Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi


Mạnh Sơ Vũ tinh ý nhận thấy, sau khi Chu Tuyển đăng bài, lượt thích và bình luận ở tường nhà cô chững lại một khoảng ngắn.
Có lẽ đằng sau “một khoảng ngắn” này là vô số người từ newfeed đổ xô vào nhóm chat.
Ở nơi cô không nhìn thấy, tin tức cô và Chu Tuyển kết hôn hẳn đã được lan truyền khắp nơi trong một rừng dấu chấm hỏi với chấm than.
Mạnh Sơ Vũ không dám xem WeChat một lúc lâu.
Tận khi đến nhà hàng cùng Chu Tuyển, lúc chuẩn bị ăn cơm trưa, Chu Tuyển nói nhận được tin nhắn của sếp Thái.
Có thể thấy, sau khi tuyên bố được chủ quyền, anh Chu đã chứng minh được mình “trồng cây si đến cuối cùng cái gì cũng có” rất là đắc ý và sảng khoái.
“Sếp Thái nói gì vậy anh?” Mạnh Sơ Vũ thấp thỏm hỏi.
“Hỏi bao giờ được uống rượu mình của bọn mình.” Chu Tuyển đưa điện thoại cho cô xem.
Chu Tuyển: “Mùa xuân năm sau, đã lên kế hoạch rồi, nếu ngài có thời gian, lúc đó còn muốn mời ngài làm người chứng hôn.”
Thái Chấn Lâm: “Chắc chắn tôi sẽ đến.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn qua lịch sử trò chuyện, yên tâm, vừa định trả điện thoại cho Chu Tuyển bỗng nhìn thấy một tin nhắn mới hiện lên từ thông báo nổi —
Giản Thừa: “Không phải chứ, Chu Tuyển, nhân duyên của cậu kém đến nỗi…”
Nội dung phía sau bị rút lại, Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển: “Hai anh nói gì thế?”
“Em tự xem đi.” Chu Tuyển cười nâng tay.
Mạnh Sơ Vũ mở khung chat với Giản Thừa —
Giản Thừa: “Chúc mừng thì hình như hơi khách sáo, vậy thôi đến xin kẹo mừng đi, nói thế nào thì năm xưa cũng là kết duyên ở vườn hoa nhà tôi, tôi chắc được nhiều kẹo mừng hơn người ta chứ nhỉ?”
Chu Tuyển: “Ừ, kẹo mừng của phù rể đương nhiên sẽ nhiều hơn khách khứa bình thường rồi.”
Giản Thừa: “Không phải chứ, Chu Tuyển, nhân duyên của cậu kém đến nỗi phải nhờ tình địch cũ làm phù rể hả?”
Mạnh Sơ Vũ liếc mắt nhìn anh: “Anh hào phóng như thế từ lúc nào đấy, nhờ anh ấy làm phù rể thật hả?”
“Ừm, để cậu ấy bắt được hoa cưới, sớm tìm được bạn gái, cho vợ anh khỏi phải nằm mơ thấy anh nhân tiện mơ thấy cả cậu ấy.”
“…”
May mà vợ anh thông minh, lúc kể lại giấc mơ cho anh không kể hết, ví dụ như không nói với anh là, trong mơ cô còn gọi anh là anh Giản Thừa.
Mạnh Sơ Vũ rút lại câu khen Chu Tuyển hào phóng, trả điện thoại cho anh.
Mở điện thoại mình lên, phát hiện sếp Thái không chỉ nhắn tin chúc phúc cho Chu Tuyển, còn nhấn like bài đăng của cả hai người.
Sau cú nhấn like “nặng ký” này, tường nhà yên ắng lại sôi động trở lại.

Như thể một mệnh lệnh truyền từ trên xuống, từ sếp lớn đến sếp nhỏ, sếp nhỏ đến nhân viên bình thường, mọi người đều vào nhấn like cho họ.
Nhưng sôi động hơn cả lại là nhóm chat bốn người có tên “Tể Chu Tràng” —
Trần Hạnh: “Thời gian rượu mừng tôi biết rồi không hỏi nữa, hai vị cho hỏi là khoảng chừng bao giờ thì cho tôi làm mẹ nuôi?”
Đàm Tần: “? Cô nói chuyện cho cẩn thận, tôi mới là bố nuôi.”

Trần Hạnh: “Anh là bố nuôi của anh, tôi là mẹ nuôi của tôi, hai chúng ta nước sông không chạm nước giếng, có vấn đề gì không?”
Đàm Tần: “Có là rõ, vấn đề siêu to khổng lồ! Cô làm mẹ nuôi, đến lúc tôi cưới vợ, vợ tôi làm gì đây? Chẳng lẽ lại tôi làm bố nuôi, vợ tôi làm dì à?”
Trần Hạnh: “Đến cái bóng người yêu còn không có đã chiếm chỗ trước rồi, tính xa quá đấy.

Tôi còn phải nói đến khi tôi lấy chồng, chẳng lẽ lại tôi làm mẹ nuôi, chồng tôi làm chú à đấy!”
Đàm Tần: “Thế như này, hai chúng ta ai thoát FA trước người ấy được chiếm chỗ, công bằng chưa?”
Trần Hạnh: “Thế thì anh thua chắc rồi, dạo này người theo đuổi tôi nhiều lắm, thoát FA – một giây thôi.”
Đàm Tần: “Tháng mười một năm ngoái cô cũng nói thế, tôi tính xem nào, ồ, nửa triệu giây trôi qua rồi đấy.”
Mạnh Sơ Vũ ấn ngón tay lên giữa hai mày, nhắm mắt một lúc, sau đó mở mắt ra gõ một hàng chữ: “Hai vị, hay là để tôi chỉ cho hai vị một hướng giải quyết nhé.”
Trần Hạnh: “Cô dâu oai nhất, mời cô dâu.”
Đàm Tần: “Cô dâu oai nhất, mời cô dâu.”
Mạnh Sơ Vũ: “Hai người sáp vào nhau, hết vấn đề luôn.”
Mạnh Sơ Vũ: “Còn thời gian cụ thể, về nhà chờ thông báo đi.”
Nhóm chat bỗng im lìm.
Sau khi lần lượt trả lời từng tin nhắn chúc phúc, Mạnh Sơ Vũ cất điện thoại vào túi.
Bây giờ cô muốn tận hưởng thế giới của hai người với anh nhà cô.
Đi đăng ký về không kịp nấu ăn, buổi trưa hai người ăn ở ngoài, chiều đi xem phim sau đó đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối kỷ niệm hôm nay.
Túi lớn túi bé về nhà, Chu Tuyển xách đồ vào bếp, vừa định mở cửa tủ lạnh thì Mạnh Sơ Vũ ôm lấy cánh tay anh.
“Sao thế em?” Chu Tuyển khựng lại.
Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt: “Em khát, em muốn uống trà táo đỏ.”
“Để xếp đồ xong rồi anh nấu cho.”
“Em xếp cho, anh đi nấu đi.”
Chu Tuyển liếc nhìn tủ lạnh, rồi lại nhìn Mạnh Sơ Vũ, dặn dò cô: “Rau củ để ngăn mát, thịt để ngăn làm lạnh nhanh, hải sản để vào bồn nước, em đừng nhúng tay vào nhé.”
“Biết rồi, biết rồi!”
Nhìn Chu Tuyển đi pha trà, Mạnh Sơ Vũ mở cửa tủ lạnh nhìn vào bên trong.
Bảy giờ tối, hai người ở nhà ăn lẩu hiệu Chu Tuyển.
Một bàn đồ ăn tươi mới xếp ngay ngắn trên bàn —
Thịt bò và cá lóc thái lát, thịt viên và sủi cảo, tôm bể đã bỏ râu và chân, bào ngư đã khứa caro, cải thảo đã rửa sạch, nấm, đậu hũ, ngô…
Nước lẩu nấu từ gà và bong bóng cá được hầm trong hai tiếng, sôi sùng sục tỏa hương thơm khắp phía.
Vì Mạnh Sơ Vũ thích ăn lẩu nên sau nửa năm dọn về căn nhà mới này, tay nghề nấu lẩu của Chu Tuyển đã vượt qua cả nấu thức ăn bình thường.

Mạnh Sơ Vũ gắp con tôm Chu Tuyển đã bóc, nhúng tôm vào nước lẩu ngon lành, ăn rồi khen anh: “Dù anh 19 tuổi đáng yêu hơn, nhưng nấu nướng thì 29 tuổi vẫn đỉnh hơn.”
Chu Tuyển cười hỏi: “Trong mơ anh nấu gì cho em ăn?”
“Tôm cà ri, khoai tây hầm thịt bò, trứng xào cà chua.”
Đều là những món Chu Tuyển đã nấu cho cô trong hiện thực, cô mơ thấy cũng không có gì lạ.
“Nấu cho em ở đâu, anh còn đưa em về nhà nữa à?”
“Không có đâu, thầy Chu 19 tuổi nghiêm khắc lắm, nấu cho em ăn ở quán cà phê đấy.

À, sáng nay hình như em quên nói, quán cà phê kia do một người bạn của anh mở, nhưng em chưa gặp người đấy bao giờ, chắc là mơ linh tinh.”
Chu Tuyển chớp chớp mắt, từ tốn gật đầu.
Ăn gần xong, sức chiến đấu của Mạnh Sơ Vũ yếu dần, chỉ còn Chu Tuyển chinh chiến.
Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn người ngồi đối diện một cái, không biết đã là lần thứ mấy đưa mắt lên xem đồng hồ trên tường, đứng dậy nói: “Em đi lấy hai chai nước có ga.”
Chu Tuyển gật gật đầu, nhìn theo cô vào phòng bếp, cúi đầu cười rồi buông đũa.
Đèn trên trần nhà phụt tắt, phòng khách tối đen, chỉ còn lại một cái đèn đêm dẫn đường.
Từ phòng bếp, Mạnh Sơ Vũ bưng một chiếc bánh kem đã cắm sẵn nến bước ra.
Chu Tuyển cười quay đầu lại.
Mạnh Sơ Vũ bưng bánh kem đến trước mặt anh: “Biết em chuẩn bị bất ngờ gì cũng bị anh phát hiện trước hết mà.

Ngày đầu tiên tân hôn anh không thể giả vờ bất ngờ xíu hả?”
“Anh rất bất ngờ.” Chu Tuyển cười gật gật đầu.
Mạnh Sơ Vũ khẽ hừ một tiếng, đưa bánh kem đến trước mặt anh: “Thôi được rồi, chủ tiệc oai nhất, không bắt bẻ anh nữa, ước đi nào.”
Một năm có 365 ngày, cô nhất quyết phải chọn ngày sinh nhật Chu Tuyển để đăng ký kết hôn, không phải muốn tiết kiệm một ngày kỷ niệm, mà muốn có một lý do tốt đẹp để chúc mừng sinh nhật Chu Tuyển.
Dù rằng không có lý do gì cũng có thể tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng cả 28 năm trước đây, tất cả những ngày 5 tháng 11 trong trí nhớ của Chu Tuyển đều là ngày không vui.

Nếu ngày này với anh không phải là chuyện gì đáng để kỷ niệm, thì đón sinh nhật chẳng qua cũng chỉ để thỏa mãn cảm giác nghi thức mà một mình cô mong muốn thôi.
Vậy nên, cô muốn biến ngày 5 tháng 11 trở thành một ngày có ý nghĩa với anh, một ngày mà anh nghĩ đến sẽ mỉm cười.
Chu Tuyển ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô: “Điều ước sinh nhật có thể nói ra không em?”
“Tất nhiên là có, ông trời bận thế chưa chắc đã nghe được tiếng lòng của mọi người.

Nhưng chỉ cần anh nói ra, em chắc chắn sẽ nghe thấy, rồi em có thể thực hiện giúp anh.” Mạnh Sơ Vũ giương cằm chắc nịch.

Chu Tuyển cười nhắm mắt lại: “Vậy điều ước thứ nhất, hy vọng vợ của anh luôn bình an khỏe mạnh.

Điều ước thứ hai, hy vọng sự nghiệp của vợ anh thuận lợi suôn sẻ.

Điều ước thứ ba, hy vọng từ hôm nay trở đi, cuộc sống của vợ anh mỗi ngày đều hạnh phúc, vui vẻ.”
Chu Tuyển nói rồi mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến như năm ngoái cô đã dạy.
Trong bóng tối, vành mắt Mạnh Sơ Vũ nóng lên.
Cô bỏ lỡ sinh nhật năm 9 tuổi và 19 tuổi của anh, muốn thực hiện hết những điều ước năm 29 tuổi của anh.

Nhưng tất cả điều ước năm 29 tuổi của anh đều dành cho cô.
Ăn xong bánh kem, dọn dẹp chén đũa, đã gần đến mười giờ.
Mạnh Sơ Vũ vốn muốn cùng Chu Tuyển lau dọn phòng bếp, lại bị anh giục đi tắm.
Ngẫm lại anh Chu chắc là gấp gáp nghĩ đến sinh hoạt ban đêm, Mạnh Sơ Vũ cũng không kì kèo nữa, vào phòng tắm tắm nước ấm.
Cô thay đồ ngủ xong lại không thấy Chu Tuyển trong phòng ngủ, ra ngoài dạo một vòng, thấy ánh sáng hắt ra từ cửa phòng làm việc đang khép hờ.
Cô đẩy cửa nhìn vào, thấy Chu Tuyển đang ngồi trước máy tính gõ phím, trên màn hình hình như là giao diện hòm thư.
“Anh có việc à?” Mạnh Sơ Vũ đứng bên cửa hỏi.
Chu Tuyển quay đầu lại: “Ừm, em xem TV chờ anh một lát.”
“Không muốn xem,” Mạnh Sơ Vũ bước vào, “Em ở đây với anh.”
“Em không ở đây có lẽ hiệu suất của anh sẽ cao hơn một chút.”
Mạnh Sơ Vũ đi được một nửa thì dừng lại, hừ một tiếng: “Thế thì anh nhanh lên, đêm tân hôn mà dám để em đợi lâu, em ghi thù đấy!”
Chu Tuyển ngẩng lên xoa đầu cô: “Anh sẽ làm nhanh.”
Mạnh Sơ Vũ ra khỏi phòng làm việc, về phòng ngủ mở TV, chọn đại một chương trình tạp kỹ làm nhạc nền, sau đó dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Đợi nửa tiếng còn chưa thấy Chu Tuyển quay lại, đang nghĩ không biết anh có việc gì mà gấp thế, điện thoại trong tay rung lên.
Là thông báo email mới từ WeChat.
Hộp thư QQ 800 năm rồi chưa động vào, toàn email rác, ấn lâu một chút Mạnh Sơ Vũ cũng lười, định xóa đi thì khựng lại.

Vì cô thấy tên của người gửi email — Chu Tuyển
Nhớ lại vừa rồi ở phòng làm việc hình như đúng là anh đang viết email, Mạnh Sơ Vũ nới lỏng tay, nghi hoặc ấn mở email.
Đập vào mắt là tiêu đề email: Gửi Sơ Vũ mười sáu tuổi.
Mạnh Sơ Vũ ngẩn ra, ngơ ngác chớp mắt —
“Tiểu Sơ Vũ 16 tuổi.
Chào em,
Anh là Chu Tuyển 29 tuổi.
Có cơ hội viết phong thư này, là vì em của mười năm sau, sáng nay từ trong mơ khóc đến tỉnh ngủ, nói với anh rằng em đã mơ thấy một câu chuyện.
Ban đầu, anh chỉ nghĩ đây là một câu chuyện bình thường, nhưng khi nhớ ra hồi 19 tuổi, anh thật sự có một người bạn kinh doanh quán cà phê, anh bỗng nghĩ, câu chuyện này có phải thuộc về chúng ta, ở một thế giới song song hay không.

Vậy nên anh muốn nói cho em một chút về chuyện ở thế giới này.
Ở thế giới này của anh, em khi 16 không ngồi trên xích đu, ngẩng đầu nhìn thấy anh.

Thời điểm em chính thức gặp anh là lúc em 25 tuổi.
Tuy muộn hơn rất nhiều năm so với thế giới của em, nhưng chúng ta vẫn yêu nhau.

Trong hành trình đó có gập ghềnh, trắc trở, anh từng đánh mất em nhưng cuối cùng đã may mắn giữ lại được em.
Hôm nay là ngày 5 tháng 11 năm 2022, chúng ta kết hôn, em trở thành người vợ hợp pháp của anh.

Cũng trong tối nay, em đã tổ chức sinh nhật tuổi 29 cho anh.

Trong ngôi nhà của bọn mình, mình đã cùng nhau ăn một bữa lẩu thật ấm áp.
Có lẽ em sẽ không thể hình dung được những gì anh nói, vì hiện tại em đang trải qua thời gian anh rời đi.
Anh biết em rất đau lòng.

Em của tuổi 26 còn vì anh rời đi mà khóc đến tỉnh mộng, huống gì là em của tuổi 16.
Có lẽ hai năm bận rộn bài vở của em sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng anh sợ em sẽ thường xuyên lo lắng anh thất hứa, nên anh hy vọng phong thư này có thể được gửi đến nơi em, hy vọng em sẽ đọc được những lời này.
Anh có thể chắc chắn nói với em rằng, ở thế giới của em, hai năm sau anh nhất định sẽ trở về đúng hẹn.

Cho dù có đôi chút trắc trở, chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ tới bên cạnh em.
Vì anh tin rằng, dù là 9 tuổi, 19 tuổi, hay 29 tuổi, dù chúng ta có gặp lại nhau bằng cách nào, anh cũng không thể từ chối em.
Hiện tại, ở thế giới của anh là 23 giờ Bắc Kinh, em của tuổi 26 đang chờ anh trong phòng ngủ, có lẽ đã bắt đầu thầm trách anh để em chờ lâu như vậy, nên phong thư này chỉ viết đến đây thôi.
Tiểu Sơ Vũ, ngoan ngoãn trưởng thành, mọi thứ em muốn đều ở tương lai chờ em.
Chu Tuyển 29 tuổi.”
Mạnh Sơ Vũ cẩn thận đọc từng câu từng chữ, đến cuối cùng, đôi mắt nhòe đi.
Cho dù chỉ có xác suất một phần nghìn tỷ, rằng câu chuyện ấy thật sự tồn tại ở một thế giới nào đó, anh cũng không đành lòng để cô bé Tiểu Sơ Vũ 16 tuổi phải buồn vì anh.
Phòng ngủ yên tĩnh vang lên một tiếng cạch, cửa phòng mở ra.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển, dang tay với anh: “Ôm một cái.”
Chu Tuyển cười tiến lại gần ôm cô.
Khoảnh khắc này, Mạnh Sơ Vũ bỗng nhớ tới lời tự giới thiệu của Chu Tuyển trong mơ.
Anh nói, anh là Chu Tuyển, Chu 周 trong trắc trở 周折, Tuyển 隽 trong sâu sắc 隽永.
Thật vậy —
Anh chính là bài thơ nhiều lần trắc trở, cuối cùng trở thành sâu sắc của đời cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận