Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi


Thích 65.

“Thôi xong, lộ rồi.”
Đối chiếu với dãy số trên giấy, thấy giống nhau, Mạnh Sơ Vũ nghĩ chắc bố mình và chú Giản đã trao đổi số điện thoại của con gái với con trai cho nhau.
Quả nhiên ngoài cửa phòng sách truyền đến giọng bố cô: “Chú Giản của con sợ con ngại, bảo anh Giản Thừa kết bạn với con, nói là có gì cần hỏi cứ hỏi, con lễ phép một chút, nói năng ngọt ngào một chút đấy!”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại đáp một câu “Con biết rồi”, nhanh tay đồng ý lời mời kết bạn.
Khung thoại hiện lên, đôi tay cô đặt trên bàn phím, lại rơi vào bế tắc không biết nên mở miệng chào hỏi thế nào.
Bên kia cũng im ắng không có động tĩnh gì.
Do dự hồi lâu, Mạnh Sơ Vũ quy củ gõ chữ: “Chào anh Giản Thừa, em là Mạnh Sơ Vũ, xin lỗi vì đã làm phiền anh…”
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Không sao, em không hiểu chỗ nào?”
Thấy anh đi thẳng vào vấn đề như vậy, Mạnh Sơ Vũ cũng không nói linh tinh nữa, gửi mấy bức ảnh đã chuẩn bị trước sang.
Hỏi phần tiếng Anh thì có hơi hết nói nổi, dù sao thì cũng chỉ cần tra từ điển là có thể biết nghĩa.

Cô chọn mấy bài thơ gốc bằng tiếng Tây Ban Nha, tra trước mấy từ đơn có thể tra được ở trên mạng, viết chú thích kỹ càng.
Hạt mưa nhỏ: “Em có tra từ rồi, nhưng có nhiều từ nhìn nghĩa cứ là lạ, em đọc không hiểu.”
Giản Thừa: “Chờ anh một lát.”
Mạnh Sơ Vũ trả lời một câu “Vâng ạ”, ngồi trước máy tính chống cằm, thỉnh thoảng búng ngón tay lên má.
Thấy trên khung thoại một chốc xuất hiện “Đang nhập”, một chốc lại biến mất, đợi khoảng hơn mười phút, thông báo tin nhắn vang lên, cả màn hình ngập chữ.
Mạnh Sơ Vũ lập tức ngồi thẳng dậy, cuộn xuống dưới, thấy anh đã dịch hết cả một bài thơ.
Cô đọc xong một lần, trên khung thoại lại xuất hiện “Đang nhập” — Hình như anh đã bắt đầu dịch bài thơ tiếp theo.
Tác phong làm việc đi thẳng vào vấn đề hiệu suất cao đến mức Mạnh Sơ Vũ không phản ứng lại kịp, muốn trả lời gì đó, lại thấy anh đang không ngừng nhập vào, cảm thấy xen vào sẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Mạnh Sơ Vũ gõ mấy chữ rồi lại xóa, tiếp tục chờ đợi.
Hơn mười phút sau, chờ đợi bản dịch của bài thơ tiếp theo, còn có thêm một câu: “Em thắc mắc gì thì cứ hỏi.”
Vậy mà anh còn để ý đến đoạn “Đang nhập” ngắn ngủi vừa rồi của cô.
Nhưng anh đã dịch rõ ràng như vậy, cô không còn thắc mắc gì nữa, dù sao đây cũng không phải đề toán cần phân tích từng bước.
Hạt mưa nhỏ: “Em chỉ muốn nói là bản dịch hay quá thôi ạ, em sẽ trích lại cẩn thận!”
Bên kia không bình luận gì về lời khen của cô, dịch xong ba bài thơ rồi trả lời: “Có ích được là.”
Hạt mưa nhỏ: “Tất nhiên là có ích rồi ạ, rất có ích, cảm ơn anh Giản Thừa!”
Giản Thừa: “Không có gì, còn gì nữa không?”
Mạnh Sơ Vũ cũng muốn còn, nhưng cô mới chỉ tra từ của ba bài thơ, chưa kịp làm nhiều hơn, chụp trang sách trống trơn gửi sang thì không có thành ý, đành phải nói: “Tạm thời thì không ạ, em vẫn chưa đọc được nhiều, về sau có gì thắc mắc em lại hỏi anh được không ạ?”
Giản Thừa: “Được.”
Thấy cuộc trò chuyện đã dần đi đến hồi kết, tiềm thức Mạnh Sơ Vũ muốn nói gì đó, thuận miệng hỏi: “Em nghe bố em bảo anh học y, học y còn phải học cả tiếng Tây Ban Nha ạ?”
Giản Thừa: “Môn tự chọn.”
Hạt mưa nhỏ: “(≧O≦) Siêu ghê! Bây giờ anh cũng đang nghỉ hè ạ?”
Giản Thừa: “Ừ.”
Tuy hỏi gì đáp nấy, nhưng người bên kia cũng không có ý định khơi gợi chủ đề.
Anh “Ừ” một cái, Mạnh Sơ Vũ không biết nói gì nữa.
Nhìn đồng hồ thấy không phải giờ cơm, không thể hỏi đã ăn cơm chưa, đang ủ rũ, bỗng thấy khung thoại hiện lên “Đang nhập”.
Mắt cô sáng lên, chờ tin nhắn mới.
Đợi một hồi lâu, lại thấy dòng chữ “Đang nhập” kia biến mất.
Khung thoại im lìm, không còn động tĩnh gì nữa.
«Ba»
Mạnh Sơ Vũ cảm thấy nếu người đang nói chuyện với cô lúc này là một học sinh cấp ba, cô hẳn sẽ có thể tìm được hàng trăm hàng nghìn chủ đề chung, nhưng nói chuyện với sinh viên thì có thể nói gì?
Đành phải từ bỏ, kết thúc cuộc trò chuyện, trích bản dịch của ba bài thơ đầu tiên vào tập thơ, sau đó tắt máy tính đi, lấy bài tập ra làm.
Học hành cả một ngày, tối nay không mơ thấy giấc mơ đã lặp lại ba lần kia nữa.
Hôm sau vừa hay là cuối tuần, trong nhà không chỉ có hai bố con nhìn nhau ngứa mắt, Mạnh Sơ Vũ cùng mẹ ra ngoài dạo phố một ngày, mua thật nhiều váy mới, tạm thời không để tâm đến tập thơ kia nữa.
Không ngờ về đến nhà ăn tối xong, mở máy tính ra bất ngờ nhận được một email đến từ Giản Thừa.
Email không có tiêu đề và lời chào, chỉ có một tài liệu đính kèm.
Mạnh Sơ Vũ thắc mắc tải tài liệu xuống, vừa mở ra thì sững sờ ngồi trước màn hình.
Tài liệu dài ba mươi trang, trang nào cũng là thơ đã được phiên dịch, có vẻ là phần phiên dịch tiếng Trung bổ sung cho toàn bộ nửa còn lại của tập thơ kia.
Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn thời gian gửi email, sáng nay.
Tính ra, đừng nói là tối qua sau khi nói chuyện với cô vẫn luôn phiên dịch, không ngủ được bao lâu nhé…
Mạnh Sơ Vũ chậm rãi cuộn chuột xem qua từng trang, phát hiện anh thậm chí còn trau chuốt lại ba bài thơ hôm qua vội vàng giải thích bằng văn xuôi tiếng Trung cho cô.
Hơn nữa, đây chắc chắn không phải là bản có thể tìm được trên mạng.
Nhìn đến đây, Mạnh Sơ Vũ bỗng hơi áy náy.
Tuy cô rất thích tập thơ ấy, nhưng thật ra cô không nhất định phải đọc bản dịch của anh, ra hiệu sách mua một tập song ngữ cũng có thể tìm được bản dịch tương ứng.
Chỉ là…
Chỉ là cô có chút muốn làm quen với anh mà thôi.
Mạnh Sơ Vũ bối rối gãi tai, nhắn một tin nhắn cho tài khoản đã không còn online: “Anh Giản Thừa, hồi sáng em đi dạo phố, bây giờ mới nhìn thấy email… Cảm ơn anh nhiều ạ! Em sẽ đọc thật nghiêm túc!”
Tin nhắn được gửi sang như đá chìm đáy biển không có hồi âm.
Đến tận hai tiếng sau, bị bố mẹ giục tắt máy tính, Mạnh Sơ Vũ cũng không nhận được tin nhắn trả lời.
Ngẫm lại mình cả ngày không thấy email của người ta, người ta chắc chắn cũng có lúc bận, bây giờ không online là chuyện bình thường.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ vẫn hơi hối hận vì hôm nay đi dạo phố bỏ lỡ cơ hội nói chuyện, chuẩn bị đi ngủ, lặng lẽ mang điện thoại vào chăn.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai cô đã có một chiếc điện thoại, nhưng bố mẹ quản rất chặt, chỉ cho phép cô dùng để liên lạc khi ra ngoài trong kỳ nghỉ, không cho cô mang đến trường, cũng không cho cô chơi nhiều lúc ở nhà.
Tắt đèn trong phòng, Mạnh Sơ Vũ không dám để ánh sáng điện thoại lọt ra ngoài, chùm chăn, cầm điện thoại cứ cách vài phút lại nhìn một cái.
Hơn mười rưỡi, đúng lúc cô mơ màng sắp ngủ, lòng bàn tay rung lên.
Mạnh Sơ Vũ lập tức tỉnh táo lại, thấy ảnh đại diện của Giản Thừa sáng lên, nhấn mở tin nhắn.
Giản Thừa: “Không có gì.”
Hạt mưa nhỏ: “Anh dịch lâu lắm ạ?”
Giản Thừa: “Không lâu.”
Hạt mưa nhỏ: “Thật ra em không vội…”
Giản Thừa: “Dạo này đúng lúc rảnh, về sau không biết có còn thời gian không.”
Hạt mưa nhỏ: “Vì phải đến bệnh viện ạ? Em nghe nói sinh viên y nghỉ hè cũng phải đến bệnh viện thực tập.”
Bên kia bỗng im lặng.
Vất vả lắm mới tìm được chủ đề nói chuyện, sao lại không nói tiếp?
Mạnh Sơ Vũ buồn bực đợi một lát, chờ được anh nói: “Anh đang nói sau khi nghỉ hè.”
Hạt mưa nhỏ: “Thế nghỉ hè anh không bận ạ?”
Giản Thừa: “Chỉ có năm nay thôi.”
Chỉ có năm nay là không bận?
Bị cô tóm được rồi này.
Nếu không bận, chắc là có thời gian kết bạn nhỉ.
Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ xem nên kết bạn thế nào, hỏi: “Anh học toán có giỏi không ạ?”
Bên kia lại im lặng.
Nhận thức được mình chuyển đề tài quá đột ngột, Mạnh Sơ Vũ cuống quít bổ sung: “Em đang làm bài tập, gặp một bài toán không biết làm.”
Giản Thừa: “Em hỏi đi.”
… Vốn định nhân cơ hội hẹn sáng mai hỏi anh, đột ngột thế này, cô lấy đâu ra bài mà hỏi?
Mạnh Sơ Vũ điên cuồng động não, bình tĩnh gõ chữ: “Ơ, em làm được rồi, hóa ra vừa nãy nhìn sót một điều kiện!”
Giản Thừa: “Ừ.”
Mạnh Sơ Vũ: “Nhưng đề này khó lắm, cảm giác tối nay em không làm xong được, hay là để mai làm tiếp.

Nếu ngày mai em lại gặp bài không biết làm, em hỏi anh được không ạ?”
Giản Thừa: “Được.”
Giản Thừa: “Em kết bạn với một tài khoản khác đi, tài khoản này anh chưa chắc xem kịp tin nhắn.”
Mạnh Sơ Vũ không nghĩ nhiều, hỏi anh: “Vâng, số là gì ạ?”
Bên kia không nhắn lại số, vài phút trôi qua, Mạnh Sơ Vũ nhận được một lời mời kết bạn.
Lời nhắn xin kết bạn để trống, nhưng thấy nick name là “J”, chắc là chữ cái đầu trong họ của anh, Mạnh Sơ Vũ lập tức đồng ý, hỏi: “Anh Giản Thừa ạ?”
J: “Em không làm bài tập thì đi ngủ sớm đi.”
Hạt mưa nhỏ: “Anh muốn ngủ ạ?”
J: “Không.”
Hạt mưa nhỏ: “Em cũng chưa buồn ngủ.”
Bên kia chưa trả lời, Mạnh Sơ Vũ tiện tay mở hồ sơ của tài khoản này ra.
Cô đã xem thông tin trên tài khoản trước đó, nick name là tên anh, tiểu sử là một đoạn trích từ lời thề Hippocrates, trang cá nhân toàn bài chia sẻ liên quan đến y học, tuy đã kết bạn nhưng cũng không tìm thấy chủ đề chung.
Nghe ý anh nói, tài khoản này anh hay dùng hơn, có lẽ sẽ có đường để tìm hiểu anh.

Mạnh Sơ Vũ muốn xem kỹ, không ngờ dòng thời gian để riêng tư, thông tin cá nhân và tiểu sử đều để trống, lượng thông tin còn ít ỏi hơn.
Vậy sao lại là tài khoản hay dùng hơn chứ?
Mạnh Sơ Vũ khó hiểu rời khỏi giao diện thông tin cá nhân, thấy một tin nhắn anh mới gửi: “Không cao lên à?”
Hả?
Mạnh Sơ Vũ liên hệ với câu trên, mới hiểu được ý anh là muộn thế này mà vẫn chưa buồn ngủ.
Hạt mưa nhỏ: “Thế anh không cao lên nữa ạ?”
J: “Chứ sao nữa?”
Hạt mưa nhỏ: “Ò…”
J: “Sao?”
Hạt mưa nhỏ: “Em phải ngủ sớm, anh được ngủ muộn, không công bằng.”
J: “Vậy anh cũng ngủ, công bằng chưa?”
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm dòng chữ này, không hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ.
Trước khi cô biết được vì sao mình lại vui, trái tim đã đập loạn lên khác thường.
Sang một tài khoản khác, cảm giác anh nói chuyện cũng không quy củ như trước.
Mạnh Sơ Vũ đọc thầm những lời anh nhắn ba lần rồi mới trả lời: “Rồi ạ, ngày mai mấy giờ anh dậy thế?”
J: “Trước khi em dậy.”
Hạt mưa nhỏ: “Sao anh biết em dậy lúc mấy giờ?”
J: “Chắc là không sớm đâu.”
Hạt mưa nhỏ: “Nhỡ sớm hơn anh thì sao ạ?”
J: “Anh sáu giờ.”
Hạt mưa nhỏ: “… Coi như em chưa nói gì.” 
J: “Ngủ được chưa nào?”
Hạt mưa nhỏ: “Rồi ạ.”
Bên kia không nhắn nữa, Mạnh Sơ Vũ muốn nói “Ngủ ngon” nhưng cảm thấy hình như chưa thân đến mức đó, để cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Trước khi cất điện thoại, đọc lại đoạn lịch sử trò chuyện này một lần nữa.
«Bốn»
Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ ngủ một giấc tự tỉnh, liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, phát hiện mới hơn bảy giờ.
Đây là lần đầu tiên trong kỳ nghỉ hè này cô thức dậy sớm đến vậy.
Vừa định nhắm mắt ngủ tiếp, bỗng nhớ tới cái gì, cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy điện thoại ra.
Thấy tài khoản “Giản Thừa” không online, tài khoản “J” đã hiện trực tuyến.

Mạnh Sơ Vũ nhanh nhẹn xuống giường rửa mặt, dưới ánh nhìn chăm chú của Mạnh Chu Bình, nhanh nhẹn ăn sáng, lấy đề Toán trong cặp sách ra.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?” Bố cô nhìn cô đầy nghi ngờ, liếc nhìn tập đề trong tay cô, “Sao không làm đề Văn trước?”
“Ngữ Văn với con mà nói không có sức khiêu chiến, làm Toán mới có cảm giác thành tựu.” Mạnh Sơ Vũ ôm quyền với ông, “Toán kéo điểm nhiều lắm bố!”
“Rồi, con tập trung làm đi, bố ra ngoài mua thức ăn.”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu thật mạnh, nhìn bố mình rời đi, cầm một tập đề thi dày cộp đi vào phòng sách.
Lật đến đề đã làm được một nửa từ trước, đầu tiên làm gần hết các câu hỏi trắc nghiệm, sau đó lấy bút đánh dấu hai câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng và câu hỏi điền vào chỗ trống ở cuối, chụp một bức ảnh, gửi cho Giản Thừa: “Anh Giản Thừa, bây giờ anh có rảnh không ạ? Mấy câu này em không biết làm.”
Bên kia lập tức trả lời: “Để anh xem.”
Mạnh Sơ Vũ cười hì hì, cũng cúi đầu bắt đầu đọc đề.
Vừa có ý định làm thử xem, bên kia đã gửi tới một bức ảnh.
Nhấn mở ra xem, anh đã vẽ một bản vẽ hình học tiêu chuẩn trên giấy nháp, thêm các đường phụ trợ: “Thêm đường phụ trợ thế này thử xem.”
Mạnh Sơ Vũ theo lời gợi ý của anh nhanh chóng tính ra đáp án: “C ạ?”
J: “Đúng, câu tiếp theo dùng định lý cosin để tìm góc trước.”
Mạnh Sơ Vũ tiếp tục nháp, thuận lợi tính được đáp án: “B ạ?”
J: “Đúng, bài điền vào chỗ trống ở cuối có lẽ nằm ngoài phạm vi dàn bài, em xem anh làm một lần, hiểu là được rồi.”
Mạnh Sơ Vũ mừng thầm trong lòng, chủ nghĩa kinh nghiệm quả không sai, hai câu trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống ở cuối cô chọn bừa đều là câu đáng hỏi.
Bên kia nhanh chóng gửi ảnh sang, Mạnh Sơ Vũ nhìn các bước giải một lần, định hỏi gì đó nhưng lại phát hiện ra anh không bỏ qua bước nào, các bước giải kỹ càng tỉ mỉ chẳng khác nào đáp án tham khảo.
Hỏi lại thì có hơi ngớ ngẩn, Mạnh Sơ Vũ chép lại đáp án, sau đó trả lời: “(≧O≦) Em hiểu rồi ạ!”
J: “Ừ, câu điền vào chỗ trống thứ 4 em làm sai rồi.”
“…”
Mới có tí thế mà anh không chỉ giải xong còn kiểm tra cả những câu khác nữa hả?
Hạt mưa nhỏ: “Vậy ạ, để em tính lại…”
J: “Không cần tính, giá trị đúng rồi, chỉ thiếu dấu bằng thôi.”
Hạt mưa nhỏ: “À vâng…”
J: “Những câu khác đúng hết rồi, còn có bài nào không biết làm không?”
Không ngờ tiến độ giảng bài của anh lại nhanh đến vậy, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy mình chuẩn bị có hơi thiếu — Vừa rồi chỉ lo mình làm bài lâu quá, anh offline mất.
Mạnh Sơ Vũ lật đề thi, xem từng đề từng đề.
Câu cuối cùng chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng, cô không hề do dự lập tức khoanh lại, tìm thêm một câu nữa.
Sau đó chọn câu thứ hai từ dưới lên.
Điều kiện càng ít, câu hỏi càng khó, chính mày!
Mạnh Sơ Vũ giải ý thứ nhất trong câu thứ hai từ dưới lên ấy, đánh dấu lại ý thứ hai, thứ ba, tiếp tục chụp ảnh gửi sang.
Bên kia yên lặng một lát hỏi: “Ý thứ hai không biết làm à?”
Hạt mưa nhỏ: “Vâng ạ.”
J: “Vậy sao em làm được câu trắc nghiệm thứ tám?”
Mạnh Sơ Vũ lật đề lại nhìn trang trước.
“?”
Ai ra đề thế, khoa trương quá thể!
Câu lẻ cùng lý thuyết đã ra rồi, sao câu khác lại ra tiếp thế?
Không biết một đề thi hay sẽ không lặp lại kiến thức ư?
Mạnh Sơ Vũ vội vàng trả lời: “Câu đó là em không…”
Bên kia gửi sang một bức ảnh.
Bức ảnh cô gửi lúc đầu, nhưng giờ có thêm một dòng màu đỏ, đánh dấu phần nháp chính tay cô viết bên cạnh câu trắc nghiệm thứ tám ấy.
J: “Dùng đúng cả công thức rồi mà?”
“…”
Thôi xong, lộ rồi.
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui