Phù Dung kinh ngạc nhìn Ban Mai. Mấy lúc xem diễn viên trong phim , cô thấy nhân vật thể hiện là điều rất bình thường. Nhưng bây giờ ngoài đời , trước mắt cô là một Ban Mai rất hồn nhiên bỗng hóa thân thành người khác hẳn , khiến cô vừa kinh ngạc , vừa khâm phục ngoài vòng kiểm soát của lý trí.Và cô buột miệng:- Mai khóc thật đó hả? Thật hay là nhỏ nước vô mắt vậy?Ban Mai chợt ngẩng lên , mỉm cười:- Khóc thật đấy , nhỏ nước mắt đâu có được. Nó đâu có chảy ra nhiều như vậy. Dung thấy diễn vậy được không? Hay là mình làm kiểu khác?Cô lại đứng lên , sửa lại tóc cho ngay ngắn rồi cười chúm chím:- Để mình nghĩ cách khác xem Cô nghiêng nghiên đầu nghĩ ngợi , và nhìn Phù Dung như tham khảo ý kiến:- Nhân vật này có tính cách vô tư và hiền. Không thể làm ầm ĩ lên được , hay là diễng cách này vậy. Cánh này ủy mị hơn.Cô bước qua bàn , mở quyển tập như ngồi học. Nhưng học không được rồi lại gục xuống khóc.Phù Dung ngồi nhìn chăm chú , cô không biết nói thế nào , nhưng quả thật trong dáng ngồi của Ban Mai có cái gì đó nhìn là biết rất khổ sở , yếu đuối. Không biết Ban Mai đã được đào tạo thế nào , mà diễn cứ y như không diễn , nếu không học từ Ban Mai thì cô là đại ngốc.Cô đứng dậy kéo Ban Mai ra khỏi ghế:- Để mình làm như Mai xem có được không nha?Thế là cô ngồi vào ghế , cũng làm những động tác mà Ban Mai đã làm , rồi nhìn Ban Mai dò hỏi:- Được không?Ban Mai khen thật lòng:- Dung cũng có khiếu diễn lắm , thật đó.- Mình thích bắt chước Mai thôi , khiếu quỷ gì. Hay là dạy mình cách diễn đi. Mình thích tưởng tượng lúc làm người này , lúc làm người khác. Vậy cũng vui.- Vậy thì diễn chung với mình luôn há.- Đừng có kể với ai nghe , người ta cười mình chết.Ban Mai đập nhẹ lên vai Phù Dung:- Bộ mình nhiều chuyện lắm hả?Phù Dung cười khúc khích , rồi đẩy cô ra giữa phòng:- Thôi , tập đi , không giỡn nữa.Ban Mai bước tới lấy kịch bản:- Bây giờ chuyển qua đoạn kế. Đoạn này cũng gay cấn lắm đấy. Hai bên chạm mặt nhau , để mình nghĩ xem.- Ủa , nhưng mà đạo diễn không hướng dẫn , sao tự tập thế?- Anh Định sẽ hướng dẫn , nhưng mình muốn làm cho ảnh ngạc nhiên , thật ra muốn tạo một chỗ đứng , mình phải làm việc cật lực , chứ không thể dựa vào sự nâng đỡ của người khác. Mình quan niệm vậy đó.Phù Dung lặng lẽ gật đầu. Gì chứ chuyện đó cô không ngại. Với cô , thủ đoạn phải kết hợp với sự làm việc. Cô không có điều kiện như Ban Mai nên phải như vậy thôi.Ban Mai không để ý cách tập nửa thật nửa chơi của Phù Dung , nhưng cô biết rõ mình đang cần cái gì. Và những lúc Ban Mai mệt mỏi ngủ vội, thì cô uống cà phê đặc để thức trắng hơn cho hết bạn phân vai. Điều dó chỉ mình cô biết.Buổi chiều , trước giờ diễn của đêm cuối thành phố biển này , Phù Dung rủ Ban Mai đi ra biển dạo. Rất vô tư , hồn nhiên cả hai cùng đến chỗ mà hai hôm trước Phù Dung đi một mình.Đến chỗ phiến đá cheo leo đã được đánh dấu , Phù Dung chậm chạp đứng lại , rồi ngồi xuống nhăn nhó:- Hình như mình bị trặc chân , đau quá. Ban Mai đỡ mình xuống đi.Ban Mai bước xuống phiến đá phía dưới chưa kịp hiểu tạo sao Phù Dung không đưa tay ình thì toàn bộ tâm trí đều tê tái vì nỗi sợ choáng người.Việc phải đến đã đến , Phù Dung nhìn Ban Mai lăn phía dưới và tiếng kêu thét của cô còn lớn hơn cả Ban Mai … Buổi tối đó , Phù Dung tự nguyện bỏ buổi diễn để vào túc trực trong bệnh viện. Đến sáng khi Ban Mai tỉnh lại thì cô đã mệt đờ đẫn.Lúc đoàn diễn vào bệnh viện , ai cũng thấy vẻ mệt mỏi của cô. Minh Kiếm kéo cô vào căng tin , gọi thức ăn cho cô một cách rất chăm sóc , anh nói với vẻ cảm phục:- Đêm qua em không ngủ được chút nào phải không? Bệnh viện chật chội như vậy ngủ sao được.Phù Dung cười uể oải:- Em không dám ngủ , sợ nhỏ Mai có chuyện gì thì không ai gọi bác sĩ. Có lần trong xóm em có người bị xốc nước biển chết , đêm qua em nhớ chuyện đó mà sợ không dám ngủ.- Ban Mai sướng thật. Có được cô bạn tận tụy như vậy. Hai cô thân nhau như vậy cũng vui.Phù Dung vô tư hỏi:- Anh gọi điện cho gia đình nó chưa?- Gọi lúc khuya rồi , chắc là ra ngay đó.- Chắc là cả nhà nó ra hả?- Chắc vậy.Phù Dung làm thinh như rất vô tư. Nhưng quả thật cô thấy rất lo. Cô không muốn giáp mặt gia đình Ban Mai. Đây không phải là lúc làm chuyện đó.Khi rời căng tin , cô đề nghị Minh Kiếm vào với Ban Mai , còn cô thì trở về khách sạn.Minh Kiếm vỗ vai cô thân mật:- Cứ ngủ cho thoải mái , để anh lo canh Ban Mai cho. Chắc gia đình cũng đưa cổ về thành phố , em khỏi phải cực nữa.- Quên nữa , lúc sáng mẹ em nhắn về nhà gấp , không biết có chuyện gì. Cho nên em không thể theo xe với Ban Mai , anh nói lại với nó giùm em nghen.- Ừ , bây giờ em về đi.Minh Kiếm vừa tiễn Phù Dung về một lúc thì cả nhà Ban Mai ra tới. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của mọi người , anh nói như trấn an:- Té cũng nặng , bị chấn thương nội tạng , nhưng không sao đâu , có điều phải nằm viện lâu đấy.Định kéo Minh Kiếm ra một góc , có vẻ lo ngại:- Mày nói thật với tao đi , có thật là không sao không?- Bác sĩ nói chứ không phải tao.- Lúc hai cô đi chơi , mày có ở đó không? Té thế nào?- Tao không biết , nghe nói cổ bị trượt chân từ trên cao tảng đá đó lăn rớt xuống cát luôn. May mà cổ không bị đá đè , tai nạn khủng khiếp thật.Thấy đôi mày cau lại của Định , anh nói như an ủi:- Nhưng cuối cùng cũng không sao , coi như cái xui của Ban Mai đi.Định lặng thinh không nói , có vẻ suy nghĩ rất dữ. Minh Kiếm nhìn anh:- Ban Mai bị như vậy , ít nhất là hai tháng nữa mới tham gia bộ phim , bây giờ làm sao?- Tao chưa biết , chưa tính được. Chuyện đó không đáng lo bằng chuyện tai nạn , tao sợ cổ không phục hồi được , thể chất quá yếu , biết vượt qua nổi không.- Chắc không sao đâu.Định thở dài rồi lấy thuốc ra hút , động tác anh có vẻ gì đó bồn chồnn , mất bình tĩnh. Minh Kiếm mỉm cười:- Tao thấy mày lo thừa rồi , không đến nỗi như vậy đâu. Tội nghiệp Phù Dung , hôm qua cô bỏ diễn , thức suốt đêm với Ban mai , cô sợ Ban Mai chết.Định không trả lời , chỉ thở dài một cách nặng nề. Minh Kiếm nói tiếp:- Định chừng nào tổ chức ra mắt đoàn làm phim?Định nói nhát gừng:- Tuần sau.- Gởi thiệp rồi à?- Ừ.- Gay đó. Phải tìm diễn viên khác thôi.- Tao không muốn. Tao đã chuẩn bị gần như dốc toàn lực cho bộ phim đó , tao làm cho Ban Mai chứ không phải ai khác.Minh Kiếm không nói gì thêm nữa , anh thấy tiếc cho Ban Mai. Tại sao lại bị tai nạn vào thời điểm quan trọng thế này?Định đứng dậy vào phòng với Ban Mai , anh lẳng lặng đứng dưới chân giường nhìn những dấu xây xước trên người cô. Ngoài nỗi lo về sức khỏe , anh cảm thấy thắt lòng khi sợ những vết sạo sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của cô. Như vậy thì con đường danh vọng của cô coi như đã bị chặn lại.Khi mọi người ra ngoài , Ban Mai nhìn anh một cách tuyệt vọng:- Như vậy là em không thể đóng bộ phim này phải không anh?- Em đừng lo , trước mắt phải ráng uống thuốc cho khỏe đã. Đừng nghĩ đến chuyện giữ dáng , anh muốn em ăn cho nhiều , nếu em cứ như lúc trước thì anh giận lắm.- Em sẽ không ăn kiêng nữa , nhưng rồi cũng không thể đóng phim. Sao số em xui thế này.Cô ứa nước mắt , rồi khóc sụt sịt. Định nắm chặt tay cô , lắc đầu:- Em không được nghĩ tới chuyện đó , anh sẽ có cách giải quyết cho em. Đừng khóc mà.- Nhưng anh đã lên kế hoạch quay rồi , đã ký hợp đồng với các điểm diễn rồi , em không muốn vì một mình em mà mọi người phải chịu hoãn.- Chuyện đó đâu có lớn.- Anh đừng an ủi em , em biết công việc của anh mà , em sợ anh bị mất uy tín , anh biết không?Định cười trầm ngâm:- Nó không quan trọng bằng em , anh không yêu công việc của anh bằng yêu em. Bây giờ anh chĩ lo cho em thôi , chuyện bộ phim sẽ tính sau.- Anh gởi thiệp mời dự lễ ra mắt rồi phải không?- Có thể hồi lại được mà. Anh không muốn em bận tâm về bộ phim đó nữa.Ban Mai khóc òa lên:- Làm sao mà không bận tâm cho được , em nôn nóng từng ngày , nếu biết thế này thì em đã không ra đây diễn , em giận em lắm...Định lặng thinh. Ngay từ đầu anh đã không thích Ban Mai làm người mẫu , nhưng đó là con đường tiến thân của cô , anh không cản. Chỉ đau lòng mà thấy cô quay cuồng với công việc , không ngờ càng lúc cô càng vi đát thế này.Thật ra , anh cũng đang rối bời trong đầu. Tất cả các khâu chuẩn bị cho bộ phim đã hoàn thành. Chỉ chờ ngày khơi quay. Anh đã sắp xếp lịch làm việc dựa theo thời gian của Ban Mai. Cả hai dự tính khi cô diễn xong sẽ trở về thành phố bắt đầu cho bộ phim này. Và cả trong thời gian quay , cô sẽ không diễn thời trang nữa.Mọi việc như mở ra trước mắt tốt đẹp , không ai ngờ lại xảy ra sự cố này. Điều đáng nói là cả sức khỏe của Ban Mai lẫn bộ phim đều ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý anh. Mà anh không thể giải quyết dung hòa.Nằm trên giường , Ban Mai lấy gối úp lên mặt , khóc thút thít. Cô hiểu cô chỉ có thể rút lui để diễn viên khác thay , nếu không muốn làm cản trở Định. Nhưng để hy sinh như vậy đâu phải là chuyện dễ quyết định.Một lát sau , cô nín khóc dần và mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sự đau đớn lẫn căng thẳng làm cho cô hoàn toàn kiệt sức.Hai hôm sau , Ban Mai được đưa về thành phố , nhưng vẫn phải tiếp tục nằm viện. Định không hề nhắc đến chuyện quay phim. Nhưng cứ mỗi lần bạn bè cô vào , thì tất cả đều lôi chuyện đó ra tiếc rẻ cho cô.Trưa nay , khi vắng người , Phù Dung một mình vào thăn Ban Mai. Cô giấu kín sự bồn chồn trong lòng. Còn ngoài mặt là vẻ chăm sóc thật tình , cô ngồi bên cạnh giường , nhìn Ban Mai một cách lo lắng:- Có thấy đỡ đau không Mai? Khỏe lên chút nào không?- Mình bớt đau , nhưng mặt mũi tay chân thế này thì cũng không làm gì được , mình nghĩ , chẳng thà chịu đau mà ngoại hình lành lặn vẫn hơn.- Đừng nghĩ bậy nè. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này , mình khổ tâm ghê gớm , tại mình mà Mai bị thế này. Điều đáng nói là phải hoãn đóng phim.Cô bậm môi , thở dài đầy vẻ ân hận:- Hai lần mình muốn giúp Mai thì cuối cùng đều hóa ra hại. Đôi lúc mình muốn khủng hoảng lên được.- Dung nghĩ kỳ vậy , chuyện này là do xui xẻo , chứ có phải Dung cố ý đâu.Phù Dung vẫn thở dài:- Còn chuyện đóng phim thì sao đây?Cô chợt ngẩng lên , giữ bộ mặt vô tư:- Hay là để mình đóng thế cho. Mình đã nghiên cứu kịch bản với Mai , mình nghĩ chắc mình diễn được.Khi dốc toàn tinh thần để nói cái điều quyết định này , thì toàn bộ sức mạnh trong người cô như căng lên. Quyết liện giành giật. "Mình phải được , phải giành được bằng bất cứ giá nào. Kể cả việc bóp cổ con nhỏ này." Ý nghĩ đó làm mắt cô quắc lên ánh lửa man dại. Cô nghiến răng , lặng thinh nhìn Ban Mai.Thấy Ban Mai nằm im như suy nghĩ , cô nói tiếp:- Chỉ cần Mai nói với anh Định , anh ấy sẽ nghe thôi mà. Nếu Mai không nói , sợ anh ấy chọn người khác mất.Ban Mai đắn đo khá lâu , cuối cùng cô nén lòng gật đầu:- Mình sẽ nói với anh Định , dù sao tụi mình cũng là bạn với nhau , mình không muốn nhường vai cho diễn viên nào khác.- Nhưng liệu anh Định có chịu không?- Mình sẽ ráng thuyết phục."Có thế chứ , có thế để không uổng công mình đã ép mình làm thân với con ngốc này. Đồ ngốc! Tại sao tao cứ phải hạ mình trước mày chứ. Một ngày không xa , khi đoạt được tất cả những thứ của mày , tao sẽ khoan khoái nhìn mày khóc , đồ ngu ạ. Trên đời này chỉ có đứa ngu mới vô tư tin vào lòng tốt của người khác như mày."Những ý nghĩ phản bội lập tức rừng rực trong đầu Phù Dung , ngay từ khi sắp đạt được ý muốn. Nhưng cô còn đủ kiên nhẫn để đóng hết vai của một người bạn , trước khi bỏ về. Bỏ về và chắc chắn cô sẽ không quay vào thăm lần thứ hai nữa. Cô cần gì phải làm thế , khi mục đích đã đạt được.