Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn


Trước đây Tôn Khai Ninh đi ăn sinh nhật Trì Hàn cũng chỉ là ngồi một bên uống rượu được một lúc rồi rời đi, này còn coi như là nể tình lắm rồi.

Vậy nên khi Trì Hàn nói sẽ đưa Tần Văn về sau khi cắt bánh kem, Tôn Khai Ninh cũng biết trước mà vẫy vẫy tay, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Lúc về phải đối xử tốt với chị dâu của tôi nha, người có bầu là to nhất quả đất rồi, phải dịu dàng hơn một chút, đừng có hở chút là làm mặt lạnh, cậu..." Tôn Khai Ninh không nói được nữa bởi vì Trì Hàn đang dùng một loại ánh mắt khó lòng giải thích để nhìn anh.
"Không tồi, biết bảo vệ chị dâu" Trì Hàn nói tiếp: "Tôi sẽ gửi lại bộ sưu tập đó cho cậu"
Phải mất vài giây Tôn Khai Ninh mới phản ứng lại được, anh nhìn theo bóng lưng Trì Hàn mà lẩm bẩm: "Anh bạn tốt, nói tốt vài câu với chị dâu là có thể lấy lại bộ sưu tập? Nói sớm đi, tôi có thể thả một đống rắm cầu vồng đó"
Diệp Thiên Linh vô cùng đau đớn: "Ô ô ô, ôn thần muốn lừa bán nam thần của tôi ~ ~ ~"
Hứa Dạng Thành kéo cô qua một bên uống rượu, hắn biết Diệp Thiên Linh là người rộng lượng "Đừng rên rỉ nữa, đó là vợ của Trì Hàn, không liên quan tới cô"
Tần Thư đã không còn ở cửa, với tính khí của nó thì sợ là đang rất xấu hổ và giận dữ, hoặc là tìm người trút giận hoặc là ôm đùi Tần Diệu Thịnh than khóc, Tần Văn có chút mong đợi, tốt thôi.

Xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Tần Diệu Thịnh liền tới rồi, tiếng chuông ẩn chứa sát ý, Tần Văn đang định cúp máy thì Trì Hàn đã cầm lấy nó.

Trì Hàn mắt nhìn thẳng lái xe, bấm nghe máy: "Alo? Có việc gì?" Giọng điệu nghe như không để ý, nhưng hắn càng như vậy đối phương càng sợ hãi.
Một chữ Tần Diệu Thịnh cũng không dám nói, cúp điện thoại.
"Mạng không tốt" Trì Hàn nhẹ giọng, trả điện thoại lại cho Tần Văn.
Tần Văn: "..." Không phải do anh doạ sao?
Hai người về đến nhà lúc 8 giờ rưỡi tối, Tần Văn thay quần áo ở nhà rồi nằm trên sô pha nghe tiếng Trì Hàn bận rộn dưới bếp.

Dạo này cậu thích uống một ly sữa trước khi ngủ, một là bổ sung Canxi hai là giúp ngủ ngon, nhưng phải là sữa tươi không hương vị, mùi tanh sẽ làm cậu buồn nôn, vì thế Trì Hàn tự làm mứt trái cây, cho vô một ít, vị ngọt vừa phải còn có thể bổ sung vitamin.
Điện thoại ong ong chấn động, là tin nhắn của Diệp Thiên Linh, là một bức ảnh, trên bàn đầy những chai rượu đã cạn, tuy ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy Tôn Khai Ninh đang đùa cợt quỳ một chân xuống xin tha, Tần Văn có chút kinh ngạc: "Cô uống hết đống đó hả?"
Diệp Thiên Linh: "Không, tôi với Tôn Khai Ninh chia đôi, nhưng cậu ta không uống qua tôi, tôi lợi hại không nam thần!"
Uống say rồi là vô tình nói ra hết suy nghĩ thật của mình.
Tần Văn nhìn chằm chằm hai chữ "Nam thần" hồi lâu, tựa như không hiểu chuyện gì mà khẽ cười lắc đầu: "Lợi hại, nhưng mà tốt hơn hết là con gái nên uống ít đi, cô cũng là Omega"
Diệp Thiên Linh: "Được, nam thần!"
Tần Văn trả lời tin nhắn xong thì bị cơn buồn ngủ cuốn đi, giờ thức giấc của cậu càng ngày càng ngắn, không có việc gì làm liền muốn ngủ.

Cậu mông lung nhìn bóng dáng Trì Hàn, thầm nghĩ không thể cứ tính như vậy.

Trước đây nghĩ chỉ cần bé con bình an thì mình thiệt thòi chút cũng không sao, nhưng bây giờ hạnh phúc trong tầm tay dễ dàng như vậy lại khiến cậu thấy luyến tiếc.
Tần Văn vô thức vươn tay ra như muốn cách hư không ôm lấy Trì Hàn, sau đó đầu ngón tay rơi vào lòng bàn tay ấm áp, bên tai là giọng nói từ tính trầm ấm của người đàn ông: "Sao vậy?"
Tần Văn muốn nói nhưng tinh thần lại theo không kịp, vội vàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trước khi đi ngủ còn mơ hồ uống sữa.

Sáng hôm sau Tần Văn tỉnh dậy không thấy Trì Hàn, nhưng nam nhân để lại một mảnh giấy trong phòng khách: Công ty có chút việc, cơm ở hộp giữ nhiệt, trở về tôi sẽ kiểm tra đó.
Nghe vậy chắc là trưa sẽ về, Tần Văn sau khi rửa mặt xong thì ăn cháo với xíu mại.

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui