Lục Viễn lập tức đưa tay đến gần trán của Giang Nguyên.
Giang Nguyên hơi lùi về phía sau theo bản năng.
Lục Viễn ngừng tay, cười nói: "Cậu tránh cái gì, không muốn đền bù à?"
Lúc này Giang Nguyên mới phản ứng lại, vội vàng nhắm mắt, hướng mặt ra phía trước: "Đấy là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nào, lại đi!"
Giang Nguyên chủ động ghé sát mặt anh, khoảng cách quá gần, Lục Viễn có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của cậu.
Y như lúc trên sân khấu, khe khẽ rung theo từng nhịp thở của chủ nhân.
Lục Viễn cười thầm, anh búng nhẹ một cái lên trán Giang Nguyên.
"Hòa rồi nhé!"
Vốn dĩ Giang nguyên đang chờ một đòn tấn công chí mạng, cuối cùng chỉ cảm thấy hơi nhột ở trán, hai vai cậu cũng hạ thấp hẳn xuống.
Lục Viễn vẫn không nỡ xuống tay...
Thôi quên đi, không nên bắt Lục Viễn đánh cậu, không may xôi hỏng bỏng không, Lục Viễn lại cảm thấy dáng vẻ lúc cậu chủ động quá quyến rũ, khiến anh càng mê cậu thì toi.
Vẫn nên làm một người tử tế thì hơn!
Giang Nguyên mở mắt ra, ỉu xìu giống như quả cà tím bị đông cứng.
Cậu uể oải bước đi: "Đi thôi, hôm nay tôi mời anh ăn tối."
Lục Viễn không nhịn cười nổi nữa, anh đứng dậy đi theo cậu.
-
Cuối cùng Giang Nguyên mời cơm không thành công bởi vì Lục Viễn nói trong tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ ăn, anh sẽ nấu bữa tối.
Giang Nguyên bắt đầu buồn bực.
Như thế là cậu không được tiêu tiền lại còn để Lục Viễn phải bỏ sức lao động.
Thế nhưng khi nhìn thấy trứng xào cà chua, salad cần tây và cà rốt với hạt điều, cá tuyết hấp, súp xương hầm tảo bẹ, hai mắt Giang Nguyên ngay lập tức sáng lên.
Dù tài nấu nướng của Lục Viễn không thể sánh được với đầu bếp của nhà hàng năm sao, hơn nữa bình thường, nhưng Giang Nguyên lại vô cùng thích hương vị này.
Giang Nguyên ăn hết ba bát cơm, ăn xong thì ngả lưng dựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo, một chân còn hơi lắc lư ra chiều thích chí, hai tay còn không rảnh rỗi mà thong thả bóc từng múi quýt bỏ vào miệng.
Lục Viễn cảm thấy nếu bây giờ anh xoa bụng cho Giang Nguyên, có lẽ cậu sẽ thoải mái hừ hừ mấy tiếng.
Không giống thỏ nhỏ mà giống mèo kiêu ngạo phách lối nhiều hơn.
Lục Viễn cầm điện thoại lên, căn góc chuẩn chỉnh rồi chụp Giang Nguyên "tách" một cái.
Giang Nguyên nghe thấy tiếng thì liếc nhìn Lục Viễn, thấy anh đang cầm điện thoại, cậu vừa nhai quýt vừa nói: "Nhìn góc chụp của anh là biết ngay ảnh không đẹp rồi."
Lục Viễn từ chối cho ý kiến, đưa điện thoại cho Giang Nguyên kiểm tra rồi bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Giang Nguyên nhai quýt, hai bên má phồng lên liên tục di chuyển theo động tác nhai của cơ hàm.
Cậu nhận điện thoại, cơ miệng ngay lập tức ngừng hoạt động.
Bố cục của bức ảnh cân đối, đặc biệt là ánh sáng rất đẹp, bóng của ngọn đèn nghiêng lên má Giang Nguyên tạo ra một bầu không khí ấm áp, rất có hương vị cuộc sống.
Giang Nguyên đã từng hợp tác với hơn hai mươi bậc thâ nhiếp ảnh, nhưng thẳng thắn mà nói, bức ahr khiến cậu hài lòng nhất lại chính là khoảng khắc mà Lục Viễn bắt được bằng điện thoại di động này.
Chẳng lẻ đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết đó sao? Cân được cả mọi loại kỹ xảo?
Giang Nguyên nhanh chóng ăn nốt mấy miếng quýt rồi nói vọng vào phòng bếp: "Gửi cho tôi tấm hình này! Tôi muốn đăng lên Weibo!"
Lục Viễn đang dọn dẹp trong bếp, nghe thấy vậy thì trả lời: "Cậu mở Wechat ra rồi tự gửi đi."
Giang nguyên trực tiếp mở tài khoản Wechat của Lục Viễn ra.
Lịch sử trò chuyện của Lục Viễn không nhiều, đoạn chat mới nhất là tin nhắn với cậu.
Tiếp theo chính là nhóm của bọn họ - Nhóm nam mạnh nhất vũ trụ và một cuộc trò chuyện khác từ hai tuần trước, tên nhóm là "Giáo sư Lục, giáo sư Dương."
Giang nguyên nhấn vào hình đại diện của mình rồi gửi ảnh qua.
Gửi ảnh xong, Giang Nguyên định đặt điện thoại lên bàn thì vô tình chạm vòa màn hình khiến giao diện trở lại màn hình chính.
"??!"
Giang Nguyên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chính nền mặc định trên màn hình.
Lục Viễn không dùng ảnh của cậu làm hình nền sao?
Giang Nguyên thật sự không hiểu.
Hình nền điện thoại của cậu là một nhân vật trong League of Assassins, đẹp trai ngời ngợi, là nhân vật mà cậu yêu thích nhất.
Người Lục Viễn thích nhất là cậu, tại sao anh ấy không đặt ảnh của cậu làm hình nền?
À!
Biết rồi!
Hiện tại cậu và Lục Viễn đang sống cùng nhau, có quá nhiều cơ hội nhìn thấy hình nền điện thoại, có lẽ Lục Viễn không muốn để lộ tâm tư của bản thân nên đã đổi sang hình khác.
Giang Nguyên gật đầu tự nhủ đúng vậy, Lục Viễn rất để ý những chi tiết nhỏ.
Cậu đặt điện thoại của Lục Viễn xuống, lại cầm điện thoại của mình lên chuẩn bị đăng Weibo thì Lý Bành Sinh gọi điện thoại tới.
"Mẹ cậu không đồng ý cho cậu chuyển hộ khẩu, bà ấy cũng sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cậu." Lý Bành Sinh nói: "Còn một vấn đề này cậu rời đi cũng nhất định phải có một nơi để ổn định cuộc sống."
Giang Nguyên lắc đầu: "Tôi vẫn chưa mua."
Gần đây cậu đang bận rộn hù dọa Lục Viễn, quên luôn cả chuyện mua nhà.
Căn nhà rất yên tĩnh, lúc Lục Viễn đi ra từ trong phòng bếp đã nghe được hết cuộc nói chuyện giữa Giang Nguyên và Lý Bành Sinh.
Anh tiện tay cầm một quả quýt lên rồi nói: "Chuyện cấp sổ hộ khẩu không khó giải quyết, thành phố của chúng ta không cần chủ hộ đồng ý vẫn có thể cấp sổ hộ khẩu mới, cậu chỉ cần mang theo thẻ căn cước đến cơ quan có thẩm quyền báo đã mất sổ hộ khẩu cũ là được.
Chuyện nhà ở càng dễ hơn, nói với chuyên viên tài chính những yêu cầu của cậu đối với căn nhà, anh ta có thể giúp cậu giải quyết chỉ trong một ngày."
Giang Nguyên ngơ ra mất mấy giây mới hiểu được, nhưng cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Đơn giản như vậy thôi sao?"
Giang Nguyên rất tự nhiên nhận lấy quả quýt từ tay Lục Viễn.
Lục Viễn xoay người đi vào phòng.
Giang Nguyên nhìn theo bóng lưng của Lục Viễn, mãi tới khi anh đã vào phòng rồi đóng cửa lại, cậu cúi đầu nhìn quả quýt trong tay, chớp chớp mắt: "Lạ thật, đơn giản thế mà sao mình không nghĩ ra nhỉ?"
-
Giang Nguyên ăn quýt xong thì lau sạch tay rồi đăng hình lên Weibo, còn đặc biệt đánh dấu người chụp là Lục Viễn.
Giang Nguyên muốn đọc những bình luận khen Lục Viễn nên sau khi đăng ảnh, cậu cố ý đợi mười phút rồi mới làm mới lại trang, đã có hơn một trăm nghìn bình luận.
Cậu mang theo một lòng đầy mong đợi mở phần bình luận ra, kết quả tất cả đều là như này...
"Các đồng chí Zombie! Tôi chết rồi! Bị sự đáng yêu của Nguyên Nguyên đâm chết QAQ."
"Em bé Nguyên của mẹ ơi, mạng của mẹ cho con hết!"
"Nhảy qua nhảy lại giữa fan mama với fan bạn gái cũng mệt lắm chứ bộ, nhưng hôm nay tui làm fan mama nha!"
"Nguyên Nguyên ơi hun hun!"
"Nguyên Nguyên nhà ta xinh xắn quá trời, ghen tị quá đi!"
"Tui đang ở hiện trường, tui chính là múi quýt kia!"
"Nguyên Bảo mặc áo T-shirt với đi dép xỏ ngón cũng màu cam như màu quả quýt luôn kìa!"
"Bảo bối ơi ăn nhiều một chút! Nào ăn thêm một tiếng nữa! Phải phúng phính lên một chút cho tui."
...
Giang Nguyên rất thất vọng.
Tại sao mọi người không khen Lục Viễn? Kỹ thuật chụp hình của anh ấy tốt như vậy mà!
Cậu không tin, tiếp tục kéo xuống tới mức đầu ngón tay đỏ cả lên vẫn không thấy ai quan tâm đến Lục Viễn, nhưng cậu lại nhìn thấy không ít những bình luận bôi xấu.
"Từ trước tới nay Giang Nguyên vẫn luôn một màu như vậy."
"Dù sao cũng sống dựa vào fan, tốt xấu gì cũng nên đối xử tốt hơn đi chứ.
Đến đôi dép cũng để lộ thương hiệu ra, thật đúng là bào tiền fan không biết nương tay."
"..."
Giang Nguyên cởiởi dép ra xem, đúng là nhãn hiệu mà cậu đang làm đại diện.
Cậu quên mất đôi dép này là do nhà tài trợ đưa, vì mang nó rất thoải mái nên cậu vẫn thường xuyên dùng.
Giang Nguyên không đọc bình luận nữa.
Cậu nèm điện thoại xuống, đá tung dép rồi ngã thẳng xuống giường.
Trằn trọc mãi tới rạng sáng, Giang Nguyên thật sự không thể hiểu nổi, cậu lại bò dậy, cầm điện thoại tiếp tục viết bài trên Weibo.
"Cảm ơn @Lục Viễn đã bắt được khoảnh khắc này! Tôi rất thích!"
Thấy hai chữ Lục Viễn chuyển sang màu xanh, Giang Nguyên vô cùng bất ngờ, Lục Viễn có tài khoản Weibo sao?
Cậu nhấn vào, đúng là có tích đỏ nhưng lại chỉ có hơn mười ngàn fan, chưa từng đăng một bài viết nào, Giang Nguyên giơ tay nhấn vào nút theo dõi.
Theo dõi xong!
Mọi người cũng mau theo dõi Lục Viễn giống cậu đi!
-
Bảy giờ sáng hôm sau sẽ phải quay phim.
Giang Nguyên ngồi thẳng người, mắt nhắm mắt mở để mặc nhân viên trang điểm tùy ý phát huy.
Lúc tới địa điểm quay, Viên Viên Viên mới gọi một tiếng mà Giang Nguyên đã tỉnh dậy ngay.
Cậu cầm bộ đồng phục học sinh lên, quen cửa quen nẻo nhảy xuống xe.
Cảnh quay đầu tiên của hôm nay ở tỏng nhà, nam chính cùng nam hai, nam ba, nam tư đánh nhau trong quán cà phê nên bị gọi tới văn phòng làm kiểm điểm.
Cùng lúc đó, nữ chính cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng bởi vì đạt thành tích số một từừ dưới đếm lên trong bài kiểm tra tháng.
Đây cũng chính là lần thứ hai nam chính và nữ chính gặp nhau - nhất kiến chung tình.
Trong cảnh này, Lục Viễn và Nhân Mẫn Mẫn là hai nhân vật trung tâm, máy quay chủ yếu bắt lấy biểu cảm cùng hành động của hai người họ, tiêu chuẩn cao tới mức từng sợi tóc cũng phải để lộ ra tiếng lòng của nhân vật.
Giang Nguyên chỉ là một nhân vật nhỏ làm nền cho hai nhân vật chính, cậu mới nói được mấy câu đã phải nhường đất diễn cho nam nữ chính, bị đuổi về lớp.
Quay xong, Giang Nguyên lập tức leo lên xe MPV chuẩn bị ngủ bù.
Giữa đường, cậu tình cờ bắt gặp một diễn viên cũng đang rời trường quay, nhìn trang phục thì chắc là người đóng giáo viên chủ nhiệm cảu Nhâm Mẫn Mẫn.
Giang Nguyên cảm thấy diễn viên này rất quen nên nhìn nhiều hơn mấy lần.
Không ngờ gã thấy Giang nguyên nhìn mình lại bước tới bắt chuyện.
"Chào Giang nguyên, tôi là Trương Giản Dương, rất vui được hợp tác cùng cậu.
Vợ và con gái tôi đều là fan của cậu đấy."
Giang Nguyên lập tức nhớ ra.
Trương Giản Dương! Là ba của bạn cùng lớp với Ôn Đinh Đinh!
Cậu cũng nhiệt tình bắt tay Trương Giản Dương: "Xin chào xin chào."
Điều này khiến Trương Giản Dương rất kích động.
Hiện giờ Giang Nguyên đang là ngôi sao nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, nếu có thể xây dựng mối quan hệ tốt với cậu, để cậu nói tốt đôi câu với nhà sản xuất phim hay đạo diễn, biết đâu gã sẽ có thêm cơ hội diễn.
Trương Giãn Dương cao hơn Giang Nguyên mấy cm nhưng bây giờ gã lại khom người cười lấy lòng: "Tôi đã sớm nghe mọi người nói cậu không hề kiêu ngạo xa cách chút nào, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."
Giang Nguyên thu tay lại, tò mò hỏi: "Anh nghe ai nói vậy?"
Trương Giản Dương không ngờ Giang Nguyên sẽ tin thật mà truy hỏi tới cùng, gã nhất thời nghẹn lời, lúng túng mãi mới nặn được mấy chữ: "Mọi người đều nói như vậy."
Giang Nguyên nghĩ, lại là mấy lời xã giao.
Xã giao thì xã giao! Bây giờ cậu cũng khen xã giao mà, mọi người đều khen xã giao!
Cậu cười cong mắt: "Cảm ơn con mắt nhìn người tinh tường của mọi người, tôi đúng là người như vậy đấy!"
Cậu thu tay lại, đang định rời đi nhưng Trương Giản Dương đã ngăn lại: "Chúng ra có thể trao đổi thông tin liên lạc được không?"
Giang Nguyên hào phóng lấy điện thoại di động ra: "Được chứ!"
...
Giang Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi được Lý Bành Sinh đánh thức, cậu nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa tầm tã.
Giang Nguyên dụi dụi mắt, vì chưa tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn hơi khàn khàn: "Quay xong rồi à?"
Lý Bành Sinh gật đầu: "May quá, quay xong hết mới mưa to."
Giang Nguyên nhìn một vòng trong xe mà không thấy Lục Viễn đâu, cậu lậập tức tỉnh táo lại: "Lục Viễn vẫn còn chưa tới?"
Lý Bành Sinh mở cửa xe nhìn ra ngoài: "Sắp...!sắp tới rồi."
Giang Nguyên ngồi dậy, ngả người dựa vào lưng ghế phía trước, rướn cổ ra bên ngoài.
Giữa màn mưa dày đặc, Lục Viễn cầm một cây dù màu đỏ, đi bên cạnh là Nhâm Mẫn Mẫn.
Lý Bành Sinh xúc động: "Dựa theo kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tôi, "Thời thanh xuân" nhất định sẽ nổi, chỉ không biết là nổi ít hay nổi nhiều, bọn họ rất có cảm giác CP!"
Viên Viên Viên cũng ngó ra nhìn: "Bức tranh này bắt mắt quá, nếu đưa vào phim chắc chắn cũng là một cảnh quay sinh tình."
Giang Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, Lục Viễn được công nhận là người có cảm giác CP toàn năng, diễn cùng ai cũng tạo cảm giác CP!"
Đây là cuộc bình chọn của mọi người ở kiếp trước, Lục Viễn ở cạnh ai cũng rất hòa hợp.
Không giống như cậu, cậu và Nhâm Mận Mận cùng diễn phim này, trên mạng nói bọn họ là chị gái dẫn theo em trai.
Giang nguyên rụt đầu vềề ngồi lại chỗ cũ, sờ bụng: "Mấy giờ rồi? Đói quá đu mất."
Lý Bành Sinh quay đầu lại nói: "Hai rưỡi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Giang Nguyên gật đầu.
Lúc này Lục Viễn đã đưa Nhâm Mẫn Mẫn tới xe của cô, sau đó anh bước lên xe của anh và Giang Nguyên.
Bả vai của Lục Viễn ướt hết một mảng, anh thu ô lại, Viên Viên Viên và Lý Bành Sinh lập tức đưa khăn cho anh.
Lục Viễn nhìn sang Giang Nguyên, Giang Nguyên cũng ngước lên nhìn anh.
Lục Viễn nhướng mày: "Nhìn cái gì?"
Giang Nguyên định nói hôm nay cậu có thể mời anh đi ăn tối thì Lý Bành Sinh đã lên tiếng trước: "Vừa nãy bọn tôi mới nói chuyện cậu và chị Mẫn nhìn rất có cảm giác CP, bộ phim này ổn đấy."
Lục Viễn không có phản ứng gì.
Lý Bành Sinh lại cười: "Bất ngờ nhất là đến Nguyên Nguyên cũng công nhận cậu diễn với ai cũng có cảm giác CP."
Lục Viễn lúc này mới lên tiếng: "Công nhận?"
Giang Nguyên đột nhiên bừng tỉnh.
Thôi xong!
Lỡ lời rồi!
Cậu vội vàng chữa cháy: "Ý tôi là anh có tài năng trời mưa, đi cùng ai cũng tạo thành CP! Ví dụ như anh đi với nữ hai, nữ ba, cặp sách của anh, rồi cả bảo vệ ở trường học..."
Cậu càng nói càng khoa trương, Viên Viên Viên và Lý Bành Sinh cũng phải bật cười.
Viên Viên Viên ở bên cạnh thấp giọng nhắc: "Là tài năng trời ban."
Lục Viễn yên lặng chờ Giang Nguyên nói xong mới chầm chậm lên tiếng: "Vừa nảy chị Nhâm mới hỏi tôi một chuyện."
Giang Nguyên thấy đã chuyển được chủ đề bèn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Cô ấy hỏi có phải tài khoản Weibo của tôi là Lục Viễn không?" Ánh mắt của Lục Viễn lóe lên.
" Cô ấy muốn theo dõi tôi."
Lúc này Giang Nguyên lại không hiểu.
Ghép CP là chuyện rất bình thường.
Trước đây cậu từng hợp tác với Nhâm Mẫn Mẫn, tuy chỉ có một cảnh quay chung nhưng đoàn làm phim vẫn gán ghép hai người họ.
Bây giờ Nhâm Mẫn Mẫn và Lục Viễn diễn vai tình nhân, theo dõi nhau trên mạng xã hội là chuyện rất bình thường, đâu cần phải cố ý nói với cậu mấy chuyện này?
Chờ đã!
Đồng tử Giang Nguyên lập tức mở lớn, đây là Lục Viễn đang báo cáo với cậu sao?.