Thích 51.
Yêu đương vụng trộm.
Mạnh Sơ Vũ chột dạ xoa môi về nhà.
Nghĩ mình một tháng mới về Nam Hoài một chuyến, quả thực không nên trọng sắc khinh bố mẹ, huống chi về còn phải lên kế hoạch lâu dài cho hình tượng của Chu Tuyển với bố mẹ, Mạnh Sơ Vũ nghe Chu Tuyển nói xong, hôm sau ngoan ngoãn ở nhà.
Ở nhà ăn tối rửa bát xong, thấy đã sắp hai mươi tư tiếng không được gặp Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ nhịn cả một ngày mới thể hiện ra một chút cảm giác “nóng lòng muốn về nhà”, về phòng kéo vali ra, chào bố mẹ: “Bố mẹ ơi, con chuẩn bị về đây ạ.
”
Mạnh Chu Bình ngồi uống trà ở phòng khách, hừ một tiếng với Phương Mạn Trân: “Bà nghe xem, bây giờ từ Nam Hoài đến Hàng Châu đã gọi là ‘về’ rồi, không biết đã sắp cái vali này từ bao giờ.
”
“…”
“Lần trước Quốc khánh con ở nhà thì bố bảo con không có tiền đồ, con thế nào bố cũng ý kiến được.
”
Lúc cô không có người yêu sợ cô không lấy được chồng.
Lúc cô có người yêu lại sợ cô bị người ta lừa.
Mạnh Sơ Vũ đi đến huyền quan quay đầu lại nhìn bố mình: “Bố kén chọn thế này, về sau không có con rể nào dám bước qua cửa nhà mình đâu!”
“Bước qua cửa mà cũng không dám thì đừng làm con rể tôi! Nét ‘Mác 乀’ trong chữ ‘Bát 八” của con không đợi bố viết thì đừng mơ tính toán được cái gì.
”
“Được rồi được rồi, Tiểu Vũ lớn thế này tự biết tính toán,” Phương Mạn Trân ra huyền quan nhỏ giọng hỏi, “Lần này về có người đón không?”
“Sao lại không hả mẹ.
” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt.
“Bao giờ con lại về nữa? Chắc phải đến tận Tết hả?”
“Tháng sau chắc là hơi bận, để con xem xem, nếu có dịp thì từ giờ đến Tết lại về ạ.
”
Phương Mạn Trân gật gật đầu: “Đi đứng cẩn thận đấy.
”
“Mẹ yên tâm, con cẩn thận mà.
”
Mạnh Sơ Vũ đẩy vali vào thang máy, đi thẳng đến cổng khu, thấy Chu Tuyển đã đứng chờ sẵn ở ngoài xe, vali còn để đó, người đã nhào tới.
Còn chưa bổ nhào vào lòng Chu Tuyển, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, đảo mắt thấy Nhậm Húc bước xuống từ ghế lái.
Mạnh Sơ Vũ lập tức phanh gấp rụt tay lại, chỉnh tóc.
Nhậm Húc sững lại, dường như cũng bị cảnh tượng trước nay chưa từng gặp này khắc sâu vào thị giác, cúi đầu khom lưng xuyên qua từ trước mặt hai người: “À ừm sếp, để tôi chất vali vào cốp xe…”
“Trợ lý Nhậm cũng ở đây à…” Mạnh Sơ Vũ xoa xoa mũi nhìn Chu Tuyển.
Chu Tuyển mở cửa ghế sau bảo cô lên xe: “Chưa nghỉ ngơi đủ, sợ lái đường dài không an toàn nên gọi cậu ấy đến.
”
“Sao anh không ngủ ngon à?” Mạnh Sơ Vũ khom lưng ngồi vào ghế sau, thấy Chu Tuyển lên xe từ bên kia, liếc nhìn hộc để đồ vắt ngang giữa hai người, nghĩ sao trước kia cô không cảm thấy hai ghế sau lại cách xa thế này nhỉ, nhoài người về phía Chu Tuyển một chút.
Chu Tuyển cúi đầu xoa đầu cô: “Em nói xem?”
“Em nói chắc chắn là nhớ bạn gái…”
Một tiếng cạch vang lên, Nhậm Húc ngồi lên xe, đóng cửa ghế lái.
Mạnh Sơ Vũ lập tức ngồi thẳng dậy, trở lại chỗ ngồi, hắng giọng một tiếng.
Nhậm Húc nhìn kính chiếu hậu cười trừ: “Trợ lý… À không, bà chủ, cô cứ coi như tôi không tồn tại đi ạ…”
Mạnh Sơ Vũ nghe cách xưng hô như vậy tai nóng lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chu Tuyển, nhỏ giọng hỏi: “Anh đã nói rồi à?”
Chu Tuyển: “Nhậm Húc là người một nhà.
”
“Không không không…” Nhậm Húc lắc đầu: “Tôi không phải người.
”
*
Mạnh Sơ Vũ biết không cần, mà cũng không giấu được Nhậm Húc.
Nhưng vẫn chưa quen với việc cứ tự nhiên như vậy chuyển sang chế độ bà chủ, dù Nhậm Húc đã bảo cô đừng coi cậu ấy là người, đường về cô vẫn rất ít có động tác nhỏ với Chu Tuyển.
Sự xuất hiện của Nhậm Húc cũng đã cảnh báo cho Mạnh Sơ Vũ về những ngày tiếp theo —
Tuy những Tổng Giám đốc nhậm chức trước đó của Sâm Đại không có văn bản rõ ràng cấm yêu đương trong văn phòng, bây giờ Chu Tuyển càng không thể bày ra quy định này để tự dẫm chân chính mình, nhưng mối quan hệ giữa cấp trên cấp dưới luôn vướng vào chỉ trích, phải làm thật tốt công tác bảo mật.
Sáng hôm sau, Chu Tuyển và Nhậm Húc đến đón Mạnh Sơ Vũ đi làm.
Thấy Mạnh Sơ Vũ bước ra từ tòa nhà chưng cư với bộ trang phục công sở, đổi phong cách trang điểm, dáng vẻ cô bé nũng nịu tối qua cũng bớt đi không ít.
Thấy Mạnh Sơ Vũ mở ngay cửa xe ghế phụ, Nhậm Húc hỏi: “Bà chủ, cô không ngồi ghế sau sao ạ?”
Mạnh Sơ Vũ lắc lắc ngón trỏ: “Cách cửa sổ có mắt, sau này đi làm tan làm tôi vẫn ngồi vị trí trợ lý, anh cũng vẫn như trước đây thả tôi ở trạm xe buýt.
Với lại, trong thời gian làm việc đừng gọi tôi là bà chủ, anh gọi quen rồi hôm nào đó ở công ty lại buột miệng thốt ra trước mặt mọi người, anh nói về sau anh còn có cơ hội gọi tôi là bà chủ không?”
Nhậm Húc liếc nhìn Chu Tuyển qua kính chiếu hậu.
Những việc này tối qua Mạnh Sơ Vũ đã nói trước với anh, Chu Tuyển gật đầu với Nhậm Húc: “Nghe bà chủ.
”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu cười khanh khách nhìn Chu Tuyển.
Chu Tuyển duỗi tay ra, vừa định chạm vào mặt cô thì bị cô cản lại: “Hả? Không được, em makeup, hôm nay không được để trôi.
”
Nhậm Húc bên cạnh không dám nghĩ đến hôm nào đó đã trôi lớp makeup, yên lặng nín thở nắm chặt vô lăng.
Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng: “Tối tan làm sớm một chút.
”
Nhậm Húc phía trước cũng không dám nghĩ tối tan làm rồi sẽ xảy ra chuyện gì, tiếp tục nín thở nắm chặt vô lăng.
*
Xuống xe ở trạm xe buýt gần công ty, Mạnh Sơ Vũ đi bộ một đoạn vào khu công nghiệp, đến tầng tám tòa nhà văn phòng, liếc nhìn cửa văn phòng đang mở ra của Chu Tuyển, thấy anh vừa lúc cũng đang nhìn hành lang, có vẻ là đang chờ cô đến.
Mạnh Sơ Vũ lặng lẽ chớp mắt vài cái với anh, làm khẩu hình: Làm việc đi.
Chu Tuyển cười cúi đầu.
Mạnh Sơ Vũ quay người đi vào văn phòng Tổng Giám đốc: “Chào buổi sáng mọi người!”
Đường Huyên Huyên với Phùng Nhất Minh khựng lại bởi giọng nói năng động khác thường của cô, đồng loạt ngước lên thật nhanh, cất cao giọng trả lời: “Chào buổi sáng chị Sơ Vũ!”
“Chào buổi sáng, Sơ Vũ,” Dương Lệ Đan cầm một tập tài liệu lại gần, “Tài liệu trong lúc em với sếp Chu đi công tác, đã kiểm tra trước cho em rồi, không có vấn đề gì thì để chị đưa sếp ký.
”
Mạnh Sơ Vũ cười nhận tài liệu: “Vâng, không cần qua tay chị, em xem xong sẽ đưa thẳng cho sếp luôn.
”
“Ừm.
” Dương Lệ Đan gật đầu.
“Chị Sơ Vũ, của em đưa luôn bây giờ, hay là đưa cùng cái của chị ạ?” Đường Huyên Huyên ôm tập tài liệu đi tới.
Mạnh Sơ Vũ định nói để đó hết đi, nhưng lại cảm thấy ôm đồm nhiều việc như vậy hơi khác thường nên xua tay: “Không cần chị kiểm tra còn đưa cho chị, tự đưa đi đi.
”
“Em sợ ra ra vào vào nhiều làm phiền sếp mà ạ, em thấy dạo này sếp hay kiểu ‘người rảnh rỗi chờ quấy rầy’…” Đường Huyên Huyên ngượng ngùng cười cười, xoay người đi vào văn phòng Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ mở máy tính nhận email, thấy không có yêu cầu cần xử lý gấp, trước tiên kiểm tra tài liệu của Dương Lệ Đan.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Đường Huyên Huyên, cô ngồi ở bàn làm việc hồi tưởng, quả thực có cảm giác nhẹ bẫng không chân thật.
Chỉ mới đầu tháng này cô còn ngó lơ Chu Tuyển, ngoài những cuộc đối thoại việc công xử theo phép công với anh thì đến giao tiếp bằng ánh mắt cũng không có.
Hồi tuần trước ngồi ở đây, tuy quan hệ của hai người đã dịu bớt, nhưng cũng mới chỉ tàm tạm.
Sau một chuyến công tác cộng một ngày cuối tuần, đừng nói Đường Huyên Huyên còn dừng lại ở ấn tượng tâm trạng Chu Tuyển không tốt, đến cô còn có chút chưa hoàn hồn được với kiểu tiến triển như bắn tên lửa này.
Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Đường Huyên Huyên vừa ra khỏi văn phòng Chu Tuyển, về đến văn phòng Tổng Giám đốc thù thấy biểu cảm trên mặt Mạnh Sơ Vũ y hệt với biểu cảm của Chu Tuyển, tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Chị Sơ Vũ, đừng nói chị với sếp Chu đã…”
Trái tim Mạnh Sơ Vũ vọt lên cổ, lập tức đè phẳng khóe miệng, ngẩng đầu lên.
“… Không có gì đâu ạ, em chỉ hỏi bừa tẹo thôi, chị làm việc tiếp đi ạ.
” Thấy cô ngừng cười, nửa câu sau của Đường Huyên Huyên cũng im bặt, lấy laptop đi ngồi phòng bên cạnh văn phòng Chu Tuyển.
Tim Mạnh Sơ Vũ đập càng nhanh hơn, mặt càng vô cảm, cầm chuột mở khung chat với Đường Huyên Huyên: “?”
Đường Huyên Huyên: “Em muốn hỏi là, đừng nói là chị với sếp Chu đã thành công nói chuyện hợp tác với Lan Thần rồi nhé?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình chậm rãi chớp mắt: “Sao em biết?”
Đường Huyên Huyên: “Thật ạ? Thì em thấy hai người đi công tác về mặt như có chuyện vui ấy.
”
Mạnh Sơ Vũ: “Ừ, vẫn chưa chốt hợp đồng, nhớ giữ bí mật đấy.
”
Đường Huyên Huyên: “Chị yên tâm, không cần chị nói em cũng sẽ giữ kín như bưng ạ.
”
Mạnh Sơ Vũ: “Em lại đây lấy vài tài liệu đưa cho sếp.
”
Đường Huyên Huyên: “Em đưa vào cho sếp ạ?”
Mạnh Sơ Vũ thầm nghiến rằng: “Ừ, chị đang bận xử lý email.
”
Đường Huyên Huyên đến bàn làm việc của Mạnh Sơ Vũ lấy tài liệu, đưa vào văn phòng Chu Tuyển.
Anh ngẩng đầu lên từ một xấp tài liệu thật dày: “Không phải bảo trợ lý Mạnh đưa vào à?”
Vừa rồi, khi đưa tập tài liệu đầu tiên vào, Đường Huyên Huyên đã thuận miệng nói một câu còn có tài liệu Mạnh Sơ Vũ đang xét duyệt, lát nữa sẽ mang vào cho anh.
“Chị Sơ Vũ đang xử lý email, anh có việc gì cần tìm chị ấy ạ? Em gọi chị ấy vào nhé ạ?”
“Không có việc gì, cô đi làm việc đi.
” Chu Tuyển hạ tay xuống, giơ tay ấn nút trên bàn làm việc, chuyển chế độ của tường kính từ một chiều sang hai chiều.
*
Một câu hỏi chuyện “thẳng đánh xiên” của Đường Huyên Huyên đã cho Mạnh Sơ Vũ một hồi chuông cảnh báo.
Tuy FA từ trong trứng như Đường Huyên Huyên không phân biệt được sự khác nhau giữa chuyện vui và hỉ sự, nhưng không có nghĩa là những người khác trong công ty cũng không trải sự đời như thế.
Vạn sự khởi đầu nan, Mạnh Sơ Vũ quyết định mấy ngày nay phải vô cùng chú ý đúng mực, hạn chế tiếp xúc không cần thiết với Chu Tuyển.
Thậm chí giờ nghỉ trưa Chu Tuyển “đi ngang qua” văn phòng Tổng Giám đốc, hỏi cô đã sửa xong báo cáo chưa, cô cũng “nghe không hiểu” ám chỉ này, nói chiều sửa xong sẽ gửi cho anh, không dám nhìn biểu cảm Chu Tuyển Chu Tuyển như thế nào, ngoan ngoãn ngủ ở văn phòng.
Cứ vậy đến tận thời gian trà chiều, thấy ba thư ký đã ra ngoài lấy quà chiều, Mạnh Sơ Vũ nhân cơ hội ngắm Chu Tuyển một cái, không ngờ đi ra hành lang xem lại thấy Chu Tuyển không ở văn phòng.
Mạnh Sơ Vũ nhắn cho Chu Tuyển một tin: “Sếp, anh có biết bạn trai tôi đi đâu rồi không?”
Chu Tuyển trả lời rất nhanh: “Cô đi về hướng tây mười lăm mét thử xem.
”
Mạnh Sơ Vũ nhìn xung quanh, thấy hành lang không có ai, hoài nghi đi về phía tây.
Đi mười mấy mét, thấy sắp tới cuối hành lang, đang định nhìn chỗ rẽ, cửa phòng để đồ bên cạnh bỗng mở ra.
Cơ thể cô bị kéo vào trong, tiếng hét thất thanh của Mạnh Sơ Vũ bị đè ở cổ họng, giây tiếp theo trước mắt tối sầm lại, lưng dán lên ván cửa.
Phòng để đồ tối mịt, đầu gối Chu Tuyển chống vào chân cô, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô: “Trợ lý Mạnh, cả ngày nay bây giờ mới nhớ là mình có bạn trai à? Anh còn tưởng anh lại bị bỏ rơi nữa rồi.
”
“Dọa chết em…” Mạnh Sơ Vũ bình ổn lại nhịp tim, thì thầm, “Em đang tị hiềm mà?”
“Ừ, tị hiềm đến nỗi không làm người yêu mà phải làm kẻ thù, đến nỗi đi qua cửa văn phòng anh cũng phải dịch sang bên cạnh một chút, cửa phòng anh có cái gì hút em vào được à?”
“… Em, lố vậy à?”
“Vậy là anh dùng thủ pháp phóng đại à?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ nghĩ rồi lại không nói.
Chắc là cô thật sự có hơi trông gà hóa quốc.
“Mạnh Sơ Vũ, có ai đã nói với em đạo lý già néo đứt dây, giấu đầu lòi đuôi bao giờ chưa? Những người đầu tiên bị phát hiện yêu đương ở văn phòng, thường không phải những người lens lút thân mật, mà là những người ở trước mặt người khác, đến mắt đối phương cũng không dám nhìn.
”
Mạnh Sơ Vũ giương mắt nhìn anh: “Anh đừng dọa em…”
“Anh dọa em làm gì? Hồi làm lãnh đạo ở công ty trước đây anh đã bắt được không ít người như em rồi, bách phát bách trúng.
”
“…”
Đôi mắt lấp lánh của Mạnh Sơ Vũ chớp chớp: “Em không có kinh nghiệm mà?”
“Nên anh mới tới dạy em làm thế nào để nâng cao tố chất tâm lý.
”
Kéo người ta vào phòng để đồ để nâng cao tố chất tâm lý, mấy đôi uyên ương số khổ bị anh bắt quả tang lúc trước đúng là quá oan ức!
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi liếm môi: “Anh cũng không thể để em dùng món cay Tứ Xuyên làm quà chiều được…”
“Đương nhiên là không được làm trôi lớp trang điểm của trợ lý Mạnh được,” Chu Tuyển cụp mắt, tầm mắt theo chiếc cằm thon gọn của cô chuyển xuống, ngón trỏ dọc theo cần cổ trắng như tuyết của cô chậm rãi trượt xuống, ấn nhẹ phần xương quai xanh bị áo lông che lấp của cô, “Hay là hôm nay đổi chỗ, ăn dâu tây ở đây, được không?”
- -----oOo------.