Ông Tống giơ bàn tay chắc khoẻ hướng về phía tôi, nhè nhẹ xoa xoa đầu tôi, mỉm cười phúc hậu. Khi trông thấy nụ cười ấy, mọi sự kiêu hãnh, dữ tợn trên gương mặt ông trước mắt tôi như tan biến. Ông từ tốn thốt lên bốn từ “con gái của ta” rỏ ràng đến mức tôi hoảng hốt, bước thụt lại, cố tình lãng tránh...
Khoé mắt tôi trợn tròn đầy nổi kinh sợ, môi tôi run lẩy bẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, chân trụ không vững tôi ngã quỵ xuống sàn nhà...
Mẹ nuôi hoảng hốt chạy đến cạnh tôi, đở tôi dậy nhưng tôi không thể nào đứng vững được...Một sự thật tôi không thể nào chấp nhận...
Tôi hướng ánh nhìn kinh hãi về phía mẹ để trông chờ câu trả lời của bà, nhưng bà lại xoay mặt đi, cứ như là đang lẫn tránh...Tôi không hiểu...
Tôi thở không ra hơi, nói không thành tiếng: “Rốt...rốt cuộc tất cả chuyện này...là sao chứ?”
Không một người lên tiếng.
Tôi lại tiếp tục hỏi: “Ai đó...làm ơn kể cho tôi nghe...chuyện này là sao vậy chứ? Tôi không hiểu...”
Tống Giải đứng ngoài cửa từ lúc nào tôi cũng không rỏ, nhưng dường như anh chỉ vừa mới đến. Anh cũng như tôi, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Tôi quay mặt nhìn anh, anh nhìn tôi, tôi muốn oà lên khóc nhưng tôi không thể...
Ông Tống nhìn thấy anh, nuốt không trôi, cặn kẽ gọi: “Tống Giải”
Anh vẫn lãnh đạm bước đến gần, khẽ cúi chào ông Tống. Bàn tay anh lúc này đã đặt trên vai tôi, kéo sát người tôi về phía anh, để tôi xem anh như một điểm tựa vì anh biết rỏ tôi lúc này không tài nào đứng vững được. Anh lạnh giọng: “Thật sự chuyện này là sao chứ?”
Không gian chợt u ám lạ thường. Tôi không biết phải làm sao cả, tại sao lại đột ngột xảy ra như vậy? Tại sao cho đến bây giờ họ mới đến nhận lại tôi?...
Cả tôi và anh, đều ngạc nhiên, đều chẳng biết sau khi mọi việc được giải bày thì phải đối diện với nhau như thế nào nữa...
Tống Giải chợt nhìn thấy chiếc hộp mà tôi ôm thật chặt ở trong lòng, nhưng lại không nói gì cả...
Không khí chung quanh chúng tôi bắt đầu trở nên ngạt thở, khó chịu...Nhưng cuối cùng, mẹ tôi cũng chịu mở lời, bà rốt cuộc cũng chịu kể lại cho cả tôi và anh nghe hết mọi sự tình.
Mẹ tôi từng là một cô đào ở những gánh hát nhỏ. Mùa đông năm ấy, bà gặp được ông Tống, cả người bê bếch, nồng nặc mùi rượu, lại lỏm chỏm chỗ bị thương, chỗ ứa máu, chính vì lòng thương người mà bà đã đưa ông Tống về gánh hát, lại dành thời gian chăm sóc cho ông ta. Trong mơ hồ, ông thấy một người phụ nữ hiền lành, ôn nhu lảng vảng trước mặt mình. Mãi cho đến khi tỉnh dậy, ông nghe thấy bên tai một tiếng hát ấm lòng người nghe, chính vì thế ông đi về phía cất ra tiếng hát và cuối cùng giữa bầu trời đêm đen kịnh, ánh sao lấp lánh, ông gặp được bà ấy, đem lòng yêu thương bà.
Ông Tống từng là một thương nhân nhỏ, nhưng thiếu kinh nghiệm nên cơ nghiệp không thành. Một lần sa sút, ông mượn rượu giải sầu, gặp bọn côn đồ, nên thành ra thế này. Khi ông kể, mẹ tôi bật cười, sau đó bà chỉ đặt lên tay ông một đồng xu 5 xen của Mỹ củ rích, bà nói: “Đây là vật may mắn của tôi, bây giờ tôi đã có một sự nghiệp ổn định có lẽ trong thời gian tới tôi sẽ không cần đến nó nữa. Tôi giao nó lại cho ông, tôi hy vọng sau này nó sẽ trở thành một vật có ích đối với ông!”
Dần dần sau này, bà cũng đem lòng yêu ông. Trước khi giã biệt, ông hứa sẽ trở về tìm bà, sẽ bù đắp cho bà, nhưng lại không hề biết rằng bà đã mang trong mình dòng máu của ông.
Chính bởi vì trông chờ sự xuất hiện của ông ta, mà bà để lỡ đi rất nhiều lời cầu hôn. Sau này, bà mới biết ông Tống hoá ra đã có vợ, vợ ông ta vừa hạ sinh một cậu con trai, chính vì điều đó khiến bà vô cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nổi chỉ muốn một dao đâm thẳng vào tim, nhưng vì yêu thương tôi nên bà không nở lòng. Trong lúc bần cùng tưởng chừng cái chết cập bến, bà gặp được một người đàn ông tên Đỗ Tổng, vì thương xót nên ông đưa mẹ về chăm sóc tận tình, để trả ơn và nhằm quên đi cái quá khứ trớ trêu ấy, bà để tôi theo họ ông ta, tên tôi là Đỗ Tiểu Á...Có nghĩa là ánh mặt trời của mẹ, sự hổ thẹn của cha...
Một ngày, bà gặp lại ông Tống, thì ra ông từng trở lại gánh hát tìm bà nhưng người ta đã bảo rằng bà đã không còn ở đây nữa, cũng bởi vì vợ ông ta rất yếu và đang mang thai Tống Giải nên ông chẳng hề muốn làm kinh động đến người vợ ở nhà, chỉ đành ngậm ngùi, âm thầm tìm kiếm. Cuối cùng, ông cũng tìm được mẹ tôi sau 8 năm ròng rã...
Năm ấy, tôi 10 tuổi, cha tôi bất chợt lên cơn đau nhói, nhập viện, câu cuối cùng tôi nghe được chỉ đơn sơ có vài chữ: “Tiểu Á, ánh mặt trời...Y Nhung...”, đó là lần cuối cùng ông nắm tay tôi và xoa xoa đầu tôi...
Đến giờ, tôi mới hiểu câu mà ông định nói ra chính là: “Tiểu Á, con là ánh mặt trời của ta và cả Y Nhung”
Tôi dần dần có thể đứng vững trở lại, miệng tôi chợt điểm lên một nụ cười lạnh lẽo: “Tất cả chỉ là nói dối, đừng kể nữa, tôi không muốn nghe”
Tôi thoáng nhìn mẹ nuôi, mặt bà đã hơi tái xanh...
“Có lần, mẹ nhờ dì Thẩm đến đón con và nhờ trông con giúp mẹ một thời gian. Vì lúc ấy, mẹ bệnh nặng không đến rước con được. Nhưng, điều mẹ không ngờ đến chính là việc bà ta đã đưa con đi...”
Tôi hốt hoảng la lên, chặn đứt lời của bà...
Năm ấy, đúng thật là tôi đã đứng ở trường đợi rất lâu. Sau đó, dì Thẩm đã đến đón tôi, điều mà bà nói với tôi chính là: “Mẹ con đã tái hôn cùng một người đàn ông lịch lãm, bà ấy đã bỏ rơi con...”
Tôi không biết gì cả, từ đó tôi luôn đặt trong lòng câu hỏi: “Mẹ ơi, con gái không quan trọng với mẹ hay sao?”
Mãi đến giờ, tôi mới hiểu rỏ sự tình. Tôi không những trách lầm mẹ, mà còn nhận một người đã luôn lừa dối tôi mấy năm qua làm mẹ nuôi.
Thời gian đó, tôi không hề biết rằng mẹ đã luôn tìm tôi từ nơi này đến nơi khác, mẹ không hề biết dì Thẩm đã đưa tôi đi...
Hoá ra, năm tôi 11 tuổi có cầm qua một tờ báo, chưa kịp đọc dì Thẩm đã la toáng lên, hối hả đem quăng tờ báo vào sọt rác. Trong đó, hẳn là có tin tức về tôi...Có lần, những người khách từng thủ thỉ với bà đôi điều, họ không hề khen tôi giỏi giang hay xinh đẹp gì cả, mà đơn thuần họ đến hỏi bà: “Con gái chị sao lại trông giống cô bé mà Tống gia đang tìm vậy?“. Cuối cùng, bà ta tìm đến tôi, nói những lời ngọt ngào, đáng thương để tôi gọi bà một tiếng “Mẹ“...
Bây giờ, đứng suy ngẫm lại, tôi mới thấy tôi quá là ngu ngốc!
Tôi nuốt không trôi, toàn thân lạnh ngắt. Tôi thoạt liếc ánh nhìn vô cảm về phía dì Thẩm, bà nhìn tôi khoé mắt đỏ hoe, chạy đến gần tôi, gọi: “Tiểu Á!”
Tôi một mạch xoay người chạy đi, ngoài đường lạnh lẽo, vắng bóng người, đèn đường sáng rạng. Một cô gái hốt hoảng ôm chiếc hộp nhỏ trong lòng, vội vã chạy đi, chạy đi và chạy đi...Cô gái ấy chỉ là nhất thời không thể nào chấp được sự thật kinh khủng vừa mới được phơi bày trước mắt thôi...