vũ chỉ xung quanh: “Đến tận đây rồi mà anh còn hỏi tôi?”
“Tôi may mắn có chút giao tình với Hương Đình, cái tôi nghĩ là đi cửa ăn đồ Tây tại Hương Đình, có lẽ là tạm thời vẫn chưa nghĩ đến cái cô nghĩ.”
“…”
“Nếu cô muốn tôi nghĩ vậy, tôi cũng có thể suy xét.”
“…”
Anh đang cảnh cáo cô là sau này ít nói mấy câu lập lờ ba phải thế nào cũng được, đúng không?
Mạnh Sơ Vũ vô tội lắc đầu: “Đâu có, tôi nghĩ cũng giống anh thôi.

Anh đi xã giao lúc nào cũng chọn Hương Đình, sao tôi lại không biết anh thích đồ ăn ở đây được chứ?” Cô nắm cổ tay áo sơ mi anh đi vào bên trong, “Đi thôi, đi thôi, tôi ăn cùng anh.”
*
Nhà hàng đồ Tây vắng vẻ, Mạnh Sơ Vũ theo Chu Tuyển ngồi xuống một quầy bar, nhìn ngọn lửa xanh lam bốc lên trước mặt, đầu bếp chiên bít tết với kỹ năng điêu luyện, không khỏi cảm thán có tiền thích thật.
Do cô ít tiền, mới không nghĩ tới chuyện quầy rượu này còn có đầu bếp chuyên vụ phục cho người giàu.
Nhưng không sao, ngàn vạn khó mua được niềm vui tối nay của cô.
Mạnh Sơ Vũ chống cằm xem đầu bếp biểu diễn, thỉnh thoảng lại nhìn Chu Tuyển một cái, hai ngón tay của bàn tay còn lại nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn theo tiếng xèo xèo của miếng bít tết.
Một miếng bít tết nóng hổi ra lò, đầu bếp chu đáo cắt thịt rồi đưa đặt ra trước mặt hai người.
“Không ăn à?” Chu Tuyển hất hất cằm với cô.
“Tôi có phải heo đâu, vừa ăn xong lẩu sao còn ăn được bít tết.”
“Tôi cứ tưởng cô ‘ăn’ rất khỏe, ăn mấy bữa cũng không sợ nhiều.”
Đừng tưởng cô không hiểu là anh đang đổi cách mắng cô đểu.
“Ai bảo bít tết tới muộn.” Mạnh Sơ Vũ cúi đầu uống một ngụm nước ép trái cây, thương cảm nhìn miếng bít tết bên cạnh rồi vẫy vẫy tay với nó, “Sau này nhớ tới sớm chút nha.”
Chu Tuyển nhìn cô một lát, không biết là tức hay buồn cười mà lấy đĩa bít tết kia đi, cầm dao nĩa.
Mạnh Sơ Vũ uống nước rảnh rỗi, mở khóa điện thoại, định đắc ý chia sẻ cảm giác sung sướng đến nỗi ngón chân cũng khiêu vũ của cô hiện tại với Trần Hạnh.
Vừa mở WeChat ra, bỗng nhìn thấy tin nhắn mới từ mười phút trước của Lâu Văn Hoằng: “Em về đến nhà chưa?”
Mạnh Sơ Vũ không muốn giải thích nhiều nên trả lời: “Rồi ạ, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Lâu Văn Hoằng: “Vậy bây giờ có rảnh nói chuyện vài câu không?”
Mạnh Sơ Vũ khẽ xuýt một hơi, nhớ lại những lời Lâu Văn Hoằng nói với cô lúc ăn lẩu.
Vì đã dứt khoát nói rõ rằng cô đã có người mình thích, Lâu Văn Hoằng cũng hiểu lần này đi đến là để đối phó với người lớn.

Sau đó nói thật ra anh ta cũng vậy, nếu hai người đã chung mục đích, hay là sau này tạm thời giữ liên lạc một khoảng thời gian, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu cho thấy bọn họ cũng đang phối hợp tìm hiểu lẫn nhau, coi như dễ giải thích với người lớn, sau này dần phai nhạt là được.
Lúc ấy, Mạnh Sơ Vũ nghĩ mình không có lý do chắc chắn để nói với bố mẹ là mình mới gặp Lâu Văn Hoằng một lần đã từ chối, lời đề nghị của Lâu Văn Hoằng cũng rất tốt, cách màn hình cũng có thể làm được nên đã đồng ý.
Nào biết kế hoạch không theo được sự thay đổi của Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ gõ chữ.
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng dao dĩa rơi xuống đĩa.
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, thấy Chu Tuyển đang cười: “Cô quản lý thời gian tốt thật đấy.”
“Ơ tôi không…” Mạnh Sơ Vũ thở dài, giải thích toàn bộ chuyện cô không có hứng thú với Lâu Văn Hoằng, Lâu Văn Hoằng cũng vậy, giải thích cả cách đối phó mà Lâu Văn Hoằng đề nghị cho Chu Tuyển nghe.
“Đống rắc rối trong tay tôi bây giờ là do ai mà có? Lại còn ngồi đấy mỉa mai.

Tôi coi như xử lý công việc trả lời tin nhắn được chưa.” Mạnh Sơ Vũ trợn mắt.
“Mạnh Sơ Vũ, cô không nhận ra anh ta…” Chu Tuyển nói một nửa thì khựng lại.
Lâu Văn Hoằng, bước đầu tiên là tỏ ra mình không có hứng thú với Mạnh Sơ Vũ, làm cô hạ thấp cảnh giác.
Bước thứ hai là dùng lý do “Đối phó với người lớn” làm cô diễn kịch cùng anh ta, gia tăng thời gian tiếp xúc và cơ hội.
Đây là chiêu thức anh đã dùng với Mạnh Sơ Vũ từ lâu, hơn nữa còn là những chiêu thức vô cùng hiệu quả.
Rõ ràng, vạch trần việc này chẳng khác nào vạch trần chính bản thân mình.
Chu Tuyển híp mắt: “Cô không nhận ra anh ta đang mượn cơ hội này để lôi kéo làm quen, muốn thông qua cô để bám vào lãnh đạo cấp cao của Sâm Đại à?”
“Tôi là ai cơ chứ, phu nhân Tổng Giám đốc Sâm Đại à? Nói chuyện vài câu với tôi mà cũng leo được lên tận Sâm Đại?” Mạnh Sơ Vũ liếc mắt nhìn anh, ra dấu tay, “Sếp ơi, tôi bảo chứ, tầm nhìn của anh tối nay hơi bị hẹp rồi đấy.”
“Tôi hiểu doanh nhân hay cô hiểu doanh nhân?”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu.
Rồi, cô không hiểu doanh nhân, hiểu đàn ông là được.
“Nếu anh thấy không yên tâm,” Mạnh Sơ Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Thì tôi…”
Chu Tuyển yên lặng chờ cô nói nốt.
“Nhắn trước mặt anh vậy.” Mạnh Sơ Vũ dịch qua một chút, đặt màn hình điện thoại đối diện anh: “Anh nhìn tôi nhắn tin thế này, sẽ vô cùng yên tâm, vô cùng vui vẻ, đúng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui