CHƯƠNG 9 -Tại sao trước kia , mỗi lần gặp Định , cô có thể nói chuyện huyên thuyên , dù là chuyện không đầu không đuôi. Còn bây giờ thì lại thấy khoảng cách xa xôi.Thấy Ban Mai cứ ngồi im, Định chủ động lên tiếng:- Em đang làm phim với đạo diễn Thái phải không? Ông ấy rất kén diễn viên, vậy mà ông ta chọn em, anh mừng cho em.- Cám ơn anh.- Ông ấy khó tính, đòi hỏi cao, nhưng đó là vì công việc. Cho nên nếu có bị nặng nhẹ, em cũng đừng mất tinh thần.Ban Mai không muốn nói đến chuyện đó, nên chỉ gật đầu cho qua.- Vâng.Rồi cô chủ động nói trước:- Hôm nọ, em gọi điện cho anh, nhưng không gặp anh.Định nói một cách vụng về:- Chắc là lúc đó anh ngủ nên tắt máy.- Lúc đó là buổi trưa, Phù Dung nó trả lới em.Định hơi quay chỗ khác. Cố giấu sự bối rối. Anh định nói một cái gì đó giải thích, nhưng Ban Mai đã nói tiếp:- Và em biết, mấy ngày nay, nó cố ý giữ máy của anh, có nghĩa là ai muốn liên lạc với anh đều phải qua nó, em nói đúng không?Định im lặng nhìn cô, rồi nói một cách khó khăn:- Anh không biết là em gọi cho anh.- Nếu biết em gọi, chắc anh sẽ đổi số máy khác, đúng không?- Không khi nào.Ban Mai hỏi gặng:- Có phải mấy ngày nay, Phù Dung giữ máy của anh không? Nó quản lý anh kỹ thế sao? Anh vốn là người trung thực mà, đừng dối em.Định cười một cách mệt mỏi:- Phù Dung bảo máy cô ấy hư, và...Ban Mai chặn lại:- Đủ rồi, anh không phải nói gì thêm nữa, im lặng đi để em đỡ thấy đau.Định trở lại thái độ lặng thinh. Ở anh có vẻ gì đó quá chán chường. Một sự chán chường không thể hở môi. Và anh chỉ còn biết đè nén mọi cảm xúc, vì không có con đường nào khác để chọn.Ban Mai cố trấn tĩnh mình. Cố gạt bỏ hết sự tức giận tự ái, để đạt cho được mục đích của mình. Giọng cô trở nên trầm tĩnh hẳn:- Thời gian sau này, em cứ tự hỏi em có sai lầm không, và em biết em sai lầm trầm trọng, khi đẩy anh ra xa em. Như thế có nghĩa là em đẩy anh về phía nó.- Ban Mai, anh xin lỗi là anh đã đi quá xa.- Nhưng nếu thật sự yêu em, anh sẽ không thể cùng lúc yêu được nó phải không? Hãy trở lại với em đi, em hiểu là em không xa anh nổi, và em chấp nhận tha thứ, dù như vậy nó cũng không nhẹ nhàng gì.Định tì tay lên trán, rồi lắc đầu trong cử chỉ chán nản:- Muộn rồi Mai à. Anh đã lỡ đi xa quá rồi.- Anh muốn nói là... anh không còn yêu em? - Ban Mai lạc giọng - Anh không nói vậy. Có lẽ đến chết anh cũng không quên được em. Nhưng anh ở tình thế không thể chọn lựa được nữa.- Tại sao chứ? Cho dù là lỡ quan hệ với nó, anh vẫn có thể cắt đứt được mà, trừ phi...Nói đến đó, một ý nghĩ lướt qua đầu Ban Mai, làm cô bủn rủn:- Em không tin là hai người có sự ràng buộc đó, em không tin.- Cổ đã có thai, và tụi anh sắp đính hôn.Ban Mai vịn chặt mép bàn. Cô cảm thấy mặt mũi tối sầm, quay cuồng. Đó không phải là sự đau đớn. Cái đó có, nhưng trên hết là sự căm thù tột độ đối với Phù Dung.Định né tránh cái nhìn của cô bằng cách cúi xuống ly cà phê, anh thành thật:- Anh không dối là anh còn yêu em. Nhưng bây giờ nếu phải lựa chọn, thì anh phải chọn cô ấy.Ban Mai lạc giọng:- Anh có yêu nó không?- Nếu bảo hoàn toàn lãng mạn thì là nói dối. Phù Dung cũng gây cho anh sự rung cảm.Cô ấy cũng bị dằn vặt nhiều lắm, cổ không muốn cướp hạnh phúc của người khác.Ban Mai ngắt lời:- Không muốn à? Anh tin như vậy sao?- Cổ đã chấp nhận hết thiệt thòi, không đòi hỏi trách nhiệm của anh. Nhưng anh không nỡ phủi bỏ trách nhiệm của mình.Ban Mai vừa cười vừa khóc. Răng cô nghiến lại, cố giữ ình đừng run. Nhưng môi cô vẫn run bần bật.- Em không ngờ trên đời lại có đứa con gái xảo quyệt như vậy. Nếu anh biết rằng nó đã thách thức em, nếu anh biết rằng nó giành anh vì anh là người nổi tiếng...Định lắc đầu chận lại:- Anh biết em rất hận anh, nhưng anh nhận hết lỗi về mình. Phù Dung không xấu xa như em nghĩ đâu.- Anh bị lừa gạt, anh hiểu không?- Đừng nghĩ lệch lạc, Ban Mai ạ. Nếu Phù Dung cố ý giành giật anh sẽ không để cô ấy lộng hành. Cổ rất đáng thương. Yêu anh, nhưng cam chịu thiệt thòi. Và bây giờ cổ còn đứa bé. Anh không thể bỏ mặc cổ. Dù anh vẫn còn yêu em.- Và anh đã đưa em với nó lên bàn cân, phần nặng hơn nghiên về nó?- Tụi anh còn có sự ràng buộc, em không là người trong cuộc nên sẽ không hiểu được, điều đó trói buộc đời nhau. Nó bền vững chứ không phải là tình cảm suông.- Anh có biết tại sao Phù Dung nhanh chóng đòi đính hôn không? Vì nó sợ em níu kéo anh, nó đã cấm em gọi điện cho anh.Định thở dài:- Có thể em hiểu lầm ý cô ấy. Dù sao điều đó cũng có thể thông cảm, khi đã không còn con đường nào khác, cổ phải giữ hạnh phúc của mình. Đó là tâm lý chung mà.- Em không tin nó có thai với anh, một người xảo quyệt như nó có thể dựng được bất cứ chuyện gì, đừng để bị nó lừa gạt anh Định à. Rồi anh sẽ hối hận.- Anh hiểu em hận Phù Dung, nhưng không nên gán ghép cô ấy, Ban Mai ạ. Cổ đáng thương lắm, nếu em thấy cổ bị dằn vặt khổ sở, em sẽ thông cảm được.Ban Mai muốn quẫn trí vì tức, vì đau khổ, bất lực. Giờ đây, bên cạnh anh, lòng căm thù đối với Phù Dung, còn có cả sự tức tối trước con người mú quáng như Định. Giọng cô run rẩy:- Em hoàn toàn bất ngờ vì thái độ của anh. Em cứ nghĩ thời gian qua anh mặc cảm nên không dám gặp em, không ngờ là anh bị xỏ mũi.Cô phẫn nộ nói lớn giọng:- Một người đã ra đời, đã từng trải lăn lóc như anh, lẽ nào bị một đức con gái nhỏ tuổi hơn lường gạt. Anh có biết không, anh giống như một tên khờ, anh làm em thương hại.- Thông cảm cho anh, Ban Mai ạ. Anh không xứng đáng với em nữa. Rồi em sẽ gặp người khác hơn anh, anh thật sự mong như vậy.- Không cần lo cho em, vì bây giờ em biết em sáng suốt hơn anh. Em chỉ muốn anh đừng lao theo nó nữa. Hãy dừng lại, kiểm tra lại tất cả, trước khi quá muộn.Định mím môi:- Tụi anh sắp đính hôn, không làm khác được nữa Ban Mai ạ. Tha lỗi cho anh. Điều làm anh khổ tâm nhất là phải nhìn em đau khổ. Nhưng anh không làm khác được.Ban Mai tức run:- Em dám chắc anh rất mù mờ về cái thai đó.Thấy Định không nói gì, cô nói tiếp với một vẻ thất vọng mênh mông:- Nếu không gặp anh hôm nay, có lẽ em còn ảo tưởng lắm. Không thể ngờ anh thay đổi như vậy.- Anh thật tình xin lỗi em, Ban Mai ạ.- Trong tình cảm không có vấn đề ai có lỗi, mà là biết coi trọng nó hay không. Anh làm em thấy tình yêu của mình không có nền tảng gì cả. Chỉ cần một sự cố cũng có thể đổ ào.- Anh không xứng đáng với em, cầu mong là sau này em gặp một người tốt hơn anh gấp trăm lần.- Anh cứ thanh thản mà cưới nó đi, đừng ngại với em. Em có buồn thật đấy, nhưng không hề yếu đuối. Em sẽ không ngồi một chỗ để tiếc nuối tình cảm này đâu.Nói xong, cô đứng lên, nói một cách thanh thản:- Vĩnh biệt.Định vẫn ngồi chống tay trên bàn, không ngẩng lên chào Ban Mai. Còn cô thì chưa bao giờ thấy một người con trai bạc nhược đến vậy. Không còn là thần tượng của cô nữa, chỉ còn là một người bị nhấn chìm bởi đau khổ dằn xé, yếu đuối. Chính vì thấy anh như vậy, nên cô thanh thản.Ban Mai thất thiểu ra về. Giờ đâu cô có tâm trạng rất lạ. Đau khổ dày vò. Tức điên đảo. Nhưng đồng thời lại thấy thanh thản.Cô đã sống trong thời gian chờ đợi, hy vọng mơ hồ. Nhưng giờ đây thì điều đó đã chấm dứt. Sự yếu lòng của Định làm cô không còn tôi thờ tình yêu của mình nữa.Mấy ngày sau thì bộ phim quay xong. Vào buổi chiều, cô quay cảnh cuối ở phim trường thì lại nhận điện thoại của Phù Dung. Giọng cô ta khiêu khích ngay từ đầu:- Thế nào Ban Mai, tụi tao đã đính hôn rồi đấy. Tất cả người trong gia đình anh Định đều thừa nhận tao là con dâu. Họ chấp nhận tao thay mày. Thế nào, có ý kiến gì không?Ban Mai cắn chặt răng, run lẩy bẩy vì tức:- Tao không tin mày có thai, đó là mưu kế của mày phải không?- Nếu không có thì sao? Cho là không có đi, nhưng mày nói có ai tin không? Cứ việc tới nói cho gia đình ảnh biết đi. Thử xem ai tin mày, xin mời.- Đồ tồi!Phù Dung cười đắc thắng:- Mày thua rồi nhé. Từ giờ về sau, tao có quyền cấm mày liên lạc với ảnh, điện thoại cũng không. Nếu mày ngoan cố, tao sẽ cầu viện với ba mẹ ảnh, họ mắng thì mang nhục ráng chịu đấy.- Con người mày thật là đáng sợ. Thật kinh tởm.Nói xong, cô đóng máy cái cụp. Tiếng cười của Phù Dung như còn văng vẳng trong máy, khiến cô bấn loạn quăng mạnh nó xuống đất.