- Vậy thì hại làm sao?Ban Mai cong môi lên:- Đến anh là người lạ mà cũng nói vậy , làm sao em không bị khủng bố. Bởi vậy lúc Phù Dung bảo sửa lại cách trang điểm là em tin liền , nó bảo phải vẽ đậm nhìn mới già , ai ngờ là cố ý biến em thành hề.Trường chợt phá ra cười , cười run cả người , và cười rất lâu. Anh lắc đầu như cố nín , nhưng nín không được. Ban Mai cau mày nhìn anh:- Anh còn cười được sao? Bộ chuyện đó vui lắm hả? Chán anh ghê.Trường khoát thay:- Nói chuyện với em thú vị thật. Quả thật là càng tiếp xúc với em , càng thấy thú vị đó Ban Mai.- Em không thích anh coi em như con nít đâu đấy.- Anh cũng không hề nhìn em như vậy.Ban Mai thấy không còn gì để nói nữa , cô nhìn Trường rồi cất quyển kịch bản vào giỏ.- Bây giờ em phải về.- Tối nay không diễn , về sớm làm gì.- Chứ chẳng lẽ ngồi đây hoài , tính em không thích ngồi lâu một chỗ , nhất là ở đây , quán cà phê toàn là con trai.- Thì đừng chú ý đến họ.Ban Mai nheo nheo mắt như chọc tức:- Chẳng lẽ em phải nói thẳng là em chán nói chuyện với anh.Trường bật cười:- Vậy thì anh phải đuổi em thôi.Ban Mai đứng dậy , Trường cũng đứng lên theo:- Để anh đưa về.Cả hai đi xuống dưới đường. Vừa đến chỗ lấy xe , thì Ban Mai thấy Phù Dung và Thanh Thụy. Cả hai ngó lơ như không thấy cô. Ban Mai cũng nhìn chỗ khác như không thấy họ. Nhưng lúc Trường dẫn xe ra , thì Phù Dung nhìn anh chăm chăm. Cái nhìn như đo lường , so sánh. Ban Mai hiểu ngầm là cô ta so sánh Trường với Định. Và bề ngoài xuề xòa của anh làm cô hãnh diện vì Định có vẻ lịch sự hào nhoáng hơn. Ban Mai chỉ có thể tìm được một người như vậy thôi đấy."Đồ cướp giật!" Ban Mai chợt tức choáng người vì ý nghĩ đó. Trên đời này , nếu có ai đó làm cô căm thù thì người đó là Phù Dung. Và cô hận Định đã phản bội , đã đưa kẻ thù của cô lên đỉnh cao, để cô ta có thể tự hào vì giành giật được tình yêu và sự nghiệp của cô.- o O o - Định mở cửa, trước mặt anh là Phù Dung với vẻ mặt hoảng hốt bất thường. Vẻ mặt đó làm anh phải chú ý và không thấy nặng nề vì sự xuất hiện của cô, anh mở rộng cửa hơn.- Sao cô đến lúc này, có chuyện gì không?- Diễn xong là em đến đây ngay.Phù Dung trả lời không đầu không đuôi. Cô bước vào phòng, nhưng vẫn cứ đứng. Định chìa tay về phía salon:- Cô ngồi đi.Phù Dung lắc đầu, và vẫn không thay đổi vị trí, cô nói mà mắt vẫn nhìn về phía cửa, như tránh phải thấy anh.- Em có chuyện quan trọng, hôm qua em khủng hoảng lắm. Em đã đi khám hôm qua.- Cô bệnh à?- Em có thai chứ không phải bệnh.- Cái gì?Định thảng thốt nhìn cô, và lặp lại:- Cô không đùa đấy chứ.- Chuyện động trời thế này mà đùa, em đâu có óc khôi hài đến vậy.Thấy anh như hóa đá, cô cười nhếch môi:- Rồi sự nghiệp em ra sao đây? Em là người thiệt thòi chứ đâu phải anh. Sao anh có vẻ hoảng vậy?Định vẫn còn chóang váng. Đến mức không thể có phản ứng nào. Thật lâu sau, anh mới lấy lại bình tĩnh:- Cô định giải quyết thế nào?Phù Dung hỏi lại:- Vậy anh muốn em phải làm sao? Em muốn biết anh có trách nhiệm hay không? Chỉ cần anh bảo không liên quan gì đến anh thì em về ngay và không làm phiền anh nữa.- Tôi không hề nói là không có trách nhiệm. Vấn đề là giải quyết thế nào cho nhẹ nhàng và vì cô là người thiệt thòi , nên tôi để cô chủ động giải quyết.- Nếu như cứ để nói phát triển liệu anh có cưới em không?Định lặng yên , không thể nào anh trả lời bừa ẩu lúc này. Nãy giờ anh có thái độ thụ động khác thường. Và Phù Dung đủ khôn ngoan để hiểu tâm lý đó. Chính vì vậy mà cô không chủ động nói suy nghĩ của mình. Cô hỏi với vẻ thụ động.- Bây giờ phải làm sao đây? Hôm qua nay em rối lắm rồi.Định nói như phân tích:- Khoan nói chuyện tình cảm , tôi biết cô rất quan trọng cái mà cô gọi là sự nghiệp , mọi thứ đều rất thuận lợi , cô đang trở nên nổi tiếng , nếu bị cản trở , cô có chịu hy sinh không?- Vấn đền là anh có chịu trói buộc với em không?Định trầm ngâm:- Tôi không thích trả lời cô bây giờ , nhưng tôi sẽ không bỏ mặc cô một mình."Có thế chứ". Phù Dung khoan khoái nghĩ thầm. Và cô chuyển sang vẻ mặt buồn buồn:- Anh có biết tâm trạng em lúc này thế nào không? Em sung sướng lắm.Định nhướng mắt:- Sung sướng à? Cô có cảm giác đó được sao?- Có chứ. Vì đó là con của anh mà. Yêu một người có con với người đó , đâu có thứ gì đổi lấy hạnh phúc đó được. Anh tưởng em cần tiền và danh vọng sao , không phải đâu.Cô chợt im lặng , thở dài:- Tiếc là anh không yêu em. Không có chút cảm tình nào đối với em. Em không hiểu tại sao anh ghét em như vậy.- Tôi không hề nói là có ác cảm với cô.- Nhưng đó không phải là tình yêu , đúng không?Bất giác cô bước đến , úp mặt vào vai Định với vẻ yếu đuối:- Những lúc thế này , em cô đơn quá , em cần anh hơn bất cứ lúc nào. Ban Mai nó không cần anh như em , nó đã có người khác , con em thì một chút tình cảm của anh cũng không có.Định đứng yên , vẻ mặt như không tin:- Cô không hiểu Ban Mai nhiều đâu , đừng kết luận gì cả.- Em không kết luận , chỉ nói điều em thấy thôi. Bạn em thấy Ban Mai hay đi với một người , không biết anh ta là ai , làm gì , nhưng anh ta không lịch sự , hào hoa như anh.Cô ngước lên nhìn Định và bắt gặp ánh mắt tối sầm của anh. Cô biết Định đang bị tổn thương. Điều đó làm tăng thêm lòng căm ghét đối với Ban Mai. Cô không chấp nhận được ai có thể yêu Ban Mai hơn yêu cô. Bất chấp mình là người đến sau.Định như đã tự trấn tĩnh mình , anh cúi xuống nhìn Phù Dung:- Hãy suy nghĩ trước khi quyết định sai lầm , Phù Dung ạ. Liệu có nên để cho tình cảm bốc đồng chi phối cả đời mình. Nếu có con , cô sẽ bị cản trở nhiều lắm.- Em không cần biết chuyện đó. Chỉ biết là em rất yêu anh và đã hình thành kết quả tình yêu đó. Nếu anh không nhận cũng không sao , tại em mù quáng mà.Cô ngừng nói và lùi lại hơi xa Định , cười nhợt nhạt:- Đêm nay em cô đơn và bị khủng hoảng , chỉ có tâm trạng bám víu vào anh , vì vậy mà em đến đây. Xin lỗi đã làm phiền anh. Em về đây.Cô chủ động đi ra cửa. Nhưng khi được vài bước , cô chợt đưa tay vịn trán , rồi khuỵu xuống. Định giật mình bước tới đỡ cô lên:Định lắc đầu:- Cô cứ ngủ đi , tôi sẽ thức canh chừng cô.- Không được. Anh mệt mỏi làm sao em chịu nổi. Bắt buộc anh phải ngủ em mới yên tâm.Giọng Định chùng xuống:- Đừng lo cho tôi , cứ ngủ đi.Nhưng Phù Dung nhất định không chịu:- Nếu ở đây mà làm phiền anh thì thôi để em về.Cô thở dài và ráng ngồi lên. Cử chỉ của cô làm Định phải ngăn lại:- Thôi được , tôi sẽ ngủ dưới gạch , nếu cần gì cứ gọi tôi.Phù Dung nằm xuống với vẻ yên tâm:- Chúc anh ngủ ngon:Và cô giơ tay lên che mắt:- Em không quen ánh sáng , anh có thể tắt đèn giùm em không?Định bước tới bật đèn ngủ , rồi bước về phía cửa sổ tắt đèn. Anh đứng yên nhìn Phù Dung , thở dài. Còn cô thì nhắm mắt như đã ngủ. Trong ánh sáng mờ nhạt , mái tóc xõa trên gối và vẻ yếu ớt của khuôn mặt tạo cho cô vẻ đẹp mong manh , làm anh không thể không nhìn.Anh đến ngồi ở góc phòng , lặng lẽ hút thuốc một mình. Đêm nay , Phù Dung đem đến cho anh cảm giác vừa là choáng váng , vừa có cái gì đó nao nao. Ý nghĩ cô có thai làm anh vừa thấy đau khổ. Nhưng đồng thời cũng thấy gần gũi cô hơn , có trách nhiệm hơn.Định ngồi một mình chìm đắm trong những ý nghĩ mâu thuẫn. Chợt anh cảm thấy bàn tay quấn quýt của Phù Dung quanh cổ mình. Rồi khuôn mặt cô áp bên mặt anh , giọng nhẹ như hơi gió:- Anh có biết là em yêu anh lắm không? Em sắp có con với anh , điều đó thiêng liêng quá. Đừng bỏ em nghe anh. Lúc này , em cần anh lắm.Định im lặng trong cảm giác yếu mềm , xúc động , anh vỗ nhẹ tay cô:- Đừng nghĩ quẩn nữa Phù Dung.Phù Dung không trả lời , cô bước vòng qua trước mặt Định , ngả hẳn vào người anh. Và chủ động tất cả những cử chỉ âm yếm trói buộc. Cho đến khi anh không còn làm chủ bản thân mình được nữa.Và sữ đam mê cũng hối hả , cuồng nhiệt như đêm nào trên bãi biển Phan Thiết.Và một lần nữa , cô đã thành công , khi mà trong lòng Định còn quanh quẩn cảm giác xấu hổ với Ban Mai. Khi mà hai người chưa kịp xóa nỗi mặc cảm trong lòng để hàn gắn , thì cô không để cho anh có thời gian để lắng lại , mà chỉ có thể lao theo sự dẫn dắt của cô.Sáng hôm sau , khi Phù Dung thức dậy thì Định vẫn còn ngủ. Cô lặng lẽ mở cửa , đi ra khỏi nhà thật sớm sau khi đã viết mấy chữ vĩnh biệt để trên bàn.Phù Dung về nhà với vẻ mặt tươi tỉnh. Bà Luyến mở cửa cho cô , và hỏi ngay:- Sao rồi , đêm qua ngủ ở nhà cậu ta phải không?- Mẹ biết rồi còn hỏi.Cô đi thẳng vào phòng mình. Bà Luyến đi theo , đứng nhìn cô mở nút thay áo , bà hỏi một cách sốt ruột:- Có tiến triển gì hơn không?- Dĩ nhiên là có , mà chắc chắn sẽ thành công thôi.- Chẳng lẽ nó dễ ngã như vậy , thằng đó coi vậy mà thiếu bản lĩnh quá.Phù Dung hơi gắt:- Thiếu bản lĩnh cái gì , tại tính ảnh nhân đạo con mới dễ lợi dụng , cũng phải khôn ngoan lắm chứ mẹ tưởng con dễ dàng lắm hả?- Hứ! Làm gì mày bênh quá vậy? Con chừng lụy nó hồi nào không hay đó?- Thôi mẹ Ơi , nói chuyện dở hơi quá , bởi vậy con không tin tưởng mẹ chút nào.Bà Luyến tức ấm ức trong bụng. Nhưng không dám nói. Phù Dung coi mẹ không ra gì cả. Muốn nạt lúc nào thì nạt , muốn nói gì thì nói. Ban đầu bà còn phản ứng , nhưng như thế chỉ khiến cô gần như cãi tay đôi. Cho nên muốn yên ổn , bà làm thinh nín nhịn. Dần dần thành thói quen.Phù Dung thay đồ xong , nằm ngả ra giường một cách thoải mái. Cô lim dim mắt nhớ lại đêm qua và khoái trá vì thắng lợi của mình. Khoái trá chứ không phải hài lòng vì sung sướng. Rồi thì Định cũng dần dần ngã vào cô thôi. Cái gì giật từ tay người khác thì thắng lợi đó mới vẻ vang. Và nó thật đáng kiêu hãnh.Cô nói mà vẫn không mở mắt:- Ngày mai con sẽ về nhà ngoại. Mẹ đến nằm vạ nhà ảnh đi , nói thế nào đó để ảnh tự đi tìm con , mẹ cứ khóc lóc bảo là con buồn mà đòi bỏ đóng phim , và nói là con bị thai hành dữ lắm.Bà Luyến im lặng nhìn Phù Dung. Sự khôn ngoan của cô vượt xa cả tưởng tượng của bà. (Trời ơi , cái này gọi là khôn ngoan sao? Ai cũng nghĩ ra mà, nhưng đa số người không có hành động vì như vậy quá vô liêm sỉ) Không hiểu nổi một đứa con mới ngoài hai mươi tuổi như cô , lại có thể giảo quyệt đến như vậy.Nhưng bà không nhìn chuyện đó theo khía cạnh đạo đức. Vấn đề là cô có thành công không thôi. Tuổi trẻ của bà đã trôi qua với chuỗi ngày giành giật không ngừng. Bà không muốn Phù Dung phải thất bại như bà.Không nghe mẹ nói gì , Phù Dung mở to mắt , nằm nghiêng người qua nhìn bà.- Sao mẹ làm thinh vậy? Bộ có bao nhiêu đó mẹ nóì cũng không được nữa hả?- Mẹ sợ con chủ quan quá , thằng nhỏ đó thương con Ban Mai , liệu con giành nổi không?Phù Dung nhăn mặt:- Mẹ sợ vớ vẩn quá. Rồi mẹ chống mắt mà coi , con sẽ thành công vẻ vang luôn ấy chứ. Cho con nhỏ đó chết tươi luôn.Cô ngồi dậy , đi xuống bếp ăn sáng. Rồi trở lên phòng ngủ một giấc ngon lành. Và đến tối cô mới soạn đồ cho chuyến về quê của mình.Hôm sau , Phù Dung đi một mình ra bến xe. Thật ra , cô chán về nhà ngoại khủng khiếp. Nhưng bắt buộc phải làm theo màn kịch của mình.Cô xuống Bến Tre lúc trưa. Sau khi bày nhiều quà ra và nói chuyện một cách tẻ nhạt với ngoại và mấy dì , cô chui vào buồng nằm suy nghĩ về chuyện của mình.Thật ra cũng chẳng có gì phải băn khoăn. Những gì cô đã làm và đã sắp đặt , gần như hoàn chỉnh quá. Định chỉ có thể lao theo sự sắp đặt đó , cô hiểu tính anh rất rõ , và anh sẽ không thể làm khác được.Phù Dung chờ đến hai ngày thì Định xuống. Lúc đó cô đang nằm trong buồn. Khi dì Út gọi , cô bước ra ngoài với vẻ mặt dàu dàu buồn bã. Và đã vô cùng sửng sốt khi thấy Định:- Sao anh biết em ở đây?Và như nhớ ra , cô vội rủ anh ra vườn. Khi cả hai ngồi xuống gốc dừa vắng người , Định chủ động lên tiếng:- Sao cô phải làm như vậy? Chuyện đâu còn có đó , sao phải tự đày đọa mình như vậy?Phù Dung buồn bã nhìn đăm đăm xuống con mương trước mặt:- Sau chuyện đêm đó , em thấy mình khủng hoảng quá. Em đã để mình làm theo tình cảm. Mà cái đó là tình cảm vô vọng , em muốn bỏ hết để có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện.- Vậy cô định thế nào?- Có lẽ em sẽ về sống ở đây , một mình sinh con , rồi sẽ tự làm kiếm tiền nuôi nó. Em sẽ không để anh bị vướng víu đâu , anh hãy hàn gắn với Ban Mai và coi như không có em trên đời này , em không đòi gì anh cả.- Giải quyến như vậy không sáng sủa gì lắm đâu.Phù Dung cười buồn:- Có lẽ em ngốc , nên cứ khư khư đi tôn thờ tình yêu. Em muốn một mình nuôi con anh , nhìn nó để sống với hình ảnh của anh , vậy là đủ rồi.- Cô đừng mù quáng như vậy , sao không giải quyếnt cách nào tươi sáng cho cô hơn.- Em không còn cách nào hết. Khi không được yêu , thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.Định nói một cách tỉnh táo:- Cô hãy nghe lời tôi , bỏ cái thai này đi. Vì con cái sẽ làm cô vướng víu , trong khi tương lai của cô chỉ mới bắt đầu.Phù Dung làm ra vẻ phẫn nộ:- Anh ác lắm. Anh có hiểu được thiên chức làm mẹ không? Không có mẹ nào muốn bỏ con mình , anh là đồ ác độc.Không để Định kịp nói , cô nói thêm với giọng run run:- Anh về đi. Em đã nói sẽ không phiền đến anh mà.Khuôn mặt Định u ám như bị phân đôi với nhiều ý nghĩ mâu thuẫn. Anh nói chậm rãi:- Cô nghĩ tôi ích kỷ đến mức làm ngơ trước lỗi lầm của mình sao?- Em không đòi hỏi anh phải lo cho em. Anh biết không , cứ nghĩ tới Ban Mai , thì em lại bị mặc ảm phạm lỗi. Em đâu có muốn chiếm đoạt tình cảm của người khác. Anh biết em khổi đến thế nào không?- Tôi hiểu , khi cô tìm cách tránh né tôi , thì tôi càng cảm thấy áy náy hơn.- Em sợ lắm , vì nếu phải thấy anh , thì em sẽ kiềm chế không nổi , em chỉ muốn giành lấy anh thôi. Em yêu anh quá mà.- Phù Dung à!- Để em nói. Có lúc em buồn cho số phận mình lắm. Trong khi Ban Mai đã quên anh để tìm ngay người khác , nó có tình yêu mới không cần vướng bận anh , còn em thì sống hết mình cho anh , anh cũng không thèm nhận. Em hận đời lắm.Định lặng lẽ mím môi , cảm giác vừa bị tổn thương vừa bị xúc động làm anh bồn chồn bất ổn. Và anh nói theo bản năng:- Cô trở về nhà đi. Tôi sẽ không bỏ mặc cô , đừng giải quyết vấn đề thụ động như vậy.Phù Dung làm thinh ngồi nghe Định thuyết phục. Bây giờ cô không cần nói gì thêm nữa. Vì đã làm và nói đủ những gì cần. Cuối cùng Định đã vào tròng , cô chỉ có việc diễn cho hết màn kịch của mình mà thôi.