Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Edit: Thanh Thanh

~~~ Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai ~~~

===========

Biệt thự Chu gia rất lớn, nhà của thợ làm vườn ở bên cạnh gara, bên trên có dây nho rũ xuống, thợ làm vườn còn chưa kịp tới sửa chữa, lúc này bị mưa đánh đến rơi tan tác. Tuy rằng mới buổi chiều, nhưng khắp biệt thự đều sáng đèn.

Một đường lát đá sạch sẽ từ trước bậc thang biệt thự kéo dài, tới hoa viên rẽ ngang, thông đến sân của một gian phòng nhỏ.

Cửa sắt màu đỏ của phòng nhỏ vẫn luôn mở, để chú Hà, dì Hà cùng với tài xế ngẫu nhiên có thể đi vào nghỉ chân một chút.

Quản gia căng dù vội vàng đi ra, liền thấy thiếu niên một tay xách theo cặp sách đứng ở trước cửa sắt nhỏ.

An tĩnh mà lãnh đạm.

Thấy ông ra tới, tầm mắt thiếu niên dời qua, hơi hơi rũ mắt nhìn về phía ông: "Chú Hà, buổi tối cháu tạm thời có thể ngủ ở nơi này không?"

Tiết Tích biết quản gia lát nữa phải đi, vội vã về nhà cho con của ông đi học lớp bổ túc. Anh thừa dịp trước khi quản gia đi, đem chỗ ở xác định lại.

Tạm thời ở nơi này cũng được. Chính là hai tháng sau, trước khi cha mẹ cô trở về, phải có biện pháp thương lượng với cô về việc đổi phòng, để tránh cô lại bị mắng giống như đời trước.

"Nơi này?" Quản gia sửng sốt một chút.

Vội cả ngày khiến đầu óc choáng váng, thiếu niên này không nhắc nhở, chính ông thiếu chút nữa đều quên phải an bài nơi dừng chân cho thiếu niên.

Ý tưởng của thiếu niên này thật ra cùng ông không mưu mà hợp. Dựa theo tính tình kia của tiểu thư, chỉ sợ là sẽ không để thiếu niên vốn không quen biết đeo giày cũ nát nghèo khó ở lầu 2, vạn nhất dẫn vào, khẳng định lại nháo, đêm nay mọi người đều đừng nghĩ ngủ. Mà lầu một ông cùng với dì Hà đã ở, cứ như vậy, ngược lại còn không bằng để thiếu niên trước đem hành lý để tạm ở đây.


Dù sao chờ đến khi tiên sinh trở về sẽ an bài phòng cho thiếu niên này, tiểu thư tính tình lớn, nhưng vẫn không tự ý chủ trương được.

Quản gia đánh giá phía sau nhà ở cho Tiết Tích, cảm thấy người cũng có thể ở, nói với anh: "Được, buổi tối hôm nay cậu tạm ở nơi này, ngày mai tôi gọi điện thoại cho tiên sinh hỏi một chút tình huống lại nói, hôm nay chuyện đột nhiên xảy ra, còn chưa kịp chuẩn bị một ít đồ dùng sinh hoạt cho cậu, cậu xem bên trong có cái gì thì dùng tạm nhé, tôi ngày mai cùng tiểu thư nói một chút, đi mua cho cậu."

Tiết Tích gật gật đầu, lúc này mới đem cặp sách xách vào trong cửa, đặt ở trên bàn.

Anh ngước mắt nói với quản gia: "Cảm ơn chú Hà."

Thiếu niên dây thanh bị hao tổn còn chưa khôi phục, thanh âm còn có vài phần khàn khàn, nhưng cũng không khó nghe.

Anh cho người ta cảm giác khó có thể hình dung anh tuấn lãnh đạm, mà lại khắc chế có lễ.

Trước khi đi đón Tiết Tích, quản gia nhận được điện thoại của Chu Độ, cũng đại khái hiểu biết tình huống chàng thiếu niên nghèo khó sắp chịu sự giúp đỡ của Chu gia này. Vốn dĩ ở trong tưởng tượng của quản gia, thiếu niên gia cảnh khốn quẫn, mới vừa xử lý xong tang sự, hẳn là cả người lộ ra cùng đường mệt mỏi, quần áo hẳn là cũ nát nhăn dúm dó như lá rau cải.

Nhưng không nghĩ tới, xe chạy đến cửa bệnh viện, hạ cửa sổ xe xuống ánh mắt đầu tiên nhìn đến thiếu niên, quản gia liền sửng sốt một chút.

Cùng trong tưởng tượng không giống nhau.

Đích xác mỏi mệt, lại trấn định đáng tin cậy, ánh mắt sạch sẽ thuần túy, đen nhánh sáng ngời.

Như là mặc dù ba năm này bị sinh hoạt ép tới thở không nổi, cũng không thể diệt được kiên cường trong xương cốt.

Cửa bệnh viện ầm ĩ ồn ào, những đứa trẻ tuổi tác xấp xỉ anh không phải ít, hoặc là tản ra tốp năm tốp ba ngồi xổm với nhau, hoặc là cau mày bị người lớn trong nhà mắng, duỗi chân đứng thẳng. Cũng chỉ có anh đứng ở trong một góc, hình dáng rõ ràng diện mạo quạnh quẽ, con ngươi đạm mạc trong suốt, thân cao 1m85 thập phần đĩnh bạt, đồng phục trên người có chút cũ, nhưng so với tất cả mọi người lại sạch sẽ ngăn nắp, anh không nhìn chung quanh, mà là an tĩnh chờ đợi.

Quả thực là hạc trong bầy gà ở trong đám người.


Cho nên quản gia đều không cần tìm, liền trực giác anh là người mà Chu Độ để mình đón về nhà.

Quản gia biết thân thế của anh, lúc này không khỏi ở trong lòng cảm thán một câu, thật là tạo nghiệt, đang êm đẹp mà cửa nát nhà tan.

Tuy rằng được tiên sinh giúp đỡ, nhưng là dựa theo tính tình kia của tiểu thư, anh ở trong nhà này trôi qua chưa chắc là tốt.

Quản gia thở dài, nói: "Cái này chờ lát nữa lại nói, trước đi ăn cơm đi."

Tiết Tích thả đồ xuống, chuẩn bị đem phòng quét tước thu thập một phen, sửa sang lại bàn học, đem sách giáo khoa để lên. Không nghĩ tới nghe thấy lời này của quản gia, anh hơi hơi sửng sốt.

Ăn cơm?

Quản gia thấy anh kinh ngạc, hỏi: "Chẳng lẽ cậu ở bệnh viện đã ăn qua sao?"

Tiết Tích lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn là có vài phần kỳ quái, đời trước không có đồ ăn cũng không có phòng, anh ở lầu một biệt thự đợi hồi lâu. Chẳng lẽ một đời này anh không bước vào huyền quan, không có bẩn thảm cô thích, liền chú định vận mệnh xảy ra một ít biến hóa sao.

Anh nhìn về phía quản gia, trong cổ họng khô khốc, dừng một chút, hỏi: "...... Chu Ức Chi xem quá khứ của cháu sao?"

Quản gia nhớ tới lời Chu Ức Chi vừa mới nói, nói: "Không phải, là mẹ Hà vừa vặn làm vài món ăn, tôi nghĩ cậu hẳn là cũng không ăn cơm, đừng để bụng đói, đi ăn đi."

Tiết Tích trầm mặc một lát, "Vâng" một tiếng, nhìn về mưa to bùm bùm dưới hiên.

"Cảm ơn, cháu chút nữa sẽ đi."

Nhà ăn lầu một ở trước cửa sổ sát đất của biệt thự, trên bàn ăn kim loại là khăn trải bàn màu nhạt. Bên trên là vài món ăn thoạt nhìn sắc hương đều đầy đủ vị cơm nhà, trong đó xương sườn chưng thịt cùng vài đồ ngọt khác đặt ở một bên, hai đĩa rau dưa đặt ở một bên.


Bên cạnh bàn cơm để giá cắm nến, có dấu vết đốt qua nhưng lúc này không cháy.

Chu Ức Chi vừa mới từ phòng bếp lấy bật lửa ra, thừa dịp mẹ Hà đi lên sửa sang thu thập lại phòng trống, đem hai ngọn nến lên, suy nghĩ như vậy có phải sẽ ấm áp một chút hay không, nhưng lập tức cảm thấy quá mức cố tình, vì thế lại vội vàng thổi tắt.

Chỉ chốc lát sau, đột nhiên từ ngoài cửa sổ sát đất thoáng nhìn thấy một thân ảnh thon dài cầm ô từ nhà thợ làm vườn từ bên kia đi tới, cô nhanh chóng luống cuống tay chân ngồi vào vị trí của mình, đem sợi tóc vuốt ra sau tai.

Cô cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một cộng rau dưa nhét vào trong miệng nhấm nuốt, làm bộ dường như không có việc gì ăn rồi.

Chờ nghe thấy cửa chỗ huyền quan bị mở ra, thiếu niên đứng ở đó đổi giày.

Trong lòng Chu Ức Chi phảng phất như có đuôi mèo cào tâm, nhịn không được lặng lẽ quay đầu nhìn sang bên kia.

Anh hình như là đã tắm qua, thay đổi một thân quần áo khô mát lại đến. Anh mặc một cái áo phông màu trắng ngắn tay, giặt đến mức có thể nhìn ra đã phai đi, nhưng là sạch sẽ ngăn nắp. Tóc đen của anh gội đã lau khô, ngọn tóc có một ít bọt nước dừng ở trên cổ trắng nõn.

Lúc này anh mới mười sáu tuổi, cho dù khuôn mặt lạnh nhạt, thân hình cao lớn, có chút quá mức trưởng thành sớm, nhưng hơi thở thiếu niên sạch sẽ xanh miết vẫn là miêu tả sinh động.

Tiết Tích nhìn thấy chỗ huyền quan cư nhiên có dép bông là size của mình, nao nao.

Sau khi đổi xong, anh ngẩng đầu lên.

Chu Ức Chi trộm nhìn anh thiếu chút nữa liền đụng phải đôi mắt đen của anh, hoảng sợ, mạc danh vì mình nhìn lén cảm thấy có vài phần nóng mặt, vội vã mà xoay đầu đi.

Vì thế dừng ở trong mắt Tiết Tích, bóng dáng thiếu nữ tinh tế, ưu nhã mà ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cũng không quay đầu lại, lãnh đạm mà đang ăn cơm. Động tác kia tựa hồ còn có chút không kiên nhẫn, khuỷu tay đụng vào một bên đĩa, phát ra tiếng vang.

Hiện tại anh còn chưa đi qua, cô cũng đã không kiên nhẫn như thế sao.

Cô phi thường căm ghét cùng người xa lạ ăn cơm với nhau, cho dù là đời trước, cũng là mấy tháng sau bọn họ mới ngồi cùng trên một bàn cơm.

Bởi vậy Tiết Tích không xác định mình hẳn là có nên đi qua hay không.


Hết thảy đều trở về lại từ đầu, anh không hy vọng cô bởi vì bài xích mình, mà cuối cùng chui vào ngõ cụt.

Tiết Tích trầm tư một lát, đi vào phòng bếp.

Dựa theo ý tứ vừa rồi của quản gia, hình như là mẹ Hà làm đồ ăn, để amh cùng mẹ Hà ăn cùng nhau.

Tuy rằng vào ở cùng dưới mái hiên, nhưng là nếu không giao lưu chính diện gì, Ức Chi sẽ không cảnh giác như vậy, giống như một con dã thú nhỏ kinh hoảng thất thố lo lắng cha mẹ bị cướp đi.

......

Mà Chu Ức Chi từ khi anh bắt đầu tiến vào, trong lòng nhảy dựng thật mạnh, cảm giác tầm mắt của anh dừng ở trên lưng mình, cô càng là cả người cứng đờ, còn nhịn không được hơi hơi nâng cổ lên, lộ ra đường cong đẹp ở cổ.

Vừa mới thừa dịp mẹ Hà dọn đồ ăn ra, cô còn nhảy nhót lên lầu đi chọn một cái vòng cổ màu bạc tính lãnh đạm, mang lên cổ có vẻ càng thêm thon dài ưu nhã.

Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới ——

Cô ở chỗ này như đứng đống lửa, như ngồi đống than, anh ở chỗ huyền quan thế nhưng lập tức bước chân vừa chuyển liền đi vào phòng bếp!

Chu Ức Chi nhất thời quay đầu lại nhìn anh, nhưng anh đã đi vào phòng bếp, đi tìm mẹ Hà.

Không tìm cô, tìm mẹ Hà?

Mẹ Hà có cái gì tốt mà tìm?

Chu Ức Chi trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, sao lại thế này?

???

Chẳng lẽ đàn ông đều là đại móng heo lời này quả nhiên không sai sao? Trở lại một đời mà đời trước người đó thích mình cư nhiên không hấp dẫn được sự chú ý của người ta?!

Chu Ức Chi nhịn không được khụ khụ, nói: "Mẹ Hà mẹ không ở đây, dì ấy ở trên lầu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận